Luật Sư Chu Muốn Từ Diễn Thành Thật
Chương 2
Cố Tích Tích
2024-02-16 00:40:20
Tư Đồ Niệm nghe xong thì cân nhắc một chút, người này ngoại trừ lớn hơn mình vài tuổi, các phương diện còn lại hình như đều không tệ lắm, chính là loại hình mà một khi đặt anh ở trung tâm mua sắm, lập tức sẽ được các cô dì vây quanh muốn xin WeChat.
Dựa vào nguyên tắc bạn bè giao lưu, Tư Đồ Niệm cũng giới thiệu đơn giản về bản thân: “Tôi tên Tư Đồ Niệm, năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Tôi là người miền Nam, hiện giờ đang thuê nhà trọ.”
Chu Thiếu Tự khẽ gật đầu, giọng điệu thoải mái bình thường nói: “Tôi biết.”
Ừ... Anh biết?
À há, anh biết cơ đấy!
Xem ra là được huấn luyện qua một khóa rồi, Tư Đồ Niệm mừng thầm mà nhấp môi dưới.
Hai người không nói nữa, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn nhất thời có chút vi diệu.
Tư Đồ Niệm thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn anh, phát hiện ánh mắt Chu Thiếu Tự vẫn luôn dừng trên người cô, chỉ là khuôn mặt sạch sẽ kia có chút hoảng loạn không che giấu được, tựa như đang đợi một đáp án quan trọng.
Ngay lúc Tư Đồ Niệm chuẩn bị mở miệng muốn tìm hiểu sâu hơn với đối phương thì một người đàn ông khác cũng mặc vest đi giày da bước về phía cô, còn dùng một điệu bộ quen thuộc mà chào hỏi cô: “ Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Sau khi Chu Thiếu Tự nhìn thấy người đàn ông kia đến lập tức thả lỏng rất nhiều, còn chủ động dịch sang bên cạnh nhường chỗ trống cho anh ta.
Tư Đồ Niệm cũng nhớ tới, lúc sáng nay cô lỗ mãng xông vào thang máy, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Chu Thiếu Tự, người đàn ông này cũng ở đó.
Thì ra họ là bạn của nhau.
“Chào anh.”
Lục Châu lịch sự cười cười với cô, sau đó hỏi Chu Thiếu Tự: “Ổn hết rồi chứ?”
Chu Thiếu Tự nghĩ nghĩ: “Cái gì nên nói đã nói rồi.”
Lục Châu gật gật đầu, sau đó lấy từ trong túi tài liệu mang theo bên mình ra một phần văn kiện đưa đến trước mặt Tư Đồ Niệm trước mặt, rồi nói: “Đây là hợp đồng tôi vừa mới nghĩ ra ở trên xe, cô xem qua đi, coi còn có yêu cầu gì khác hay không, nếu chúng tôi thấy được thì sẽ đồng ý. Kế tiếp chúng ta sẽ bàn kỹ hơn, thù lao cụ thể tôi cũng đã viết trên hợp đồng rồi.”
Tư Đồ Niệm nghe mà ngu người luôn.
Rõ ràng vừa rồi còn là tình trạng xem mắt mà, thế méo nào người đàn ông này vừa đến, giây tiếp theo đã trở thành hình thức công việc rồi?
Thù lao? Anh là lại đây đào người đó à?
Nhưng mình chỉ là người mới tốt nghiệp, trên người cũng không có quá khứ được nhà tư bản nào đào qua mà.
Lục Châu nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, không khỏi cười cười, nhắc nhở cô: “Hay là cô xem qua hợp đồng trước đi?”
Dựa vào nguyên tắc bạn bè giao lưu, Tư Đồ Niệm cũng giới thiệu đơn giản về bản thân: “Tôi tên Tư Đồ Niệm, năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Tôi là người miền Nam, hiện giờ đang thuê nhà trọ.”
Chu Thiếu Tự khẽ gật đầu, giọng điệu thoải mái bình thường nói: “Tôi biết.”
Ừ... Anh biết?
À há, anh biết cơ đấy!
Xem ra là được huấn luyện qua một khóa rồi, Tư Đồ Niệm mừng thầm mà nhấp môi dưới.
Hai người không nói nữa, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn nhất thời có chút vi diệu.
Tư Đồ Niệm thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn anh, phát hiện ánh mắt Chu Thiếu Tự vẫn luôn dừng trên người cô, chỉ là khuôn mặt sạch sẽ kia có chút hoảng loạn không che giấu được, tựa như đang đợi một đáp án quan trọng.
Ngay lúc Tư Đồ Niệm chuẩn bị mở miệng muốn tìm hiểu sâu hơn với đối phương thì một người đàn ông khác cũng mặc vest đi giày da bước về phía cô, còn dùng một điệu bộ quen thuộc mà chào hỏi cô: “ Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Sau khi Chu Thiếu Tự nhìn thấy người đàn ông kia đến lập tức thả lỏng rất nhiều, còn chủ động dịch sang bên cạnh nhường chỗ trống cho anh ta.
Tư Đồ Niệm cũng nhớ tới, lúc sáng nay cô lỗ mãng xông vào thang máy, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Chu Thiếu Tự, người đàn ông này cũng ở đó.
Thì ra họ là bạn của nhau.
“Chào anh.”
Lục Châu lịch sự cười cười với cô, sau đó hỏi Chu Thiếu Tự: “Ổn hết rồi chứ?”
Chu Thiếu Tự nghĩ nghĩ: “Cái gì nên nói đã nói rồi.”
Lục Châu gật gật đầu, sau đó lấy từ trong túi tài liệu mang theo bên mình ra một phần văn kiện đưa đến trước mặt Tư Đồ Niệm trước mặt, rồi nói: “Đây là hợp đồng tôi vừa mới nghĩ ra ở trên xe, cô xem qua đi, coi còn có yêu cầu gì khác hay không, nếu chúng tôi thấy được thì sẽ đồng ý. Kế tiếp chúng ta sẽ bàn kỹ hơn, thù lao cụ thể tôi cũng đã viết trên hợp đồng rồi.”
Tư Đồ Niệm nghe mà ngu người luôn.
Rõ ràng vừa rồi còn là tình trạng xem mắt mà, thế méo nào người đàn ông này vừa đến, giây tiếp theo đã trở thành hình thức công việc rồi?
Thù lao? Anh là lại đây đào người đó à?
Nhưng mình chỉ là người mới tốt nghiệp, trên người cũng không có quá khứ được nhà tư bản nào đào qua mà.
Lục Châu nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, không khỏi cười cười, nhắc nhở cô: “Hay là cô xem qua hợp đồng trước đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro