Không Ai Được Đụng Đến Cô Ấy
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Không về nhà liền, Lục Tư Thần đưa cô vào một phòng bệnh để điều hoà lại tâm trạng.
Thấy cô có vẽ khá hơn, anh ôn nhu hỏi: “Vì sau em ở Cao gia?”
Tuy không biết vì sao, anh lại hỏi chuyện đấy, nhưng không có vẻ là chuyện xấu, cô liền trả lời tất cả.
“Tôi không biết, tôi chỉ nhớ năm đó bị họ bắt đến làm người hầu, họ nói mẹ tôi có lỗi với họ.”
“Lỗi gì?”
“Họ nói mẹ tôi giết con trai họ nên bắt tôi phải đền mạng.”
Lúc đầu cũng vì thế mà cam chịu, nhưng đến một ngày lại không chịu nỗi nữa mà tìm cách giải thoát bản thân.
Lục Tư Thần nhíu mày: “Họ nói như thế sau?”
Tư Duệ gật đầu, nói tiếp: “Tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc rằng mẹ tôi không làm như thế, tôi không nhớ rõ bà ấy như thế nào? Đều duy nhất tôi nhớ bà ấy là một người lương thiện.”
Lục Tư Thần không nói gì, anh im lặng cúi đầu xuống, không rõ cảm xúc hay suy nghĩ hiện tại, lúc sau anh mới lên tiếng: “Anh gọi người đưa em về, yên tâm, sau này không ai bắt nạt em nữa, cã Cao gia cũng không làm gì em.”
Lục Tư Thần cho người lái xe đưa cô về nhà, còn anh điện thoại gọi cho Hoàng Cảnh Ân, một tay cầm lấy áo vest rời đi, ngay sau đó bên đầu dây kia bắt máy, anh nói: “Điện cho bên Cao gia, tôi muốn đến đó nói chuyện.”
Sau rồi điện cho Kiều Khanh, soạn cho anh một số giấy tờ đem đến.
Cao gia nhận được tin Lục Tư Thần sẽ đến, Cao Nghĩa ở công ty cũng vội vã quay về, bên ngoài cỗng đã cho người đợi sẳn, khi chiếc xe vừa dừng lại, những người hầu liền mở cỗng ra, xe Tư Thần và Kiều Khanh đậu vào sân, Lục Tư Thần vừa bước xuống xe, Cao Nghĩa trong nhà háo hức đi ra đón tiếp như đón ông hoàng.
“Chào cậu, hôm nay đến nhà tôi thật phúc lớn mà.”
Lục Tư Thần nhếch môi nhẹ: “Vào trong rồi nói.”
Cao Nghĩa khẩn trương: “Đúng rồi, đúng rồi, mời cậu vào.”
Anh gật đầu rồi đi vào trong, vừa đặt mông xuống ghế, nước liền được mang ra, nhìn ly trà trước mặt, anh cười một cái khinh bỉ.
Cao Nghĩa liền tìm cách níu kéo anh ở lại: “Gia đình tôi có nấu vài món tiếp đãi, mời cậu ở lại dùng bữa cùng gia đình.”
“Cảm ơn ông, nhưng có lẽ phải đợi dịp khác, lát nữa tôi còn có việc bận.”
“Đúng đúng, người tài giỏi như cậu trăm công nghìn việc sau có thời gian lãng phí được.”
Lục Tư Thần không nói, tay xoay xoay trên miệng ly trà, nhưng không cầm lên uống, giây sau anh rút tay lại, giọng điềm đạm nói: “Nghe nói gia đình ông rất có nhiều người hầu rất nghe lời, mà tôi lại đang cần, không biết có thể chuyển qua cho tôi vài người không?”
Cao Nghĩa kinh ngạc về lời đề nghị của anh, rồi liếc mắt qua Vân Quyên, mặt bà cũng không kém cạnh, không để không gian cứ trầm lắng sẽ gây nên hiểu lầm, Vân Quyên liền nói: “Nói về người hầu thì người của Cao gia là lựa chọn không sai, vừa ngoan vừa nghe lời, bán mạng cho chủ.”
Mấy người hầu quanh đó nghe thế, đều cười mỉm nhìn nhau, trong lòng đều muốn mình có thể lọt vào mắt xanh của Lục thiếu gia này.
Cần người hầu ngoan để làm gì, có thể là phục vụ luôn một vài yêu cầu kì hoặc nào đó, mà yêu cầu kì hoặc mà họ tưởng tượng ra lại mong muốn xảy đến.
“Nếu như thế thì tôi cũng phải đến bù lại cho xứng đáng rồi.”
Cao Nghĩa khoái chí cười lên tiếng, nói: “Sau được, sau được, chỉ cần cậu muốn là phúc phần của tôi rồi, không biết cậu muốn là người như thế nào để tôi có thể chọn cho cậu, hay cậu muốn tự mình chọn?
Lục Tư Thần lướt mắt nhìn những người hầu đứng gần đó, rồi nhìn ông ta: “Người thì tôi cũng lựa xong rồi, lúc trước tôi có bất gặp một cô gái, cô ấy nấu ăn rất ngon, sau đó tôi nhận vào nhà làm việc, cô ấy nói tên là Tư Duệ”
“Tư Duệ?”
Bọn họ kinh ngạc khi nghe cái tên ấy, sau rồi lại nhìn nhau như có nhiều lời cần phải nói ngay, nhưng nghỉ có anh ở đây họ chỉ có thể kìm nén lại.
Lục Tư Thần cười lên một tiếng, lời nói ẩn ý: “Nhưng mà sáng nay có người đến muốn bắt người của tôi đi, còn nói mình là người của Cao gia các ông, đã là người của tôi chẳng lẽ muốn bắt là bắt sau?”
Cao Nghĩa chột dạ, nhớ lại lúc đó sau khi được một người thông báo bắt gặp cô một mình ở siêu thị, ông liền cho người đến tóm cổ Tư Duệ về, nhưng nào ngờ cô từ lúc nào đã quen biết với Lục Tư Thần, còn làm việc cho hắn, dù sau làm cách nào cũng không thể đắc tội với người này, mối làm ăn sắp đến còn rất cần anh hổ trợ.
Cao Nghĩa nói liền tìm cách giải vay: “Cậu hiểu lầm rồi, sau lại là Cao gia được? Chẳng phải đã nói người của Cao gia rất ngoan ngoãn nghe lời, sau có thể để tôi đến nỗi phải gọi người bắt về được.”
Như trúng ý, Lục Tư Thần hài lòng, quay sang nhìn Kiều Khanh, anh ta hiểu ý liền tháo tệp hồ sơ đưa lên bàn một tờ giấy, Lục Tư Thần nhàn nhạt nói: “Theo lời nói của cô ấy là người của Cao gia, nhưng cô ấy làm tôi hài lòng nên tôi sẽ chọn, nghe nói người của ông đều có giấy nợ bán thân, nhưng dù sau cũng phải rõ ràng, người của tôi không thể để ràng buộc bởi người khác, nên ông phải đưa giấy bán thân ghi nợ của cô ấy cho tôi.”
Cao Nghĩa không trả lời, Vân Quyên ngồi cạnh mặt cũng trầm xuống.
Lục Tư Thần nhận ra họ không muốn đồng ý nhưng không thẳng thừng từ chối, đôi mi tâm thu lại nhìn bọn họ, Kiều Khanh ngồi bên từ đầu cũng lên tiếng: “Bọn người kia ban ngày ban mặt bắt cóc người phi pháp, nên đã giam giữ điều tra, và có lời khai ra người thao túng phía sau, theo quy định của pháp luật bắt về tra án.”
Cao Nghĩa mặt mài tái xanh, đem lên cân đo đong điếm, mặt mũi của Cao gia đều là trên hết, sau để một con ắt ơ nhỏ nhoi không đáng phá hình tượng Cao gia mà ông bỏ trăm công ngàn sức ra xây dựng, bị người bằng tuổi con mình đoe doạ khiến ông như bị sỉ nhục mà ngàn cơn tức giận, Cao Nghĩa nghiến răng nhìn Vân Quyên: “Lấy giấy bán thân của nó ra.”
Vân Quyên sau có thể đồng ý, gằn giọng: “Ông...”
Cao Nghĩa quát lớn:“Lấy ra.”
Vân Quyên nắm chặt tay, đứng dậy rời đi lên lầu, lúc xuống trên tay cầm theo một tờ giấy đi đến, Lục Tư Thần cầm lấy, mà có chút tức giận.
Một tờ giấy như thế đã khiến cô gái nhỏ phải sống một cuộc sống đầy tuổi hờn nhiều năm liền, càng nhìn càng không nhịn nổi mà muốn xé đi mẩt.
Giọng anh trầm xuống: “Đã là người của Lục Tư Thần tôi, thì không thích người khác dám đụng cái tay dơ bẩn vào, đụng tay nào, đừng trách tôi chặt luôn tay đó.”
Cao Nghĩa cúi đầu, bấm chặt lấy tay, Lục Tư Thần đạt được mục đích không muốn ở một nơi giả tạo này thêm giây phút nào nữa, đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, anh nở nụ cười khiêu khích: “Vậy chào hai người nhé.”
Nói rồi, Lục Tư Thần bước đi, bỏ lại một màn u ám là kiệt tác của anh phía sau, Cao Nghĩa đập mạnh lên bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng ranh đó dám đoe doạ tao, tao sẽ không để nó sống yên, buông tha cho con nhỏ đó, trừ khi con nhỏ đó chết.”
Thấy cô có vẽ khá hơn, anh ôn nhu hỏi: “Vì sau em ở Cao gia?”
Tuy không biết vì sao, anh lại hỏi chuyện đấy, nhưng không có vẻ là chuyện xấu, cô liền trả lời tất cả.
“Tôi không biết, tôi chỉ nhớ năm đó bị họ bắt đến làm người hầu, họ nói mẹ tôi có lỗi với họ.”
“Lỗi gì?”
“Họ nói mẹ tôi giết con trai họ nên bắt tôi phải đền mạng.”
Lúc đầu cũng vì thế mà cam chịu, nhưng đến một ngày lại không chịu nỗi nữa mà tìm cách giải thoát bản thân.
Lục Tư Thần nhíu mày: “Họ nói như thế sau?”
Tư Duệ gật đầu, nói tiếp: “Tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc rằng mẹ tôi không làm như thế, tôi không nhớ rõ bà ấy như thế nào? Đều duy nhất tôi nhớ bà ấy là một người lương thiện.”
Lục Tư Thần không nói gì, anh im lặng cúi đầu xuống, không rõ cảm xúc hay suy nghĩ hiện tại, lúc sau anh mới lên tiếng: “Anh gọi người đưa em về, yên tâm, sau này không ai bắt nạt em nữa, cã Cao gia cũng không làm gì em.”
Lục Tư Thần cho người lái xe đưa cô về nhà, còn anh điện thoại gọi cho Hoàng Cảnh Ân, một tay cầm lấy áo vest rời đi, ngay sau đó bên đầu dây kia bắt máy, anh nói: “Điện cho bên Cao gia, tôi muốn đến đó nói chuyện.”
Sau rồi điện cho Kiều Khanh, soạn cho anh một số giấy tờ đem đến.
Cao gia nhận được tin Lục Tư Thần sẽ đến, Cao Nghĩa ở công ty cũng vội vã quay về, bên ngoài cỗng đã cho người đợi sẳn, khi chiếc xe vừa dừng lại, những người hầu liền mở cỗng ra, xe Tư Thần và Kiều Khanh đậu vào sân, Lục Tư Thần vừa bước xuống xe, Cao Nghĩa trong nhà háo hức đi ra đón tiếp như đón ông hoàng.
“Chào cậu, hôm nay đến nhà tôi thật phúc lớn mà.”
Lục Tư Thần nhếch môi nhẹ: “Vào trong rồi nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Nghĩa khẩn trương: “Đúng rồi, đúng rồi, mời cậu vào.”
Anh gật đầu rồi đi vào trong, vừa đặt mông xuống ghế, nước liền được mang ra, nhìn ly trà trước mặt, anh cười một cái khinh bỉ.
Cao Nghĩa liền tìm cách níu kéo anh ở lại: “Gia đình tôi có nấu vài món tiếp đãi, mời cậu ở lại dùng bữa cùng gia đình.”
“Cảm ơn ông, nhưng có lẽ phải đợi dịp khác, lát nữa tôi còn có việc bận.”
“Đúng đúng, người tài giỏi như cậu trăm công nghìn việc sau có thời gian lãng phí được.”
Lục Tư Thần không nói, tay xoay xoay trên miệng ly trà, nhưng không cầm lên uống, giây sau anh rút tay lại, giọng điềm đạm nói: “Nghe nói gia đình ông rất có nhiều người hầu rất nghe lời, mà tôi lại đang cần, không biết có thể chuyển qua cho tôi vài người không?”
Cao Nghĩa kinh ngạc về lời đề nghị của anh, rồi liếc mắt qua Vân Quyên, mặt bà cũng không kém cạnh, không để không gian cứ trầm lắng sẽ gây nên hiểu lầm, Vân Quyên liền nói: “Nói về người hầu thì người của Cao gia là lựa chọn không sai, vừa ngoan vừa nghe lời, bán mạng cho chủ.”
Mấy người hầu quanh đó nghe thế, đều cười mỉm nhìn nhau, trong lòng đều muốn mình có thể lọt vào mắt xanh của Lục thiếu gia này.
Cần người hầu ngoan để làm gì, có thể là phục vụ luôn một vài yêu cầu kì hoặc nào đó, mà yêu cầu kì hoặc mà họ tưởng tượng ra lại mong muốn xảy đến.
“Nếu như thế thì tôi cũng phải đến bù lại cho xứng đáng rồi.”
Cao Nghĩa khoái chí cười lên tiếng, nói: “Sau được, sau được, chỉ cần cậu muốn là phúc phần của tôi rồi, không biết cậu muốn là người như thế nào để tôi có thể chọn cho cậu, hay cậu muốn tự mình chọn?
Lục Tư Thần lướt mắt nhìn những người hầu đứng gần đó, rồi nhìn ông ta: “Người thì tôi cũng lựa xong rồi, lúc trước tôi có bất gặp một cô gái, cô ấy nấu ăn rất ngon, sau đó tôi nhận vào nhà làm việc, cô ấy nói tên là Tư Duệ”
“Tư Duệ?”
Bọn họ kinh ngạc khi nghe cái tên ấy, sau rồi lại nhìn nhau như có nhiều lời cần phải nói ngay, nhưng nghỉ có anh ở đây họ chỉ có thể kìm nén lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tư Thần cười lên một tiếng, lời nói ẩn ý: “Nhưng mà sáng nay có người đến muốn bắt người của tôi đi, còn nói mình là người của Cao gia các ông, đã là người của tôi chẳng lẽ muốn bắt là bắt sau?”
Cao Nghĩa chột dạ, nhớ lại lúc đó sau khi được một người thông báo bắt gặp cô một mình ở siêu thị, ông liền cho người đến tóm cổ Tư Duệ về, nhưng nào ngờ cô từ lúc nào đã quen biết với Lục Tư Thần, còn làm việc cho hắn, dù sau làm cách nào cũng không thể đắc tội với người này, mối làm ăn sắp đến còn rất cần anh hổ trợ.
Cao Nghĩa nói liền tìm cách giải vay: “Cậu hiểu lầm rồi, sau lại là Cao gia được? Chẳng phải đã nói người của Cao gia rất ngoan ngoãn nghe lời, sau có thể để tôi đến nỗi phải gọi người bắt về được.”
Như trúng ý, Lục Tư Thần hài lòng, quay sang nhìn Kiều Khanh, anh ta hiểu ý liền tháo tệp hồ sơ đưa lên bàn một tờ giấy, Lục Tư Thần nhàn nhạt nói: “Theo lời nói của cô ấy là người của Cao gia, nhưng cô ấy làm tôi hài lòng nên tôi sẽ chọn, nghe nói người của ông đều có giấy nợ bán thân, nhưng dù sau cũng phải rõ ràng, người của tôi không thể để ràng buộc bởi người khác, nên ông phải đưa giấy bán thân ghi nợ của cô ấy cho tôi.”
Cao Nghĩa không trả lời, Vân Quyên ngồi cạnh mặt cũng trầm xuống.
Lục Tư Thần nhận ra họ không muốn đồng ý nhưng không thẳng thừng từ chối, đôi mi tâm thu lại nhìn bọn họ, Kiều Khanh ngồi bên từ đầu cũng lên tiếng: “Bọn người kia ban ngày ban mặt bắt cóc người phi pháp, nên đã giam giữ điều tra, và có lời khai ra người thao túng phía sau, theo quy định của pháp luật bắt về tra án.”
Cao Nghĩa mặt mài tái xanh, đem lên cân đo đong điếm, mặt mũi của Cao gia đều là trên hết, sau để một con ắt ơ nhỏ nhoi không đáng phá hình tượng Cao gia mà ông bỏ trăm công ngàn sức ra xây dựng, bị người bằng tuổi con mình đoe doạ khiến ông như bị sỉ nhục mà ngàn cơn tức giận, Cao Nghĩa nghiến răng nhìn Vân Quyên: “Lấy giấy bán thân của nó ra.”
Vân Quyên sau có thể đồng ý, gằn giọng: “Ông...”
Cao Nghĩa quát lớn:“Lấy ra.”
Vân Quyên nắm chặt tay, đứng dậy rời đi lên lầu, lúc xuống trên tay cầm theo một tờ giấy đi đến, Lục Tư Thần cầm lấy, mà có chút tức giận.
Một tờ giấy như thế đã khiến cô gái nhỏ phải sống một cuộc sống đầy tuổi hờn nhiều năm liền, càng nhìn càng không nhịn nổi mà muốn xé đi mẩt.
Giọng anh trầm xuống: “Đã là người của Lục Tư Thần tôi, thì không thích người khác dám đụng cái tay dơ bẩn vào, đụng tay nào, đừng trách tôi chặt luôn tay đó.”
Cao Nghĩa cúi đầu, bấm chặt lấy tay, Lục Tư Thần đạt được mục đích không muốn ở một nơi giả tạo này thêm giây phút nào nữa, đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, anh nở nụ cười khiêu khích: “Vậy chào hai người nhé.”
Nói rồi, Lục Tư Thần bước đi, bỏ lại một màn u ám là kiệt tác của anh phía sau, Cao Nghĩa đập mạnh lên bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng ranh đó dám đoe doạ tao, tao sẽ không để nó sống yên, buông tha cho con nhỏ đó, trừ khi con nhỏ đó chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro