Em tự do rồi
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Tư Duệ về nhà, ai nấy đều quay quanh hỏi thăm, kiểm tra xung quanh người cô, vết bầm ở mặt khiến họ không khỏi đau lòng:“Mặt em bị sau thế?”
“Không sau ạ, đã đỡ nhiều rồi.”
“Ai đánh em thế, báo công an chưa?”
“Em còn đau không?”
Một lượt câu hỏi mà cô chẳng thể trả lời kịp, Vân Quyên thấy thế liền nói: “Con bé mới về, mọi người lại hỏi như thế, định để con bé mệt chết à?”
“Được rồi, đi làm việc của mình đi.”
Giải tán bọn họ xong, Vân Quyên nhin cô một lượt rồi dẫn về phòng mình, mở tủ tìm kiếm hợp thuốc sau đó nhẹ nhàng thoa cho cô: “Có đau nói với chị nhé.”
“Dạ.”
Sức thuốc xong, Vân Quyên nói: “Một hai hôm nữa sẽ ổn thôi, không sau đâu đừng lo.”
“Em biết rồi ạ.” Dù sau việc đó đối với cô cũng không để tâm lắm.
Vân Quyên nghiêm túc nói: “Chuyện hôm nay quên đi, sau này không ai dám làm hại em nữa đâu.”
Tư Duệ gật đầu, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Tối đến, nằm mãi trên giường mà chẳng thể nhắm mắt, Tư Duệ kéo chăn ra ngoài đi dạo, tìm một chỗ tùy ý dừng lại ngồi xuống, mà chổ đó phía trên lại là ban công phòng Lục Tư Thần, lúc này anh cũng chưa ngủ mà đang đứng ngoài ban công, khi vô tình nhìn xuống, đôi mi tâm dãn ra vì phát hiện hình dáng cô gái nhỏ đang ngồi co ro phía dưới.
Nhưng sau đó tâm anh nặng xuống, quyết đoán quay người vào trong, tay lấy áo khoác tay cầm miếng giấy trên tủ đầu giường rời đi, gần khi đến chổ cô, anh dừng bước lại rồi từ từ đi đến, giọng nói vẫn khó gần như thế: “Giờ này không ngủ mà còn ở đây?”
Thấy anh, cô liền đứng dậy: “Tôi không ngủ được.”
Anh nhìn cô một lúc, mới nói: “Không lạnh à?”
“Không có.”
Lục Tư Thần một lúc sau không lên tiếng, anh đi đến choàng áo khoác qua quai cô, rồi bước lùi về chổ củ, giọng như ra lệnh: “Mặc vào.”
Tư Duệ phút chốc đầu óc trống rỗng, vài giâu sau lấy lại tin thần, luồn tay qua áo mặc vào.
“Muốn ra ngoài thì mặc áo vào, cảm lạnh thì phải làm sao?”
Truớc lời trách mắng đó, Tư Duệ cúi đầu nghe hết, cô nghỉ là chủ nhà đang quan tâm người hầu việc, cũng không có gì đặc biệt, nhưng nghỉ ai ai cũng được như thế lòng có chút khó chịu.
Trước mặt bổng xuất hiện một tờ giấy, Tư Duệ nhìn không hiểu, quay lên nhìn anh thắc mắc, Lục Tư Thần cau mài khó chịu: “Sau thế, không vui à?”
“Vui?”
“Gì?”
“Trên giấy ghi gì thế?”
“Nhìn không biết sau?”
“Tôi không biết chữ.”
“...”
Lục Tư Thần đờ người nhìn chằm lấy Tư Duệ, tay từ từ rút lại, nhìn xuống tờ giấy mà lòng day dứt, hạ giọng nói: “Là giấy bán thân của cô.”
Tư Duệ bất ngờ thốt lên: “Cái gì!”
Lục Tư Thần im lặng, đưa lại tờ giấy, Tư Duệ đưa tay cầm lấy, tuy không biết chữ nhưng khi biết nội dung lòng rộ như nỡ hoa, vui khôn tả xiết.
Lục Tư Thần ánh mắt gợn sóng nhìn cô: “Trả lại tự do cho em, em được tự do rồi.”
Thay đổi danh xưng từ “cô” trở thành “em”, mà Tư Duệ đang vui mình không để tâm đến lời anh nói, chỉ gật đầu cho qua, nên không phát hiện đều lạ thường trong câu nói.
Cô nghĩ cuối cùng cũng có thể cắt đứt với Cao gia, với nơi đầy ám ảnh đó.
“Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Bất giác nhìn Tư Duệ cười, Lục Tư Thần cũng vui theo, giọng có phần nhẹ đi: “Vậy giờ đi ngủ đi.”
“Tôi ngủ liền đây.” Một giây sau giọng cô vọng lại: “hiếu gia ngủ ngon.”
Tư Duệ chạy nhanh về phòng, vui mừng lăn lộn trên giường, sau một hồi cô ngồi bật dậy lấy cái quẹt lửa đốt tờ giấy thành mãnh cho tàn, trong đầu thầm nghĩ “Kết thúc thật rồi, khoảng trời tâm tối ấy.”
Sáng hôm sau, Tư Duệ muốn nấu một bữa thịnh soạn cảm ơn, nhưng khi mặt trời chưa loá dạng Lục Tư Thần đã rời đi, nên kế hoạch bất thành.
Rửa bát trong nhà biếp vừa suy nghĩ không biết khi nào anh về, thì nghe ngoài phòng khách có tiếng nói rất lạ, mà người đối thoại còn lại là Vân Quyên, nghỉ là người của anh, có khi lại biết chút tung tích từ anh, cô tháo bao tay vội vàng đi ra phòng khách, chưa rõ mặt mũi người kia là ai thì Vân Quyên đã gọi cô đến.
Vân Quyên nhìn người đó, tay chỉ đến Tư Duệ, nói: “Là người này.”
Tư Duệ lúc này nhìn qua, người đó còn khá trẻ, ngủ quan rõ nét, tuổi khoảng chừng ba mươi, thân người cao ráo, trên mặt đeo một cặp kín cận rất nho nhã.
Nhìn thấy cô người đó lịch thiệp cúi người: “Chào tiểu thư.”
Câu “Tiểu thư” Làm cô bắn phá lên, xua tay vội nói: “Không phải, tôi không phải tiểu thư gì đó.”
Người kia cười nhẹ: “Không phải tiểu thư, chẳng lẽ là thiếu phu nhân.”
Tư Duệ sửng sốt, hai má đỏ ửng: “Không phải, không phải.”
Có thiếu phu nhân nào lại mặc đồ người hầu kia chứ, là đang cố tình trêu chọc cô thì hơn.
“Được rồi.” Thấy người đó cứ trêu cô, Vân Quyên không nhịn được mà hậm hực nói: “Vô chuyện chính đi, còn nói lời tào lao thì anh đi cho nhanh đi.”
Chứ nếu còn nói nữa, tất cả người trong nhà đó sẽ đến đập anh một trận, vì ánh mắt không thiện cảm của họ đã hướng về phía anh ta.
“Được rồi, cho tôi xin lỗi nhé.”
“Không sau”
Vân Quyên mở quyển số trên tay ra đều đều nói: “Từ giờ trở nên, người này sẽ dạy chữ cho em.”
Tư Duệ bất ngờ nói: “Dạy cho em sau?”
“Ừm, thời gian chị đã sắp xiếp cho cưng rồi, thứ hai, tư, sáu là từ bảy giờ sáng đến mười một giờ trưa. Ba, năm, bảy là từ một giờ đến năm giờ chiều, mỗi tiếng học trừ ra mười phút nghỉ ngơi, những buổi nghỉ em tự ôn bài, thế nào?”
Vân Quyên đặt bút lên giấy quay sang hỏi Tư Duệ: “Em có muốn thay đổi gì không?”
Tư Duệ chưa bắt kịp tình hình vẫn im lặng.
Vân Quyên xem như cô ngầm đồng ý, úp quyển tập lại: “Vậy chúng ta thống nhất vậy đi, bắt đầu học vào ngày mai, hôm nay cho hai người làm quen trước, mà quên giới thiệu, vị gia sư này tên Đoàn Anh Quân.”
Tư Duệ nhìn người đó cúi người chào, Vân Quyên nói tiếp: “Còn cô gái của chúng tôi tên Tư Duệ, nhớ cho rõ là ai vào.” Lời nói mang phần ẩn ý, đoe doạ, Đoàn Anh Quân cười trong bất lực, lời của anh cũng ẩn ý không kém: “Tôi thừa biết rồi.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Đoàn Anh Quân tạm biệt ra về, Vân Quyên sợ Tư Duệ có chỗ không vừa lòng liền hỏi han liên tục để xem cảm xúc của cô, nhưng có vẽ không có gì không vừa ý, Vân Quyên cũng yên tâm.
Công ty AL, tầng 36.
Lục Tư Thần đọc văn kiện Hoàng Cảnh Ân vừa đưa, điện thoại trên bàn reo lên, anh liếc mắt cầm điện thoại đứng dậy bước ra quay người sang cửa kín bất máy, từ đó nhìn xuống như thu vào nữa thành phố.
[ Mọi chuyện đã sắp xiếp ổn thỏa, cô ấy cũng rất vừa ý. ]
Lục Tư Thần hài lòng nói: [ Cô ấy muốn gì cứ cho là được, không hài lòng thì cứ đổi.]
Vân Quyên: [Tôi biết rồi.]
Tút...
Tắt máy Lục Tư Thần vẫn cầm điện thoại đứng đó, cũng là hôm đó, trời đã khuya, khi mọi người đã ngủ say giấc, Lục Tư Thần gặp Tư Duệ khi phát hiện từ trên ban công ngoài phòng xong, anh về phòng, sau đó cũng chẳng thể chợp mắt mà cổ họng hơi khô, xuống giường vào phòng biếp lấy nước uống.
Suy nghĩ một lúc không cầm lòng mà lúc về phòng lại chuyển hướng sang phòng Tư Duệ, tự ý mở cửa bước vào nhìn cô ngủ say giấc trên giường.
Anh đứng đó một hồi lâu, mắt nhìn thấy quyển tập trên bàn trang điểm, ý trí không cầm lòng mà muốn làm người xấu đến xem trộm.
Cầm lên xem, bên trong là những chữ cái cứng đờ với vài ba chữ nét mực gãy, xem xong nhìn đến cô, rồi úp quyển cuốn tập để xuống bàn đi khẽ về phòng mình.
Sáng hôm sau, liền cho người thê gia sư đến dạy học cho cô.
Anh nghĩ cô tuổi cũng lớn, không thể như trẻ con lên sáu đến học bảng chữ cái lớp một, thuê người về dạy chất lượng một chút là có thể tiếp thu nhanh được.
Vân Quyên đưa cô đến cửa hàng sách mua viết sách và những thứ cần thiết cho buổi học, Vân Quyên lại mua luôn cuốn chính trị văn và cuốn ngôn luận thương trường cho Tư Duệ, dù không biết khi nào cô có thể học được.
Tư Duệ đảo một vòng lại bắt gặp Thục An, cô út nhà Cao gia cũng đang cùng bạn lựa sách, tuy không còn liên quan nhưng trong lòng è dè.
Ra đường quên chọn ngày hay sau mà lúc nào cũng chạm mặt với quan gia, Tư Duệ cúi đầu đi nhanh qua, nhưng bất ngờ bị Thục An nắm tay cô lại, giọng mĩa mai.
“Ô, đây chằng phải con hầu lúc trước nhà tao à? Chốn khỏi nhà tao đeo chân được đại gia nào mà được vào đây thế, theo tao biết cái tên của mày, mày cũng không biết viết.”
Mọi tâm điểm đều dồn lên người Tư Duệ, đều là những ánh mắt khinh thường, Tư Duệ chỉ biết cúi đầu nghe, chứ chẳng dám mở lời vì dù sau cô ta nói không sai.
Thục An được nước làm tới: “Lúc trước ở nhà tao, quần áo thua gì ăn mài, cã người hôi thúi, lên giường được với đại gia thay đổi liền ta ơi.”
Thục An cao ngạo đắc ý, nói những lời thô tục ô uế lên người Tư Duệ, phút trước nghênh mặt, phút sau đã bị Vân Quyên bất thình lình phía sau Tư Duệ đi đến tặng một cú vào mặt, nhất thời miệng cũng ngưng lại một lúc.
Tư Duệ cũng hốt hoảng nhìn qua, sợ Thục An sẽ nỗi giận, dù sau họ cũng chỉ là người hầu giúp việc còn người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Đánh xong, Vân Quyên còn tặng cho cô ta một bài giá trị sống: “Vậy người có ăn có học nói chuyện như thế sao? Có ăn có học mà khinh thường người khác thì đáng xấu hổ quá, thốt ra những lời thô tục như thế mà còn bày đặt vào tiệm mua sách, nhục nhã.”
“Cô, cô” Bị Vân Quyên làm bẻ mặt chốn công cộng, Thục An lần đầu bị sĩ nhục không khỏi tức giận, cô ta xông lên cho Vân Quyên một cái tát, nhưng đã bị đối phương đỡ lấy còn tặng thêm cái tát thấu tận trời xanh.
Thục An ôm mặt hai mắt đỏ ngầu: “Mày, mày không muốn sống chứ gì, mày biết tao là ai không?”
“Kệ cô” Vân Quyên ghét bỏ, liếc nhìn cô ta rồi nắm tay Tư Duệ đi.
Thục An dậm chân, đứng đó nhìn theo, gì vụ việc đó làm cô bẻ mặt, cục tức trong lòng không thể nào bỏ qua, cô ta hậm hực văng quyển sách trên tay lên kệ, liếc nhìn những người đang nhòm ngó rồi quay đi.
Về đến Cao gia, Thục An mặt nhăn mài nhó quăng luôn cái túi sách hàng hiệu vừa mua xuống sàn.
Thục Quyên bị hành động của con gái làm cho giật mình, bà nhìn qua Thục An, chậm rãi để tách trà xuống, không nhanh không chậm nói: “Ai làm con gái của mẹ giận thế?”
Thục An ngồi cạnh Thục Quyên, uất ức nói: “Là cái con Tư Duệ đó, mẹ nhìn xem nó kiêu người đánh con này”
Cô ta chỉ vào mặt bị Vân Quyên đánh ở tiệm sách, kể lể khóc lóc.
Thục Quyên lo lắng nói: “Dám đánh mặt con gái mẹ vậy sau, nào con đau không?”
Thục An vừa khóc lóc vừa kể lễ: “Đau lắm ạ, nó ỷ đu bám được đại gia còn nghênh mặt chửi con, và cả nhà mình nữa.”
Nghe thế, Thục Quyên không khỏi sôi máu, nghiến răng nói: “Con nhỏ đó, bây giờ ngang ngạnh nhĩ, chuyện này mẹ nhất định không bỏ qua đâu.”
Thục An vừa ôm mặt vừa nói: “Mà mẹ, đi cạnh nó là người của Lục thiếu gia đấy, cha câu nệ hắn như vậy, lỡ...”
“Không sau đâu.” Thục Quyên đắc ý cười, nhớ đến lúc bà cùng Thục Ái đi thăm Lục phu nhân, ấn tượng của con gái lớn đối với bà ấy rất tốt.
Lục phu nhân đó còn mời Thục Ái đến nhà dùng cơm, cũng không bao lâu nữa, cái người cao cao tự đại như Lục Tư Thần phải gọi họ là cha mẹ, kính nể họ mấy phần, tài sản của Lục gia vào tay họ cũng không muộn nữa.
Thục Quyên xoa tóc Thục An, nuông chiều nói: “Con gái ngoan, không bao lâu nữa, con nhỏ đó sẽ không sống yên đâu, lúc đó con muốn chút giận như thế nào cũng được.”
Bà sờ nhẹ bên mặt sưng đỏ kia, đau lòng nói: “Khuôn mặt ngọc ngà, mẹ không nở làm tổn thương dù chỉ nhỏ nhất, mà nó dám đánh như thế này thật đáng chết. Con muốn mua váy hay túi mới, mẹ mua cho con.”
“Thật không ạ, bên AL mới ra mắt mẩu túi giới hạn, mẹ mua cho con đi.”
“Được, được, con gái mẹ thích là được, nào lên phòng tắm rữa nghỉ ngơi đi, con gái mẹ mệt rồi đúng không?”
“Dạ.”
Khi Thục An vừa lên lầu, vẽ mặt một người mẹ hiền dịu biến mất, còn lại là những cơn thịnh nộ, bà nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhưng dao nhọn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con trai lớn của tao bị mẹ mày hại, giờ tới con gái tao, tao sẽ giết mày, giết mày chết.”
Giây sau đó tách trà trên bàn bị bà đánh đổ xuống sàn nức thành từng mảnh.
Mấy người hầu ở đó sợ hãi chẳng ai dám đến dọn, đợi sau khi Thục Quyên lên lầu họ mới lém mém đi đến.
Vừa thi dọn họ vừa thán với nhau: “Phu nhân thật đáng sợ.”
“Đúng, đúng, thôi dẹp nhanh đi, kẽo bà ấy xuống.”
“Ừm, ừm.”
“Không sau ạ, đã đỡ nhiều rồi.”
“Ai đánh em thế, báo công an chưa?”
“Em còn đau không?”
Một lượt câu hỏi mà cô chẳng thể trả lời kịp, Vân Quyên thấy thế liền nói: “Con bé mới về, mọi người lại hỏi như thế, định để con bé mệt chết à?”
“Được rồi, đi làm việc của mình đi.”
Giải tán bọn họ xong, Vân Quyên nhin cô một lượt rồi dẫn về phòng mình, mở tủ tìm kiếm hợp thuốc sau đó nhẹ nhàng thoa cho cô: “Có đau nói với chị nhé.”
“Dạ.”
Sức thuốc xong, Vân Quyên nói: “Một hai hôm nữa sẽ ổn thôi, không sau đâu đừng lo.”
“Em biết rồi ạ.” Dù sau việc đó đối với cô cũng không để tâm lắm.
Vân Quyên nghiêm túc nói: “Chuyện hôm nay quên đi, sau này không ai dám làm hại em nữa đâu.”
Tư Duệ gật đầu, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Tối đến, nằm mãi trên giường mà chẳng thể nhắm mắt, Tư Duệ kéo chăn ra ngoài đi dạo, tìm một chỗ tùy ý dừng lại ngồi xuống, mà chổ đó phía trên lại là ban công phòng Lục Tư Thần, lúc này anh cũng chưa ngủ mà đang đứng ngoài ban công, khi vô tình nhìn xuống, đôi mi tâm dãn ra vì phát hiện hình dáng cô gái nhỏ đang ngồi co ro phía dưới.
Nhưng sau đó tâm anh nặng xuống, quyết đoán quay người vào trong, tay lấy áo khoác tay cầm miếng giấy trên tủ đầu giường rời đi, gần khi đến chổ cô, anh dừng bước lại rồi từ từ đi đến, giọng nói vẫn khó gần như thế: “Giờ này không ngủ mà còn ở đây?”
Thấy anh, cô liền đứng dậy: “Tôi không ngủ được.”
Anh nhìn cô một lúc, mới nói: “Không lạnh à?”
“Không có.”
Lục Tư Thần một lúc sau không lên tiếng, anh đi đến choàng áo khoác qua quai cô, rồi bước lùi về chổ củ, giọng như ra lệnh: “Mặc vào.”
Tư Duệ phút chốc đầu óc trống rỗng, vài giâu sau lấy lại tin thần, luồn tay qua áo mặc vào.
“Muốn ra ngoài thì mặc áo vào, cảm lạnh thì phải làm sao?”
Truớc lời trách mắng đó, Tư Duệ cúi đầu nghe hết, cô nghỉ là chủ nhà đang quan tâm người hầu việc, cũng không có gì đặc biệt, nhưng nghỉ ai ai cũng được như thế lòng có chút khó chịu.
Trước mặt bổng xuất hiện một tờ giấy, Tư Duệ nhìn không hiểu, quay lên nhìn anh thắc mắc, Lục Tư Thần cau mài khó chịu: “Sau thế, không vui à?”
“Vui?”
“Gì?”
“Trên giấy ghi gì thế?”
“Nhìn không biết sau?”
“Tôi không biết chữ.”
“...”
Lục Tư Thần đờ người nhìn chằm lấy Tư Duệ, tay từ từ rút lại, nhìn xuống tờ giấy mà lòng day dứt, hạ giọng nói: “Là giấy bán thân của cô.”
Tư Duệ bất ngờ thốt lên: “Cái gì!”
Lục Tư Thần im lặng, đưa lại tờ giấy, Tư Duệ đưa tay cầm lấy, tuy không biết chữ nhưng khi biết nội dung lòng rộ như nỡ hoa, vui khôn tả xiết.
Lục Tư Thần ánh mắt gợn sóng nhìn cô: “Trả lại tự do cho em, em được tự do rồi.”
Thay đổi danh xưng từ “cô” trở thành “em”, mà Tư Duệ đang vui mình không để tâm đến lời anh nói, chỉ gật đầu cho qua, nên không phát hiện đều lạ thường trong câu nói.
Cô nghĩ cuối cùng cũng có thể cắt đứt với Cao gia, với nơi đầy ám ảnh đó.
“Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn anh nhiều lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất giác nhìn Tư Duệ cười, Lục Tư Thần cũng vui theo, giọng có phần nhẹ đi: “Vậy giờ đi ngủ đi.”
“Tôi ngủ liền đây.” Một giây sau giọng cô vọng lại: “hiếu gia ngủ ngon.”
Tư Duệ chạy nhanh về phòng, vui mừng lăn lộn trên giường, sau một hồi cô ngồi bật dậy lấy cái quẹt lửa đốt tờ giấy thành mãnh cho tàn, trong đầu thầm nghĩ “Kết thúc thật rồi, khoảng trời tâm tối ấy.”
Sáng hôm sau, Tư Duệ muốn nấu một bữa thịnh soạn cảm ơn, nhưng khi mặt trời chưa loá dạng Lục Tư Thần đã rời đi, nên kế hoạch bất thành.
Rửa bát trong nhà biếp vừa suy nghĩ không biết khi nào anh về, thì nghe ngoài phòng khách có tiếng nói rất lạ, mà người đối thoại còn lại là Vân Quyên, nghỉ là người của anh, có khi lại biết chút tung tích từ anh, cô tháo bao tay vội vàng đi ra phòng khách, chưa rõ mặt mũi người kia là ai thì Vân Quyên đã gọi cô đến.
Vân Quyên nhìn người đó, tay chỉ đến Tư Duệ, nói: “Là người này.”
Tư Duệ lúc này nhìn qua, người đó còn khá trẻ, ngủ quan rõ nét, tuổi khoảng chừng ba mươi, thân người cao ráo, trên mặt đeo một cặp kín cận rất nho nhã.
Nhìn thấy cô người đó lịch thiệp cúi người: “Chào tiểu thư.”
Câu “Tiểu thư” Làm cô bắn phá lên, xua tay vội nói: “Không phải, tôi không phải tiểu thư gì đó.”
Người kia cười nhẹ: “Không phải tiểu thư, chẳng lẽ là thiếu phu nhân.”
Tư Duệ sửng sốt, hai má đỏ ửng: “Không phải, không phải.”
Có thiếu phu nhân nào lại mặc đồ người hầu kia chứ, là đang cố tình trêu chọc cô thì hơn.
“Được rồi.” Thấy người đó cứ trêu cô, Vân Quyên không nhịn được mà hậm hực nói: “Vô chuyện chính đi, còn nói lời tào lao thì anh đi cho nhanh đi.”
Chứ nếu còn nói nữa, tất cả người trong nhà đó sẽ đến đập anh một trận, vì ánh mắt không thiện cảm của họ đã hướng về phía anh ta.
“Được rồi, cho tôi xin lỗi nhé.”
“Không sau”
Vân Quyên mở quyển số trên tay ra đều đều nói: “Từ giờ trở nên, người này sẽ dạy chữ cho em.”
Tư Duệ bất ngờ nói: “Dạy cho em sau?”
“Ừm, thời gian chị đã sắp xiếp cho cưng rồi, thứ hai, tư, sáu là từ bảy giờ sáng đến mười một giờ trưa. Ba, năm, bảy là từ một giờ đến năm giờ chiều, mỗi tiếng học trừ ra mười phút nghỉ ngơi, những buổi nghỉ em tự ôn bài, thế nào?”
Vân Quyên đặt bút lên giấy quay sang hỏi Tư Duệ: “Em có muốn thay đổi gì không?”
Tư Duệ chưa bắt kịp tình hình vẫn im lặng.
Vân Quyên xem như cô ngầm đồng ý, úp quyển tập lại: “Vậy chúng ta thống nhất vậy đi, bắt đầu học vào ngày mai, hôm nay cho hai người làm quen trước, mà quên giới thiệu, vị gia sư này tên Đoàn Anh Quân.”
Tư Duệ nhìn người đó cúi người chào, Vân Quyên nói tiếp: “Còn cô gái của chúng tôi tên Tư Duệ, nhớ cho rõ là ai vào.” Lời nói mang phần ẩn ý, đoe doạ, Đoàn Anh Quân cười trong bất lực, lời của anh cũng ẩn ý không kém: “Tôi thừa biết rồi.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Đoàn Anh Quân tạm biệt ra về, Vân Quyên sợ Tư Duệ có chỗ không vừa lòng liền hỏi han liên tục để xem cảm xúc của cô, nhưng có vẽ không có gì không vừa ý, Vân Quyên cũng yên tâm.
Công ty AL, tầng 36.
Lục Tư Thần đọc văn kiện Hoàng Cảnh Ân vừa đưa, điện thoại trên bàn reo lên, anh liếc mắt cầm điện thoại đứng dậy bước ra quay người sang cửa kín bất máy, từ đó nhìn xuống như thu vào nữa thành phố.
[ Mọi chuyện đã sắp xiếp ổn thỏa, cô ấy cũng rất vừa ý. ]
Lục Tư Thần hài lòng nói: [ Cô ấy muốn gì cứ cho là được, không hài lòng thì cứ đổi.]
Vân Quyên: [Tôi biết rồi.]
Tút...
Tắt máy Lục Tư Thần vẫn cầm điện thoại đứng đó, cũng là hôm đó, trời đã khuya, khi mọi người đã ngủ say giấc, Lục Tư Thần gặp Tư Duệ khi phát hiện từ trên ban công ngoài phòng xong, anh về phòng, sau đó cũng chẳng thể chợp mắt mà cổ họng hơi khô, xuống giường vào phòng biếp lấy nước uống.
Suy nghĩ một lúc không cầm lòng mà lúc về phòng lại chuyển hướng sang phòng Tư Duệ, tự ý mở cửa bước vào nhìn cô ngủ say giấc trên giường.
Anh đứng đó một hồi lâu, mắt nhìn thấy quyển tập trên bàn trang điểm, ý trí không cầm lòng mà muốn làm người xấu đến xem trộm.
Cầm lên xem, bên trong là những chữ cái cứng đờ với vài ba chữ nét mực gãy, xem xong nhìn đến cô, rồi úp quyển cuốn tập để xuống bàn đi khẽ về phòng mình.
Sáng hôm sau, liền cho người thê gia sư đến dạy học cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nghĩ cô tuổi cũng lớn, không thể như trẻ con lên sáu đến học bảng chữ cái lớp một, thuê người về dạy chất lượng một chút là có thể tiếp thu nhanh được.
Vân Quyên đưa cô đến cửa hàng sách mua viết sách và những thứ cần thiết cho buổi học, Vân Quyên lại mua luôn cuốn chính trị văn và cuốn ngôn luận thương trường cho Tư Duệ, dù không biết khi nào cô có thể học được.
Tư Duệ đảo một vòng lại bắt gặp Thục An, cô út nhà Cao gia cũng đang cùng bạn lựa sách, tuy không còn liên quan nhưng trong lòng è dè.
Ra đường quên chọn ngày hay sau mà lúc nào cũng chạm mặt với quan gia, Tư Duệ cúi đầu đi nhanh qua, nhưng bất ngờ bị Thục An nắm tay cô lại, giọng mĩa mai.
“Ô, đây chằng phải con hầu lúc trước nhà tao à? Chốn khỏi nhà tao đeo chân được đại gia nào mà được vào đây thế, theo tao biết cái tên của mày, mày cũng không biết viết.”
Mọi tâm điểm đều dồn lên người Tư Duệ, đều là những ánh mắt khinh thường, Tư Duệ chỉ biết cúi đầu nghe, chứ chẳng dám mở lời vì dù sau cô ta nói không sai.
Thục An được nước làm tới: “Lúc trước ở nhà tao, quần áo thua gì ăn mài, cã người hôi thúi, lên giường được với đại gia thay đổi liền ta ơi.”
Thục An cao ngạo đắc ý, nói những lời thô tục ô uế lên người Tư Duệ, phút trước nghênh mặt, phút sau đã bị Vân Quyên bất thình lình phía sau Tư Duệ đi đến tặng một cú vào mặt, nhất thời miệng cũng ngưng lại một lúc.
Tư Duệ cũng hốt hoảng nhìn qua, sợ Thục An sẽ nỗi giận, dù sau họ cũng chỉ là người hầu giúp việc còn người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Đánh xong, Vân Quyên còn tặng cho cô ta một bài giá trị sống: “Vậy người có ăn có học nói chuyện như thế sao? Có ăn có học mà khinh thường người khác thì đáng xấu hổ quá, thốt ra những lời thô tục như thế mà còn bày đặt vào tiệm mua sách, nhục nhã.”
“Cô, cô” Bị Vân Quyên làm bẻ mặt chốn công cộng, Thục An lần đầu bị sĩ nhục không khỏi tức giận, cô ta xông lên cho Vân Quyên một cái tát, nhưng đã bị đối phương đỡ lấy còn tặng thêm cái tát thấu tận trời xanh.
Thục An ôm mặt hai mắt đỏ ngầu: “Mày, mày không muốn sống chứ gì, mày biết tao là ai không?”
“Kệ cô” Vân Quyên ghét bỏ, liếc nhìn cô ta rồi nắm tay Tư Duệ đi.
Thục An dậm chân, đứng đó nhìn theo, gì vụ việc đó làm cô bẻ mặt, cục tức trong lòng không thể nào bỏ qua, cô ta hậm hực văng quyển sách trên tay lên kệ, liếc nhìn những người đang nhòm ngó rồi quay đi.
Về đến Cao gia, Thục An mặt nhăn mài nhó quăng luôn cái túi sách hàng hiệu vừa mua xuống sàn.
Thục Quyên bị hành động của con gái làm cho giật mình, bà nhìn qua Thục An, chậm rãi để tách trà xuống, không nhanh không chậm nói: “Ai làm con gái của mẹ giận thế?”
Thục An ngồi cạnh Thục Quyên, uất ức nói: “Là cái con Tư Duệ đó, mẹ nhìn xem nó kiêu người đánh con này”
Cô ta chỉ vào mặt bị Vân Quyên đánh ở tiệm sách, kể lể khóc lóc.
Thục Quyên lo lắng nói: “Dám đánh mặt con gái mẹ vậy sau, nào con đau không?”
Thục An vừa khóc lóc vừa kể lễ: “Đau lắm ạ, nó ỷ đu bám được đại gia còn nghênh mặt chửi con, và cả nhà mình nữa.”
Nghe thế, Thục Quyên không khỏi sôi máu, nghiến răng nói: “Con nhỏ đó, bây giờ ngang ngạnh nhĩ, chuyện này mẹ nhất định không bỏ qua đâu.”
Thục An vừa ôm mặt vừa nói: “Mà mẹ, đi cạnh nó là người của Lục thiếu gia đấy, cha câu nệ hắn như vậy, lỡ...”
“Không sau đâu.” Thục Quyên đắc ý cười, nhớ đến lúc bà cùng Thục Ái đi thăm Lục phu nhân, ấn tượng của con gái lớn đối với bà ấy rất tốt.
Lục phu nhân đó còn mời Thục Ái đến nhà dùng cơm, cũng không bao lâu nữa, cái người cao cao tự đại như Lục Tư Thần phải gọi họ là cha mẹ, kính nể họ mấy phần, tài sản của Lục gia vào tay họ cũng không muộn nữa.
Thục Quyên xoa tóc Thục An, nuông chiều nói: “Con gái ngoan, không bao lâu nữa, con nhỏ đó sẽ không sống yên đâu, lúc đó con muốn chút giận như thế nào cũng được.”
Bà sờ nhẹ bên mặt sưng đỏ kia, đau lòng nói: “Khuôn mặt ngọc ngà, mẹ không nở làm tổn thương dù chỉ nhỏ nhất, mà nó dám đánh như thế này thật đáng chết. Con muốn mua váy hay túi mới, mẹ mua cho con.”
“Thật không ạ, bên AL mới ra mắt mẩu túi giới hạn, mẹ mua cho con đi.”
“Được, được, con gái mẹ thích là được, nào lên phòng tắm rữa nghỉ ngơi đi, con gái mẹ mệt rồi đúng không?”
“Dạ.”
Khi Thục An vừa lên lầu, vẽ mặt một người mẹ hiền dịu biến mất, còn lại là những cơn thịnh nộ, bà nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhưng dao nhọn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con trai lớn của tao bị mẹ mày hại, giờ tới con gái tao, tao sẽ giết mày, giết mày chết.”
Giây sau đó tách trà trên bàn bị bà đánh đổ xuống sàn nức thành từng mảnh.
Mấy người hầu ở đó sợ hãi chẳng ai dám đến dọn, đợi sau khi Thục Quyên lên lầu họ mới lém mém đi đến.
Vừa thi dọn họ vừa thán với nhau: “Phu nhân thật đáng sợ.”
“Đúng, đúng, thôi dẹp nhanh đi, kẽo bà ấy xuống.”
“Ừm, ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro