Chương 50
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Tuệ Hoa về nhà, chỉ thấy Vân Quyên ngồi đó, cô lại hỏi: “Em ấy đâu rồi!'
“Trên phòng.”
Tuệ Hoa đem mọi chuyện kể cho Vân Quyên nghe về vụ việc đó chỉ là diễn trước mặt Tư Duệ, Vân Quyên nghe xong cũng rất kinh ngạc, nhưng cô hiểu nổi khổ của anh.
Nói ra thì Vân Quyên đã ba mươi ba tuổi, nhưng đã biết Tư Thần mười sáu năm, cô cũng từng biết rõ quá khứ từng trải qua của Lục Tư Thần.
“Tôi hiểu rồi, vậy mà tôi trách lầm cậu ấy.”
Tuệ Hoa nói: “Tôi cũng thua gì cô, tôi còn đánh cậu ấy nữa.”
Vân Quyên: “Đúng rồi, gặp tôi cũng đánh.”
Vân Quyên: “Sao cô biết Tư Duệ có dấu hiệu mang thai vậy.”
Tuệ Hoa không ngần ngại chia sẻ kinh nghiệm nhục nhã của mình: “Do kinh nghiệm bị cấm sừng đấy, cũng mai như vậy phát hiện sớm việc Tư Duệ mang thai để phòng, bây giờ thời thế phức tạp, không biết lại không thể tránh, cô nghĩ đi, lỡ Tư Duệ té một cái cũng rất nguy hiểm.”
Vân Quyên không ngần ngại nhắc lại quá khứ mất mặt đó của Tuệ Hoa: “Cô bị cấm sừng?”
Tuệ Hoa chống cằm nói: “Ừm, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, cũng là gà tôi nuôi.” Tuệ Hoa vừa nói vừa diễn tả: “Tôi cưng cô ấy như cưng trứng, nâng niu như một bông hoa trên tay, vậy mà cô ta nỡ lòng nào phản bội tôi, bắt cá hai tay lên giường với thằng khác.
Cũng mai hôm đó tôi thấy cô ta có triệu chứng như Tư Duệ lúc sáng liền lo sợ thái quá đưa đi khám, nào ngờ cho tôi một cú bất ngờ.”
“Tôi thì làm gì có thể làm cô ta mang thai đúng không?”
Vân Quyên: “Ừm, chuyện này rõ rành rạnh ra rồi còn gì.”
Tuệ Hoa: “Đúng, nên tôi liền gặp cái thằng đó, đánh nó một trận lên bờ xuống ruộng đến nhập viện, vì bên hắn không dám đưa ra công an, nhưng cũng hâm doạ tôi, tôi thì đếch sợ nhưng ba tôi lại đồng ý bồi thường tất cả, tuy phải tốn tiền cho cái dạng người đó nhưng tôi rất hã dạ, dám làm trà xanh cấm sừng tôi.”
Vân Quyên đưa ngón cái lên khen ngợi: “Hay lắm, không chỉ đánh ghen rất giỏi, mà còn đánh giùm bạn cũng rất giỏi, có chí khí.”
Tuệ Hoa liền sáng mắt, đáp trả khí phách: “Đương nhiên!”
Hai người họ nói chuyện một lúc lại lo sợ cho cảm xúc hiện tại của Tư Duệ, nhưng lúc đầu Tư Duệ nói chỉ muốn ở một mình nên Vân Quyên mới ra ngoài. Hai người vì không muốn làm phiền cô nên rón ra rón rén đi đến len lén nhìn vào.
Trời đã vào chiều, gió bắt đầu thỏi dồn dập như đứa bé đi chơi vội chạy vào về nhà.
Cánh cửa sổ trong phòng mở toang ra, rèm cửa bị gió lùa vào bay phấp phới.
Hai người nhìn đến giường chẳng thấy cô, một suy nghĩ xấu loé lên tâm trí, Tuệ Hoa mở cửa ra chạy vào.
“Em ấy đâu rồi.”
Vân Quyên nhìn ra cửa sổ, không có dấu hiệu trèo tường xuống: “Có khi đi tìm Tư Thần không?”
Tuệ Hoa: “Chết thật, giờ gặp Tư Thần, cảm xúc lại tồi tệ thêm thôi.”
Vân Quyên: “Nhanh, đi nhanh tìm em ấy.”
Hai người chân ai nấy chạy xuống hầm xe.
“Ting ting ting...”
[Nghe.]
Giọng Tư Thần vội nói: [Cô mau đến đưa Tư Duệ về đi, nhanh lên.]
Tuệ Hoa: [Tôi biết rồi.]
Ở sảnh công ty, nhân viên đang cố gắng ngăn Tư Duệ lại: “Thưa tiểu thư, bây giờ cô không thể vào, giám đốc có việc bận.”
Tư Duệ vẫn cô chen vào: “Tôi chỉ muốn nói với anh ấy một lút, chỉ một chút thôi.”
Nhân viên: “Xin lỗi cô, bây giờ thật sự giám đốc đang rất bận, mời cô về cho.”
“Không được.” Tư Duệ hướng vào trong kiêu lớn: “Lục Tư Thần, Tư Thần! Em có chuyện muốn cho anh biết, anh ra đây gặp em đi.”
Nhân viên: “Tiểu thư ơi, tôi nói rồi, cô về đi.”
“Không, Lục Tư Thần! Anh không ra đây, em sẽ ở đây đến khi nào anh ra thì thôi, Lục Tư Thần, anh nghe chưa, anh không ra em sẽ không đi!”
Lục Tư Thần đứng sau bức tường, trong lòng hồi hợp không yên, thà như lúc đầu không sau, giờ lại đang mang thai.
Tư Thần gọi điện cho Tuệ Hoa một lần nữa.
[Cô đến chưa, đến mau đi.]
Tuệ Hoa: [Tôi bị thỏi vì quá tốc độ rồi.]
Cô nhìn Vân Quyên đang viết biên bản, nghe tiếng cải nhau của Tư Duệ qua điện thoại mà bắt đầu ngao ngán: “Cái tính tình đó giống ai vậy trời?”
Lục Tư Thần không màng đến câu hỏi, anh tắt máy rồi lén qua ra, nhìn Tư Duệ cứ kích động mà ruột gan anh lẩn lộn lên, bây giờ anh bước ra, có khi càng làm cô kích động thêm nữa.
Chuyện đang rắc rối, mà Cao Thục Ái lại đâu xuất hiện làm mọi chuyện thêm phức tạp, Lục Tư Thần thật không chịu nổi nữa: “Thật là.”
Cao Thục Ái tính tình khoe mẻ, thấy Tư Duệ liền đứng lại, cao giọng nói: “Sao cô lại ở đây gây loạn thế?”
Tư Duệ nhìn qua Cao Thục Ái, ánh mắt sộc lên: “Cô cút ra chổ khác.”
“Ở đây là công ty chồng sắp cưới của tôi, người nên đi là cô mới đúng.”
Chỉ mới một ngày, những chuyện đã rắc rối liền dồn đến một lúc, Lục Tư Thần đang ở tình thế đứng giữa không biết phải giải quyết thế nào cho chu toàn, giờ anh mới thắc mắc cái tính cách kia của Tư Duệ thừa hưởng từ ai thế không biết.
Nếu cứ để Cao Thục Ái cứ nói thêm mấy lời kích động đến Tư Duệ nữa, sợ sẽ nguy to mất, anh đành phải xuất hiện.
“Được rồi! Đừng làm ồn nữa.”
Thấy Lục Tư Thần, Tư Duệ mới bình tĩnh, ánh mắt long lanh nhìn đến: “Đại Thần.”
“Trên phòng.”
Tuệ Hoa đem mọi chuyện kể cho Vân Quyên nghe về vụ việc đó chỉ là diễn trước mặt Tư Duệ, Vân Quyên nghe xong cũng rất kinh ngạc, nhưng cô hiểu nổi khổ của anh.
Nói ra thì Vân Quyên đã ba mươi ba tuổi, nhưng đã biết Tư Thần mười sáu năm, cô cũng từng biết rõ quá khứ từng trải qua của Lục Tư Thần.
“Tôi hiểu rồi, vậy mà tôi trách lầm cậu ấy.”
Tuệ Hoa nói: “Tôi cũng thua gì cô, tôi còn đánh cậu ấy nữa.”
Vân Quyên: “Đúng rồi, gặp tôi cũng đánh.”
Vân Quyên: “Sao cô biết Tư Duệ có dấu hiệu mang thai vậy.”
Tuệ Hoa không ngần ngại chia sẻ kinh nghiệm nhục nhã của mình: “Do kinh nghiệm bị cấm sừng đấy, cũng mai như vậy phát hiện sớm việc Tư Duệ mang thai để phòng, bây giờ thời thế phức tạp, không biết lại không thể tránh, cô nghĩ đi, lỡ Tư Duệ té một cái cũng rất nguy hiểm.”
Vân Quyên không ngần ngại nhắc lại quá khứ mất mặt đó của Tuệ Hoa: “Cô bị cấm sừng?”
Tuệ Hoa chống cằm nói: “Ừm, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, cũng là gà tôi nuôi.” Tuệ Hoa vừa nói vừa diễn tả: “Tôi cưng cô ấy như cưng trứng, nâng niu như một bông hoa trên tay, vậy mà cô ta nỡ lòng nào phản bội tôi, bắt cá hai tay lên giường với thằng khác.
Cũng mai hôm đó tôi thấy cô ta có triệu chứng như Tư Duệ lúc sáng liền lo sợ thái quá đưa đi khám, nào ngờ cho tôi một cú bất ngờ.”
“Tôi thì làm gì có thể làm cô ta mang thai đúng không?”
Vân Quyên: “Ừm, chuyện này rõ rành rạnh ra rồi còn gì.”
Tuệ Hoa: “Đúng, nên tôi liền gặp cái thằng đó, đánh nó một trận lên bờ xuống ruộng đến nhập viện, vì bên hắn không dám đưa ra công an, nhưng cũng hâm doạ tôi, tôi thì đếch sợ nhưng ba tôi lại đồng ý bồi thường tất cả, tuy phải tốn tiền cho cái dạng người đó nhưng tôi rất hã dạ, dám làm trà xanh cấm sừng tôi.”
Vân Quyên đưa ngón cái lên khen ngợi: “Hay lắm, không chỉ đánh ghen rất giỏi, mà còn đánh giùm bạn cũng rất giỏi, có chí khí.”
Tuệ Hoa liền sáng mắt, đáp trả khí phách: “Đương nhiên!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ nói chuyện một lúc lại lo sợ cho cảm xúc hiện tại của Tư Duệ, nhưng lúc đầu Tư Duệ nói chỉ muốn ở một mình nên Vân Quyên mới ra ngoài. Hai người vì không muốn làm phiền cô nên rón ra rón rén đi đến len lén nhìn vào.
Trời đã vào chiều, gió bắt đầu thỏi dồn dập như đứa bé đi chơi vội chạy vào về nhà.
Cánh cửa sổ trong phòng mở toang ra, rèm cửa bị gió lùa vào bay phấp phới.
Hai người nhìn đến giường chẳng thấy cô, một suy nghĩ xấu loé lên tâm trí, Tuệ Hoa mở cửa ra chạy vào.
“Em ấy đâu rồi.”
Vân Quyên nhìn ra cửa sổ, không có dấu hiệu trèo tường xuống: “Có khi đi tìm Tư Thần không?”
Tuệ Hoa: “Chết thật, giờ gặp Tư Thần, cảm xúc lại tồi tệ thêm thôi.”
Vân Quyên: “Nhanh, đi nhanh tìm em ấy.”
Hai người chân ai nấy chạy xuống hầm xe.
“Ting ting ting...”
[Nghe.]
Giọng Tư Thần vội nói: [Cô mau đến đưa Tư Duệ về đi, nhanh lên.]
Tuệ Hoa: [Tôi biết rồi.]
Ở sảnh công ty, nhân viên đang cố gắng ngăn Tư Duệ lại: “Thưa tiểu thư, bây giờ cô không thể vào, giám đốc có việc bận.”
Tư Duệ vẫn cô chen vào: “Tôi chỉ muốn nói với anh ấy một lút, chỉ một chút thôi.”
Nhân viên: “Xin lỗi cô, bây giờ thật sự giám đốc đang rất bận, mời cô về cho.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không được.” Tư Duệ hướng vào trong kiêu lớn: “Lục Tư Thần, Tư Thần! Em có chuyện muốn cho anh biết, anh ra đây gặp em đi.”
Nhân viên: “Tiểu thư ơi, tôi nói rồi, cô về đi.”
“Không, Lục Tư Thần! Anh không ra đây, em sẽ ở đây đến khi nào anh ra thì thôi, Lục Tư Thần, anh nghe chưa, anh không ra em sẽ không đi!”
Lục Tư Thần đứng sau bức tường, trong lòng hồi hợp không yên, thà như lúc đầu không sau, giờ lại đang mang thai.
Tư Thần gọi điện cho Tuệ Hoa một lần nữa.
[Cô đến chưa, đến mau đi.]
Tuệ Hoa: [Tôi bị thỏi vì quá tốc độ rồi.]
Cô nhìn Vân Quyên đang viết biên bản, nghe tiếng cải nhau của Tư Duệ qua điện thoại mà bắt đầu ngao ngán: “Cái tính tình đó giống ai vậy trời?”
Lục Tư Thần không màng đến câu hỏi, anh tắt máy rồi lén qua ra, nhìn Tư Duệ cứ kích động mà ruột gan anh lẩn lộn lên, bây giờ anh bước ra, có khi càng làm cô kích động thêm nữa.
Chuyện đang rắc rối, mà Cao Thục Ái lại đâu xuất hiện làm mọi chuyện thêm phức tạp, Lục Tư Thần thật không chịu nổi nữa: “Thật là.”
Cao Thục Ái tính tình khoe mẻ, thấy Tư Duệ liền đứng lại, cao giọng nói: “Sao cô lại ở đây gây loạn thế?”
Tư Duệ nhìn qua Cao Thục Ái, ánh mắt sộc lên: “Cô cút ra chổ khác.”
“Ở đây là công ty chồng sắp cưới của tôi, người nên đi là cô mới đúng.”
Chỉ mới một ngày, những chuyện đã rắc rối liền dồn đến một lúc, Lục Tư Thần đang ở tình thế đứng giữa không biết phải giải quyết thế nào cho chu toàn, giờ anh mới thắc mắc cái tính cách kia của Tư Duệ thừa hưởng từ ai thế không biết.
Nếu cứ để Cao Thục Ái cứ nói thêm mấy lời kích động đến Tư Duệ nữa, sợ sẽ nguy to mất, anh đành phải xuất hiện.
“Được rồi! Đừng làm ồn nữa.”
Thấy Lục Tư Thần, Tư Duệ mới bình tĩnh, ánh mắt long lanh nhìn đến: “Đại Thần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro