Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng

Chương 51

Huyền Ba My

2024-07-19 18:41:27

Tư Duệ rời khỏi nhân viên đó, bước những bước chân nặng trĩu đi đến Lục Tư Thần: “Đại Thần ơi! Lúc sáng anh chỉ đùa em thôi đúng không?”

Vừa nhìn qua, một mái tóc bồng bềnh đã nhanh chân bước ngang qua, nhanh hơn cô một bước sà vào lòng Tư Thần, vậy mà anh ta không tránh né còn ôm lấy cô ta.

Tư Duệ khựng lại, nhìn đến anh, đầu lắc liên tục không thể nào thừa nhận được chuyện đó, trong thâm tâm cô gào thét tất cả đều không phải, không phải!

Lục Tư Thần dịu dàng nói với Cao Thục Ái: “Sao em lại đến đây thế, anh đã nói là sáng mai sẽ đến gặp em sao?”

Trái ngược với giọng dõi hờn của cô ta, Lục Tư Thần đối với cô ta một mực yêu chiều, nói: “Người ta nhớ anh mà, không được đến sao?”

“Được được, em muốn sao anh lại ngăn được.”

Tư Duệ nhìn một màn ân ái đó, trái tim cô đau quá, lòng ngực như có thứ gì đó thắt chặt, miệng cô lẩm nhẩm: “Không, không... Chuyện này không phải.”

Sao cô có thể tin được, mới hôm qua, người nào đó tay trong tay với cô, dịu dàng, cưng chiều cô, tại sao mới qua hôm nay anh lại dùng những hành động đó đối với người con gái khác, thốt ra những lời lạnh lùng vô tình với cô.

Chuyện này không phải, tất cả không phải, họ đang lừa cô, đúng rồi, họ chỉ đang lừa cô.

Tư Duệ một mực không tin sự thật, vẫn chìm trong cảnh mộng chỉ là sự đùa giỡn của bọn họ bày ra chiêu chọc mình: “Em biết rồi, là hôm qua vụ việc đó đúng không, Đại Thần, không sao cả, em tin anh mà, em sẽ ở cạnh anh, cùng anh đấu tranh.”

“Cô!” Anh giương mắt chừng Tư Duệ: “Ai cho cô đến đây náo động công ty tôi thế, hình như những lời tôi nói cô không nghe vào tai đúng không, hay vào tù mới chịu tĩnh ngộ.”

Vào tù?

Người đàn ông trước mặt cô muốn tống cô vào tù? Người đàn ông hứa cả đời bảo vệ cô lại muốn tống cô vào tù?

Ông trời ơi! Ông đang đùa tôi đúng không?

Tư Duệ bật cười lớn, trên mí mắt lệ tuông trào như thác đổ.

“Thì ra là vậy.” Lúc này cô nhận thức được hiện thực, không còn cười nổi nữa, sụt sùi nói: “Tất cả đều là lừa gạt, gì mà yêu thương, bảo vệ cả đời, tất cả đều lừa gạt, chỉ tội cho tôi quá khờ khạo, đâm đầu tin hết mực những lời nói đó.”

Tư Duệ quan sát kĩ người con trai trước mắt mình thật lâu, thật lâu, khuôn mặt người con trai ấy vẫn hoàn hảo như thế, vẫn là một Lục Tư Thần ấm áp dịu dàng của cô, nhưng đó là anh của quá khứ, còn bây giờ, cô khẽ nói: “Lục Tư Thần anh thay đổi rồi! Không, anh không phải Đại Thần, Đại Thần của tôi sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế!”

Tư Duệ bất ngờ xông đến điên cuồng giựt áo Tư Thần sụt sùi quát lớn: “Anh trả Đại Thần lại cho tôi, mau trả anh ấy lại cho tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đủ rồi!”

Lục Tư Thần đẩy cô ra, lực đẩy có chừng mực, lạnh lùng nói: “Cô nên biết thân phận mình, cô nhớ vì sao cô có thể sống đến bây giờ, được hưởng những thứ sung sướng, tất cả đều nhờ tôi, vậy mà giờ cô lại trách tôi sao, thật uổng phí công tôi cứu cô về.”

“Anh đang hối hận sao?”

Giọng anh trầm rõ từ chữ một: “Rất! Hối! Hận!”

Cao Thục Ái nhếch môi cười đắc ý, người con trai cô nhắm cuối cùng phải thuộc vào tay cô, cho dù đó là ai đi nữa, cũng phải thuộc về Thục Ái cô.

“Tốt, rất tốt!” Tư Duệ thẩn thờ, loạng choạng đi lùi về phía sau, ngỡ cô sắp ngã thì kịp may Tuệ Hoa chạy nhanh đến đỡ cô kịp, tiếp đó là Vân Quyên.

Tuệ Hoa nói: “Chuyện gì thế này?”

Lục Tư Thần nhún vai nói: “Tôi không biết, cô ta tự đến làm loạn, tôi không gọi người lôi cô ta văng ra ngoài đã ân huệ lắm rồi.”

Nhìn vẻ mặt giọng điệu của anh, nếu không phải biết rõ nguyên nhân phía sau, Tuệ Hoa đã xông đến cho anh một trận cho nên trò rồi.

Nhưng nếu không thể cho anh một trận thì cô gái cạnh anh cũng không tồi.

Mấy nhân viên đang hóng chuyện nhìn đến, vì mới hôm qua, cô gái kia được giám đốc họ cưng, chỉ qua một ngày lại trở thành đối xử lạnh nhạt, đúng là một drama đáng hóng, muốn lấy điện thoại ra livetream mà sợ bị đuổi việc.

Còn việc Tư Thần chọn nơi nhiều người để cự cãi, để bọn họ biết, anh và Tư Duệ không còn quan hệ gì nữa, người phụ nữ duy nhất anh thương hiện tại là Cao Thục Ái.

Tuệ Hoa điềm tĩnh xoăn tay áo lên, lấy thun ở cổ tay bới tóc cao lên, giọng thấp cực độ: “Cô vừa rồi ăn hiếp Tư Duệ đúng không?”

Ỷ có Lục Tư Thần làm chổ dựa, Cao Thục Ái lớn miệng nói: “Là do cô ta trước, tôi chỉ là dạy dỗ thôi.”

Tuệ Hoa lặp lại lời nói của Cao Thục Ái “chỉ là dạy dỗ!” Sau đó biểu hiện ra vẻ mặt nguy hiểm, giọng điệu thâm sâu tiếp: “Người của tôi cô lại muốn ra tay, hôm nay tôi-sẽ-dạy-dổ cô biết thế nào là có mặt không biết nhìn người.”

Mặt Cao Thục Ái vẫn còn hống hách, Lục Tư Thần thường thì cơ thể rất vững chắc, không dễ gì để một cô gái như Tuệ Hoa xô ra được, nhưng giờ đây lại khác, Tuệ Hoa đến xô một cái đã văng ra, Cao Thục Ái bên cạnh chưa kịp nhận thức đã bị Tuệ Hoa tát một cái vào mặt đau thấu trời.

Lục Tư Thần liền đi đến xô Tuệ Hoa ra quát lớn: “Ai cho cô đụng đến bạn gái tôi thế?”

Cao Thục Ái ôm mặt nức nở trong lòng Tư Thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Duệ nhìn đến Lục Tư Thần bảo vệ người con gái khác mà sẵn sàng lớn tiếng với bạn thân, con tim đầy mãnh vỡ, tất cả như muốn sụp xuống trước mặt, cơ thể sụp xuống nhờ người bên cạnh cô mới đứng nổi.

Tuệ Hoa cũng không kém cạnh, tiếng vang cả lên tầng trên: “Đánh đấy thì sao.”

Tuệ Hoa đứng trước mặt bọn họ, lớn giọng tuyên bố: “Từ hôm nay, Tư Duệ là người của Tuệ Hoa tôi, nếu ai dám động đến cô ấy một sợi tóc, là ai tôi đều không bỏ qua, kể từ hôm nay Tuệ Hoa tôi không có người bạn nào tên Lục Tư Thần là anh cả.”

Nói rồi, Tuệ Hoa quay lại, đỡ Tư Duệ lên: “Mình đi về thôi.”

Tư Duệ không còn sức ở đây tranh cãi nữa, bước những bước chân yếu ớt đi.

Lục Tư Thần chẳng mãi mai để ý, mặt anh đau lòng nhìn qua Cao Thục Ái: “Đến văn phòng anh đi.”

Lục Tư Thần cho người mang bông băng vào, Tuệ Hoa có học võ nên lực đánh lại không nương tay, dẫn đến việc vừa đánh một cái khoé môi liền rỉ máu.

“Để tôi.” Lục Tư Thần giành bông băng trên tay nhân viên, nhè nhẹ thoa cho Cao Thục Ái: “Anh sẽ nhẹ tay, em gáng một chút.”

“Dạ.”

“Nhìn em vậy anh thật đau lòng.”

“Em không sao.” Nói vậy thôi, chứ trong lòng cô đã hận cay hận đắng Tuệ Hoa.

Lục Tư Thần nói: “Tuệ Hoa là con gái Tuệ Lão gia yêu chiều, anh còn phải bàn việc hợp đồng với Tuệ lão gia, nên sau này có chạm mặt, em cố gắng tránh mặt cô ta nhé, cố gắng đừng gây sự Tư Duệ, cô ta bây giờ đã là bạn gái của Tuệ Hoa rồi, sao khi hợp đồng ký kết, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”

“Không sao, biết anh thương em vậy đã vui lắm rồi, em còn tưởng anh không để ý đến em chứ.”

“Sao không được, do anh sai trước, đã để em chịu thiệt thòi, anh sẽ cô gắng bù cho em, cho em một hôn lễ thật lớn.”

Mắt Cao Thục Ái sáng lên: “Thật sao ạ.”

“Thật.”

Cao Thục Ái dan tay ôm chặt cổ anh, nói: “Em vui lắm.”

Lục Tư Thần đưa tay lên ôm eo cô, nhẹ giọng nói: “Em vui là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng

Số ký tự: 0