Chương 40
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Thức ăn sáng đều dọn ra bàn, ai nấy đều nhanh chân đi vào trong, chỉ còn Tư Duệ đứng đó.
Lục Tư Thần quay qua nhìn cô, kéo ghế cạnh bên mình ra, vỗ vỗ xuống ghế: "Lại đây ngồi"
Qua hai giây, Tư Duệ đến ngồi xuống. Người trong nhà tinh ý, để sẳn cả chén đũa chổ Tư Duệ.
"Em ăn đi."
Tư Duệ nhìn một lượt các món ăn trên bàn, người vẫn bất động.
Lục Tư Thần không kiên nhẫn, để đũa lên tay cô: "Em ngại cái gì?"
Tư Duệ vội giải thích: "Không có, chỉ là có chút không quen."
"Không sau, tập từ từ." Giọng ganh ma nói tiếp: "Cái gì cũng phải tập từ từ, phải tập từ từ."
Nghe câu nói phía sau, Tư Duệ cảm thấy có phần mờ ám, nhưng không hỏi lại.
Tư Duệ gật đầu, lúc này mới cầm đũa lên gấp ăn, anh tỉ mỉ gấp miếng cá để sang chén cho cô: "Ăn nhiều vào."
Lúc này anh mới để ý, nhìn Tư Duệ một lượt từ trên xuống, không hài lòng mấy: "Em đừng mặc đồ này nữa."
"Chẳng phải em luôn mặc sao?"
"Bây giờ không được." Lục Tư Thần khó chịu nói: "Rất xấu, sau này em không cần mặc đồ này nữa, muốn mặc gì thì cứ mặc." Lục Tư Thần quay người nói nhỏ vào tai cô: "Còn những đồ hở đó, chỉ cần mặt cho anh xem là được."
Nghe anh nói xong, mặt Tư Duệ trở nên đỏ ửng vì ngại, động tác gấp đồ ăn cũng nhanh hơn.
Lục Tư Thần thấy phản ứng của cô phì cười: "Không chọc em nữa, từ từ ăn thôi."
Sau khi xong bữa cơm sáng, Lục Tư Thần lôi cô ra ngoài.
Hôm nay không anh mặt đồ rất giản dị, không phải là một giám đốc cao quý thường ngày, anh chỉ là Lục Tư Thần, một người con trai bình thường như bao người khác.
Không hiểu anh muốn đưa mình đi đâu, chỉ là suốt thời gian di chuyển ấy, anh đều dành cho cô từng ánh mắt cử chỉ rất dịu dàng.
Đi được một đoạn, xe đậu vào một tiệm hoa tầm trung, chuyên bán những loại hoa tươi, anh nắm tay cô vào tiệm, tỉ mỉ lựa từng đóa hoa Ly trắng rồi đưa chủ tiệm bó lại.
Trong thời gian chờ đợi, cô hỏi: "Thiếu gia mua hoa Ly làm gì thế?"
"Lát nữa em sẽ biết."
Lục Tư Thần nói tiếp: "Không cho phép gọi là thiếu gia nữa."
Tư Duệ: "..."
Lục Tư Thần: "Phải gọi là anh."
Tư Duệ gật đầu, mỉm cười: "Anh!"
Lục Tư Thần hài lòng: "Ngoan."
Lúc sau, chủ tiệm đưa bó hoa đã bó kỹ càng: "Của quý khách tám trăm."
Lục Tư Thần đưa hai tờ năm trăm, nói: "Khỏi thói." Rồi nắm ta cô quay đi.
Sau một lúc tiếp tục duy chuyển, Tư Duệ mới biết Lục Tư Thần đưa mình đi thăm người thân đã mất của anh, bất ngờ hơn anh nói người mất là mẹ của mình.
Nhìn tấm hình trẻ trung của bà trên bia mộ, đúng là một tuyệt sắc giai nhân.
Nhưng Tư Duệ lại có một thắc mắc, đợi khi anh lau dọn, cẩn thận đặt bó hoa Ly trước bia mộ, đốt nhan cho bà xong, khi anh đứng lên cô mới khẽ hỏi.
"Đây là mẹ anh, vậy người Lục phu nhân hiện tại là ai?"
Lục Tư Thần hiểu rõ nỗi thắc mắc của cô, qnh nói: "Đó không phải mẹ anh."
"Dạ?"
Lục Tư Thần nói tiếp: "Bà ta chỉ là trên danh nghĩa, đây mới là mẹ anh, mới thật sự là Lục đại phu nhân Lục thị, còn bà ta chỉ là cái vỏ bao bọc cho cái vị trí đó, không hơn không kém."
Tư Duệ: "..."
"Nói cho em biết một việc nhé."
"Dạ!"
"Anh có một đứa em gái."
Tư Duệ: "Em chưa từng nghe anh nhắc đến, thật bất ngờ."
Lục Tư Thần cười, Tư Duệ nhìn nụ cười trên môi anh chẳng phải ý cười, chua xót nhiều hơn.
"..."
Lục Tư Thần nhìn xuống bia mộ, nói tiếp: "Bây giờ em ấy cũng trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn rồi."
Tư Duệ lúc đầu không nghe anh nhắc đến có em gái, nhưng khi nghe nói đến lại tò mò muốn gặp mặt.
Lục Tư Thần hít một hơi, giọng nhẹ tênh bổ sung thêm: "Nếu em ấy còn sống!"
Tư Duệ định cất lời hỏi, nhưng lời nói của Tư Thần làm cô khựng lại.
Lục Tư Thần giọng nhẹ tênh, có phần ganh tị nói tiếp: "Đứa em gái của anh nói ra cũng rất hạnh phúc, em ấy sẽ mãi mãi được ở bên cạnh mẹ, còn anh thì lại không."
Anh muốn đi gặp mẹ, nhưng còn lời hứa với một người rất thân chưa hoàn thành, đó là chăm sóc con gái dì ấy cả đời.
Lục Tư Thần cao giọng nói: "Thật ra anh rất giàu, tiền tiêu sài mấy đời cũng không hết, có thể nói giàu nhất nhì nước, nhưng trong lòng anh lại nghèo nàn tình cảm."
"Nếu tiền mua được tình cảm, thì có lẽ anh là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi"
Tư Duệ liền hiểu ra sự việc, trong giây phút nhìn biểu cảm buồn bã của Lục Tư Thần, cô vô thức dan tay ôm lấy anh vào lòng, khiến anh phút chốc bất ngờ trong cái ôm ấy.
Tư Duệ vổ vổ tay vào lưng anh an ủi: "Tình cảm của em nhỏ bé lắm, nhưng em muốn đưa nó trao hết cho anh."
Cái ôm của Tư Duệ với lời nói ấy như đang xoa dịu những tuổi thân trong lòng Lục Tư Thần, nó khiến một người mạnh mẽ như anh lại trở nên yếu đuối.
Lục Tư Thần đưa tay ôm chặt cô, giọng sụt sùi: "Anh muốn kể cho em nghe bí mật của anh, muốn cho em biết tất cả về anh."
Tư Duệ vỗ vỗ vai anh: "Được, được, em nghe hết, anh muốn nói gì, em điều nghe hết, vốn dĩ từ đầu em đã luôn muốn hiểu rõ về anh mà."
Anh ôm chặt cô hơn, cái ôm bù đắp cho sự thiếu thốn của quá khứ.
"Em đừng bỏ lại anh nữa nhé."
Lòng Tư Duệ liền nghĩ chữ "nữa" trong lời nói của anh, tự hỏi có lần nào bỏ anh sao?
"Em làm công chúa, anh sẽ làm lâu đài của em."
"..."
"Nên em mãi mãi ở bên anh nhé."
Anh không muốn phải tìm kiếm em nữa đâu, em biết không? Thời gian đó rất khổ sở, anh không muốn lặp lại nữa.
Tư Duệ ngước lên nhìn bầu trời, những đám mây vần chầm chậm trôi, màu da trời hiện lên như màu của hạnh phúc.
"Em ở đây, em luôn ở đây."
Tư Duệ nói tiếp: "Nếu em là công chúa, anh phải làm đại thần bảo vệ công chúa đấy."
"Được, được."
Tư Duệ phát hiện một đều bất ngờ, khẽ nói: "Đại thần cùng chữ "Thần" trong tên anh, vậy sau này gọi anh là Đại Thần nhé."
"Được."
Cái tên ấy, chỉ cho mình em gọi thôi, cũng chỉ mình em được gọi.
Lục Tư Thần quay qua nhìn cô, kéo ghế cạnh bên mình ra, vỗ vỗ xuống ghế: "Lại đây ngồi"
Qua hai giây, Tư Duệ đến ngồi xuống. Người trong nhà tinh ý, để sẳn cả chén đũa chổ Tư Duệ.
"Em ăn đi."
Tư Duệ nhìn một lượt các món ăn trên bàn, người vẫn bất động.
Lục Tư Thần không kiên nhẫn, để đũa lên tay cô: "Em ngại cái gì?"
Tư Duệ vội giải thích: "Không có, chỉ là có chút không quen."
"Không sau, tập từ từ." Giọng ganh ma nói tiếp: "Cái gì cũng phải tập từ từ, phải tập từ từ."
Nghe câu nói phía sau, Tư Duệ cảm thấy có phần mờ ám, nhưng không hỏi lại.
Tư Duệ gật đầu, lúc này mới cầm đũa lên gấp ăn, anh tỉ mỉ gấp miếng cá để sang chén cho cô: "Ăn nhiều vào."
Lúc này anh mới để ý, nhìn Tư Duệ một lượt từ trên xuống, không hài lòng mấy: "Em đừng mặc đồ này nữa."
"Chẳng phải em luôn mặc sao?"
"Bây giờ không được." Lục Tư Thần khó chịu nói: "Rất xấu, sau này em không cần mặc đồ này nữa, muốn mặc gì thì cứ mặc." Lục Tư Thần quay người nói nhỏ vào tai cô: "Còn những đồ hở đó, chỉ cần mặt cho anh xem là được."
Nghe anh nói xong, mặt Tư Duệ trở nên đỏ ửng vì ngại, động tác gấp đồ ăn cũng nhanh hơn.
Lục Tư Thần thấy phản ứng của cô phì cười: "Không chọc em nữa, từ từ ăn thôi."
Sau khi xong bữa cơm sáng, Lục Tư Thần lôi cô ra ngoài.
Hôm nay không anh mặt đồ rất giản dị, không phải là một giám đốc cao quý thường ngày, anh chỉ là Lục Tư Thần, một người con trai bình thường như bao người khác.
Không hiểu anh muốn đưa mình đi đâu, chỉ là suốt thời gian di chuyển ấy, anh đều dành cho cô từng ánh mắt cử chỉ rất dịu dàng.
Đi được một đoạn, xe đậu vào một tiệm hoa tầm trung, chuyên bán những loại hoa tươi, anh nắm tay cô vào tiệm, tỉ mỉ lựa từng đóa hoa Ly trắng rồi đưa chủ tiệm bó lại.
Trong thời gian chờ đợi, cô hỏi: "Thiếu gia mua hoa Ly làm gì thế?"
"Lát nữa em sẽ biết."
Lục Tư Thần nói tiếp: "Không cho phép gọi là thiếu gia nữa."
Tư Duệ: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tư Thần: "Phải gọi là anh."
Tư Duệ gật đầu, mỉm cười: "Anh!"
Lục Tư Thần hài lòng: "Ngoan."
Lúc sau, chủ tiệm đưa bó hoa đã bó kỹ càng: "Của quý khách tám trăm."
Lục Tư Thần đưa hai tờ năm trăm, nói: "Khỏi thói." Rồi nắm ta cô quay đi.
Sau một lúc tiếp tục duy chuyển, Tư Duệ mới biết Lục Tư Thần đưa mình đi thăm người thân đã mất của anh, bất ngờ hơn anh nói người mất là mẹ của mình.
Nhìn tấm hình trẻ trung của bà trên bia mộ, đúng là một tuyệt sắc giai nhân.
Nhưng Tư Duệ lại có một thắc mắc, đợi khi anh lau dọn, cẩn thận đặt bó hoa Ly trước bia mộ, đốt nhan cho bà xong, khi anh đứng lên cô mới khẽ hỏi.
"Đây là mẹ anh, vậy người Lục phu nhân hiện tại là ai?"
Lục Tư Thần hiểu rõ nỗi thắc mắc của cô, qnh nói: "Đó không phải mẹ anh."
"Dạ?"
Lục Tư Thần nói tiếp: "Bà ta chỉ là trên danh nghĩa, đây mới là mẹ anh, mới thật sự là Lục đại phu nhân Lục thị, còn bà ta chỉ là cái vỏ bao bọc cho cái vị trí đó, không hơn không kém."
Tư Duệ: "..."
"Nói cho em biết một việc nhé."
"Dạ!"
"Anh có một đứa em gái."
Tư Duệ: "Em chưa từng nghe anh nhắc đến, thật bất ngờ."
Lục Tư Thần cười, Tư Duệ nhìn nụ cười trên môi anh chẳng phải ý cười, chua xót nhiều hơn.
"..."
Lục Tư Thần nhìn xuống bia mộ, nói tiếp: "Bây giờ em ấy cũng trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn rồi."
Tư Duệ lúc đầu không nghe anh nhắc đến có em gái, nhưng khi nghe nói đến lại tò mò muốn gặp mặt.
Lục Tư Thần hít một hơi, giọng nhẹ tênh bổ sung thêm: "Nếu em ấy còn sống!"
Tư Duệ định cất lời hỏi, nhưng lời nói của Tư Thần làm cô khựng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tư Thần giọng nhẹ tênh, có phần ganh tị nói tiếp: "Đứa em gái của anh nói ra cũng rất hạnh phúc, em ấy sẽ mãi mãi được ở bên cạnh mẹ, còn anh thì lại không."
Anh muốn đi gặp mẹ, nhưng còn lời hứa với một người rất thân chưa hoàn thành, đó là chăm sóc con gái dì ấy cả đời.
Lục Tư Thần cao giọng nói: "Thật ra anh rất giàu, tiền tiêu sài mấy đời cũng không hết, có thể nói giàu nhất nhì nước, nhưng trong lòng anh lại nghèo nàn tình cảm."
"Nếu tiền mua được tình cảm, thì có lẽ anh là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi"
Tư Duệ liền hiểu ra sự việc, trong giây phút nhìn biểu cảm buồn bã của Lục Tư Thần, cô vô thức dan tay ôm lấy anh vào lòng, khiến anh phút chốc bất ngờ trong cái ôm ấy.
Tư Duệ vổ vổ tay vào lưng anh an ủi: "Tình cảm của em nhỏ bé lắm, nhưng em muốn đưa nó trao hết cho anh."
Cái ôm của Tư Duệ với lời nói ấy như đang xoa dịu những tuổi thân trong lòng Lục Tư Thần, nó khiến một người mạnh mẽ như anh lại trở nên yếu đuối.
Lục Tư Thần đưa tay ôm chặt cô, giọng sụt sùi: "Anh muốn kể cho em nghe bí mật của anh, muốn cho em biết tất cả về anh."
Tư Duệ vỗ vỗ vai anh: "Được, được, em nghe hết, anh muốn nói gì, em điều nghe hết, vốn dĩ từ đầu em đã luôn muốn hiểu rõ về anh mà."
Anh ôm chặt cô hơn, cái ôm bù đắp cho sự thiếu thốn của quá khứ.
"Em đừng bỏ lại anh nữa nhé."
Lòng Tư Duệ liền nghĩ chữ "nữa" trong lời nói của anh, tự hỏi có lần nào bỏ anh sao?
"Em làm công chúa, anh sẽ làm lâu đài của em."
"..."
"Nên em mãi mãi ở bên anh nhé."
Anh không muốn phải tìm kiếm em nữa đâu, em biết không? Thời gian đó rất khổ sở, anh không muốn lặp lại nữa.
Tư Duệ ngước lên nhìn bầu trời, những đám mây vần chầm chậm trôi, màu da trời hiện lên như màu của hạnh phúc.
"Em ở đây, em luôn ở đây."
Tư Duệ nói tiếp: "Nếu em là công chúa, anh phải làm đại thần bảo vệ công chúa đấy."
"Được, được."
Tư Duệ phát hiện một đều bất ngờ, khẽ nói: "Đại thần cùng chữ "Thần" trong tên anh, vậy sau này gọi anh là Đại Thần nhé."
"Được."
Cái tên ấy, chỉ cho mình em gọi thôi, cũng chỉ mình em được gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro