Chương 41
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Hai người như cặp tình nhân mà dạo phố.
Lục đại thiếu gia cao quý cũng phải ngồi ở quán lề đường ăn phở, xiếp hàng mua nước trái cây cho Tư Duệ.
Họ đến công viên nước xem thiên nga, nghe nói cặp thiên nga ấy đó có con, một đàn thiên nga con trắng tinh bụ bẩm.
Đàn con không quắn mẹ của chúng, theo đuôi một chút đã chia nhau ra bơi lội đùa nghịch, chỉ có đôi thiên nga lớn là quắn quýt không rời.
Hồ thiên nga có cây ước nguyện, những cặp tình nhân hay đến đó để gắn kết tình cảm.
Cạnh cây ước nguyện có một quày hàng nhưng không có người đứng bán, chỉ có một bảng treo “Tình ái không phân ly, nữa nữa thành một thể mãi mãi không rời” sau đó phía dưới có hàng chữ nhỏ “Tự bốc lấy, khắc tên viết chữ, tấm lòng xu.“. Ý là từ lấy tự viết, rồi tự bỏ trả tiền vào thùng, số tiền bao nhiêu tùy người bỏ.
Tư Duệ nắm tay Lục Tư Thần đi đến, bốc hai tấm thẻ, lấy hai cây viết đưa cho anh một cây, Lục Tư Thần cầm lấy cây viết, tay kia đã lấy tiền sẳn rồi để vào thùng.
Hai người tự mình viết những ước muốn, ghép lại thành một thể hoàn chỉnh, dùng chỉ đó cột lên nhánh cây.
Tư Duệ quay sang nhìn Lục Tư Thần đang ngước người lên cột, cô mĩm cười hạnh phúc, cả đời cô từ giây phút này muốn gửi gắm cho người con trai này, muốn tất cả thời gian của mình gắn kết với anh như thẻ uyên ương này vậy.
“Đi thôi.”
Tư vấn mĩm cười “dạ.”
Về đến nhà, trời đã tối.
Hôm nay đi thật vui nhưng cũng rất mệt, cô ngồi xuống giường mà chẳng muốn đi thêm một bước nào nữa.
“Em đi tắm trước đi.” Lục Tư Thần đứng cạnh tủ quần áo nói.
“Anh tắm trước đi.”
Nhìn bộ dạng của cô, anh khoanh tay dựa vào tủ: “Sau đây, định làm biếng?”
“Không có, chỉ là em hơi mệt nên muốn ngồi nghỉ chút.”
Lục Tư Thần nhếch môi: “Nếu mệt vậy cần anh tắm giùm không? Đảm bào anh tắm kỷ từng chút một, cả người em chổ nào anh đảm bảo đều không bỏ sót.”
Mặt Tư Duệ bị anh chọc đến đỏ như trái dâu tây, cô khẩn trương xuống giường: “Không cần, không cần đâu, em hết mệt rồi, em tự tắm.”
Tư Duệ mở tủ ra lấy đồ, khoảng cách hai người rất gần, anh cao hơn cô một cái đầu, nên khi đối diện với cô, ánh mắt sẽ vô tình thấy cả bờ quai xanh quyến rủ sau cổ áo thun rộng.
Huyết hầu của anh cứ chạy lên xuống liên hồi.
Tư Duệ lấy đồ xong quay qua liền bị Lục Tư Thần bất ngờ áp sát, Tư Duệ vô thức khẩn trương để tay lên ngực.
Giọng anh có chút trầm: “Em định quyến rũ anh đúng không?”
“Không có.”
“Có.”
“Không có.”
“Có.”
“Không...”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị anh khóa chặt môi, Tư Duệ cũng biết tận hưởng, cô phối hợp rất nhịp nhàng, nụ hôn vừa sâu vừa kéo dài cứ như không gian hoan ái sắp bắt đầu.
Lục Tư Thần luyến tiếc rời khỏi môi cô: “Nay anh tha cho em, nếu lần sau anh không chắc sẽ nhịn được đâu.”
Tư Duệ như chưa thoát khỏi nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, mặt cứ ngẩn ngơ đi vào phòng tắm.
Tắm xong, cô đi ra, những giọt nước trên tóc lăn dài xuống cổ trắng mịn của cô như đang kích thích cơ thể anh, khiến Lục Tư Thần yết hầu lên xuống liên tục, quay mặt đi cố che giấu con quái thú trong người.
“Tới lượt anh rồi.”
Lục Tư Thần lấy đồ xong nhanh chân vào phòng tắm, anh ở trong đó điều hòa lại tâm trạng một lúc lâu, con quái thú tạm lắng xuống mới cởi đồ ra tắm.
Tắm ra vẫn thấy cô ngồi ghế lau mái tóc ước, Lục Tư Thần kéo tủ lấy mái sấy kéo ghế rần đó lại chỗ anh.
“Qua đây, anh sấy tóc cho.”
Tư Duệ liền đi qua ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt máy sấy lên, Lục Tư Thần nhẹ nhàng cầm những nắm tóc nhỏ lên rồi duy chuyển máy sấy.
“Sau không sấy tóc mau khô, lao vậy đến khi nào.”
Tư Duệ thường gọi đầu sẽ không sấy tóc, cô sẽ lau sơ qua rồi để khô tự nhiên.
Nhưng khi anh hỏi, cô lại cố ý nói: “Đợi anh ra sấy cho đấy.”
“Vậy sao? Lở anh không sấy thì phải làm sao?”
“Anh sẽ không sấy sao?”
“Không, anh sấy.”
“Đúng rồi, em đợi anh đấy.”
“Thật là bó tay với em luôn.”
Tư Duệ ngước lên nhìn anh, mỉm cười: “Biết sao đây.”
Lục Tư Thần nhìn xuống, anh dời máy sấy ra hướng khác, cúi người áp môi xuống cô, trước đó anh còn khẽ nói: “Thì như thế này.”
Nụ hôn không kéo dài, anh sấy tóc cho cô xong cũng không còn sớm nữa, hai người lên giường ngủ.
Lục Tư Thần quắn cô như Sam, ôm chặt không rời, còn cố gắng hít lấy hít để cơ thể nhỏ của cô, Tư Duệ lúc này mí mắt sụp xuống, nhưng bị những hơi thuở ấm của anh phả vào da có chút nhột.
“Đại Thần!”
Giọng anh xu nịnh:“Sau đấy?”
Giọng cô ỉu xìu: “Nhột”
“Ừm.”
Lúc sau Tư Duệ vẩn không thể vào giấc, cô cằn nhằn anh: “Đại Thần, em mệt rồi.”
“Vậy ngủ đi.”
“Anh cứ làm vậy em không ngủ được.”
Anh bình tĩnh đáp: “Vậy không làm nữa.”
Lúc này Lục Tư Thần mới chịu buông tha, Tư Duệ mới hoàn toàn vào giấc ngủ.
Đến sáng, Tư Duệ như thường ngày thức dậy, mà con Sam này vẫn ôm chặt khiến cô không thể xuống giường thay đồ đi học, thấy anh ngủ say, cô nhẹ nhàng tháo tay anh ra, vậy mà lại làm anh thức giấc.
Giọng anh ngái ngủ: “Sao thế?”
“Sáng rồi, em còn phải đi học.”
Anh nhỏng nhẻo nói: “Còn sớm mà, tí nữa đi.”
Thiếu gia nhà họ từ bao giờ lại ham ngủ như thế?
Tư Duệ nhìn lên đồng hồ, nếu giờ không chuẩn bị thì sẽ không kịp, cô quay sang dỗ dành anh như một đứa trẻ: “Không được, sẽ trễ mất, buông em ra nha.”
“Không.”
Tư Duệ khum xuống đặt vào mặt anh một nụ hôn: “Đại Thần buông em ra đi, em thương anh nhiều nhiều.”
“...”
“Tối về bù lại cho anh.”
“Được.” Người nào đó được hời, cười xảo quyệt buông Tư Duệ ra, còn không quên nhắc nhở: “Nhớ đấy.”
Tư Duệ xuống giường, cười bất lực: “Nhớ!”
Lục đại thiếu gia cao quý cũng phải ngồi ở quán lề đường ăn phở, xiếp hàng mua nước trái cây cho Tư Duệ.
Họ đến công viên nước xem thiên nga, nghe nói cặp thiên nga ấy đó có con, một đàn thiên nga con trắng tinh bụ bẩm.
Đàn con không quắn mẹ của chúng, theo đuôi một chút đã chia nhau ra bơi lội đùa nghịch, chỉ có đôi thiên nga lớn là quắn quýt không rời.
Hồ thiên nga có cây ước nguyện, những cặp tình nhân hay đến đó để gắn kết tình cảm.
Cạnh cây ước nguyện có một quày hàng nhưng không có người đứng bán, chỉ có một bảng treo “Tình ái không phân ly, nữa nữa thành một thể mãi mãi không rời” sau đó phía dưới có hàng chữ nhỏ “Tự bốc lấy, khắc tên viết chữ, tấm lòng xu.“. Ý là từ lấy tự viết, rồi tự bỏ trả tiền vào thùng, số tiền bao nhiêu tùy người bỏ.
Tư Duệ nắm tay Lục Tư Thần đi đến, bốc hai tấm thẻ, lấy hai cây viết đưa cho anh một cây, Lục Tư Thần cầm lấy cây viết, tay kia đã lấy tiền sẳn rồi để vào thùng.
Hai người tự mình viết những ước muốn, ghép lại thành một thể hoàn chỉnh, dùng chỉ đó cột lên nhánh cây.
Tư Duệ quay sang nhìn Lục Tư Thần đang ngước người lên cột, cô mĩm cười hạnh phúc, cả đời cô từ giây phút này muốn gửi gắm cho người con trai này, muốn tất cả thời gian của mình gắn kết với anh như thẻ uyên ương này vậy.
“Đi thôi.”
Tư vấn mĩm cười “dạ.”
Về đến nhà, trời đã tối.
Hôm nay đi thật vui nhưng cũng rất mệt, cô ngồi xuống giường mà chẳng muốn đi thêm một bước nào nữa.
“Em đi tắm trước đi.” Lục Tư Thần đứng cạnh tủ quần áo nói.
“Anh tắm trước đi.”
Nhìn bộ dạng của cô, anh khoanh tay dựa vào tủ: “Sau đây, định làm biếng?”
“Không có, chỉ là em hơi mệt nên muốn ngồi nghỉ chút.”
Lục Tư Thần nhếch môi: “Nếu mệt vậy cần anh tắm giùm không? Đảm bào anh tắm kỷ từng chút một, cả người em chổ nào anh đảm bảo đều không bỏ sót.”
Mặt Tư Duệ bị anh chọc đến đỏ như trái dâu tây, cô khẩn trương xuống giường: “Không cần, không cần đâu, em hết mệt rồi, em tự tắm.”
Tư Duệ mở tủ ra lấy đồ, khoảng cách hai người rất gần, anh cao hơn cô một cái đầu, nên khi đối diện với cô, ánh mắt sẽ vô tình thấy cả bờ quai xanh quyến rủ sau cổ áo thun rộng.
Huyết hầu của anh cứ chạy lên xuống liên hồi.
Tư Duệ lấy đồ xong quay qua liền bị Lục Tư Thần bất ngờ áp sát, Tư Duệ vô thức khẩn trương để tay lên ngực.
Giọng anh có chút trầm: “Em định quyến rũ anh đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có.”
“Có.”
“Không có.”
“Có.”
“Không...”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị anh khóa chặt môi, Tư Duệ cũng biết tận hưởng, cô phối hợp rất nhịp nhàng, nụ hôn vừa sâu vừa kéo dài cứ như không gian hoan ái sắp bắt đầu.
Lục Tư Thần luyến tiếc rời khỏi môi cô: “Nay anh tha cho em, nếu lần sau anh không chắc sẽ nhịn được đâu.”
Tư Duệ như chưa thoát khỏi nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, mặt cứ ngẩn ngơ đi vào phòng tắm.
Tắm xong, cô đi ra, những giọt nước trên tóc lăn dài xuống cổ trắng mịn của cô như đang kích thích cơ thể anh, khiến Lục Tư Thần yết hầu lên xuống liên tục, quay mặt đi cố che giấu con quái thú trong người.
“Tới lượt anh rồi.”
Lục Tư Thần lấy đồ xong nhanh chân vào phòng tắm, anh ở trong đó điều hòa lại tâm trạng một lúc lâu, con quái thú tạm lắng xuống mới cởi đồ ra tắm.
Tắm ra vẫn thấy cô ngồi ghế lau mái tóc ước, Lục Tư Thần kéo tủ lấy mái sấy kéo ghế rần đó lại chỗ anh.
“Qua đây, anh sấy tóc cho.”
Tư Duệ liền đi qua ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt máy sấy lên, Lục Tư Thần nhẹ nhàng cầm những nắm tóc nhỏ lên rồi duy chuyển máy sấy.
“Sau không sấy tóc mau khô, lao vậy đến khi nào.”
Tư Duệ thường gọi đầu sẽ không sấy tóc, cô sẽ lau sơ qua rồi để khô tự nhiên.
Nhưng khi anh hỏi, cô lại cố ý nói: “Đợi anh ra sấy cho đấy.”
“Vậy sao? Lở anh không sấy thì phải làm sao?”
“Anh sẽ không sấy sao?”
“Không, anh sấy.”
“Đúng rồi, em đợi anh đấy.”
“Thật là bó tay với em luôn.”
Tư Duệ ngước lên nhìn anh, mỉm cười: “Biết sao đây.”
Lục Tư Thần nhìn xuống, anh dời máy sấy ra hướng khác, cúi người áp môi xuống cô, trước đó anh còn khẽ nói: “Thì như thế này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ hôn không kéo dài, anh sấy tóc cho cô xong cũng không còn sớm nữa, hai người lên giường ngủ.
Lục Tư Thần quắn cô như Sam, ôm chặt không rời, còn cố gắng hít lấy hít để cơ thể nhỏ của cô, Tư Duệ lúc này mí mắt sụp xuống, nhưng bị những hơi thuở ấm của anh phả vào da có chút nhột.
“Đại Thần!”
Giọng anh xu nịnh:“Sau đấy?”
Giọng cô ỉu xìu: “Nhột”
“Ừm.”
Lúc sau Tư Duệ vẩn không thể vào giấc, cô cằn nhằn anh: “Đại Thần, em mệt rồi.”
“Vậy ngủ đi.”
“Anh cứ làm vậy em không ngủ được.”
Anh bình tĩnh đáp: “Vậy không làm nữa.”
Lúc này Lục Tư Thần mới chịu buông tha, Tư Duệ mới hoàn toàn vào giấc ngủ.
Đến sáng, Tư Duệ như thường ngày thức dậy, mà con Sam này vẫn ôm chặt khiến cô không thể xuống giường thay đồ đi học, thấy anh ngủ say, cô nhẹ nhàng tháo tay anh ra, vậy mà lại làm anh thức giấc.
Giọng anh ngái ngủ: “Sao thế?”
“Sáng rồi, em còn phải đi học.”
Anh nhỏng nhẻo nói: “Còn sớm mà, tí nữa đi.”
Thiếu gia nhà họ từ bao giờ lại ham ngủ như thế?
Tư Duệ nhìn lên đồng hồ, nếu giờ không chuẩn bị thì sẽ không kịp, cô quay sang dỗ dành anh như một đứa trẻ: “Không được, sẽ trễ mất, buông em ra nha.”
“Không.”
Tư Duệ khum xuống đặt vào mặt anh một nụ hôn: “Đại Thần buông em ra đi, em thương anh nhiều nhiều.”
“...”
“Tối về bù lại cho anh.”
“Được.” Người nào đó được hời, cười xảo quyệt buông Tư Duệ ra, còn không quên nhắc nhở: “Nhớ đấy.”
Tư Duệ xuống giường, cười bất lực: “Nhớ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro