Chương 140
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Có lẽ lúc đó hắn chỉ nhất thời nhịn không được thôi?
Tình hình lúc ấy hai người đang đứng gần nhau như vậy, còn có người nói lời đâm kích hắn khiến hắn xúc động.
Nhưng mặc kệ nàng đẩy hắn thế nào hắn cũng đều không nghe, chỉ muốn nhất thời nảy sinh thú tính với nàng.
Lý do đó cũng không thể tha thứ.
Thu hồi ánh mắt, Ngưng Hương không muốn nhớ lại nữa.
Mà ở chỗ Ngưng Hương không nhìn thấy, Lục Thành đang nhìn chằm chằm chiếc quần bị tiểu huynh đệ chống đỡ nổi lên, hắn niệm bao nhiêu a di đà phật cũng không có có tác dụng, Lục Thành cắn răng chạy về phía cánh rừng đối diện.
"Đại ca huynh đi đâu vậy?" A Đào nghi ngờ hỏi.
"Ta thấy một con thỏ, sẽ nhanh trở về thôi." Lục Thành khàn khàn nói.
Ngưng Hương nghe thấy giọng nói của hắn không thích hợp, quay đầu lại thì nhìn thấy tấm lưng bóng loáng của Lục Thành hiện ra, nàng lại lập tức cúi đầu.
Thừa dịp Lục Thành không có ở đây, Ngưng Hương để A Đào trông coi A Nam, còn nàng mang theo bao đồ trốn ở sau mấy tảng đá lớn gần hồ. Vừa mới cởi y phục ẩm ướt ra liền nghe giọng nói A Nam a a, còn có tiếng A Đào ngăn không cho bé đi tới. Ngưng Hương vừa buồn cười lại sốt ruột, dù A Nam chỉ là trẻ con nhưng nàng cũng không muốn để bé nhìn thấy toàn thân của nàng.
Xoa xoa vài cái đơn giản, Ngưng Hương nhanh chóng thay xong quần áo lại dụ dỗ A Nam một câu, sau đó đem quần áo ướt sũng phơi nắng ở trên tảng đá, áo lớt bên trong che ở phía dưới. Mùa hè mặt trời nắng gay gắt như vậy cũng có thể phơi khô.
Sau khi thu dọn xong thì Ngưng Hương dẫn hai đứa bé ngồi dưới gốc cây, cầm nhánh cây vẽ ở trên cát. A Đào khát nước liền đi tới chỗ xe lừa lấy anh đào. A Nam đưa tay phải bắt lấy một quả, Ngưng Hương sợ bé mắc nghẹn đành tỉ mỉ bóc vỏ móc thịt bên trong cho bé ăn, ngón tay mảnh mai như ngọc, anh đào đỏ hồng, khiến người nhìn đẹp mắt.
"Tay Từ tỷ tỷ thật là đẹp." A Đào hâm mộ khen, nói xong lại duỗi tay của mình ra coi.
A Nam thấy cũng giơ tay lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp, trên mu bàn tay đều là thịt.
Ngưng Hương buồn cười, hôn A Nam một cái lại an ủi A Đào: "A Đào đừng vội, chờ muội lớn như tỷ tỷ cũng sẽ như vậy thôi, nhất định là còn đẹp hơn so với tỷ tỷ." Dung mạo huynh đệ Lục gia đều cực kỳ xuất chúng, A Đào mới bảy tuổi lại có bộ dáng của tiểu mỹ nhân, lớn lên tuyệt đối là một cô nương khiến người xung quanh yêu thích.
A Đào tưởng tượng không ra bản thân sau khi lớn lên có bộ dáng gì, đành ngồi xếp bằng ở bên cạnh Ngưng Hương, vừa ăn anh đào vừa nhìn vào trong rừng cây đối diện, lo lắng hỏi: "Đại ca có thể bắt được con thỏ không?"
Ngưng Hương nhìn thoáng qua, không nói gì.
Con thỏ dễ bắt như vậy chứ?
Nhưng căn bản là Lục Thành không nhìn thấy thỏ.
Hắn nhắm mắt tay chống trên một thân cây, một tay nhấc quần tay kia vội vàng an ủi huynh đệ, môi nhẹ động đè nén gọi nhũ danh của nàng.
Hắn không muốn như vậy, nhưng hắn thực sự nhịn không nổi.
Hương Nhi, Hương Nhi, Hương Nhi, không biết gọi lần thứ bao nhiêu thì đột nhiên Lục Thành kêu ra tiếng khàn khàn, âm cuối run run.
Tiếng vang quái dị trong rừng cuối cùng cũng biến mất.
Lục Thành nhắm mắt bình tĩnh trở lại, qua một lúc sau mới từ từ kéo quần lên.
Trong rừng không gió, khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ giống như vừa mới bị phơi nắng lộ ra màu đỏ khác thường, bên trong đôi mắt hoa đào ánh nước lưu động, không giống dịu dàng cũng không giống ngượng ngùng, vừa phức tạp lại có một chút dụ hoặc, nếu như lúc này có vị cô nương nào đứng trước mặt hắn, chỉ cần bị hắn nhìn một cái thì sẽ ném tim của nàng cho hắn.
Lục Thành không thấy mình mà hắn cũng không nghĩ tới khuôn mặt của mình có bao nhiêu dụ dỗ khiến nữ nhân thích, hắn chỉ cảm thấy áy náy.
Không trách được nàng không thích hắn, mới nhìn nàng một chút mà hắn đã làm chuyện gì đây?
Tìm cách tiếp cận nàng không sai, nhưng ở trước mặt bắt nạt nàng mà bên dưới cũng âm thầm bắt nạt nàng xác thực chính là súc sinh.
Cảm thấy thẹn trong lòng, Lục Thành không còn lòng dạ nào nào mà nhớ lại mùi vị thần tiên, bước chân nặng nề trở về, nhìn thấy có người thì cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Ngưng Hương nhanh chóng phát hiện biến hóa của Lục Thành.
Trước khi hắn đi bắt thỏ vẫn thường trắng trợn nhìn nàng, da mặt thật dày, nhưng bây giờ lại giống như đang lảng tránh đối mặt với nàng.
Bởi vì không bắt được thỏ nên cảm thấy mất mặt sao?
Nhưng mà hắn bắt được cá nướng ăn rất ngon.
Nàng cúi đầu ăn cá, nghĩ đến Lục Thành lại bởi vì chuyện này mà cảm thấy mất mặt, Ngưng Hương không hiểu sao lại cảm thấy hắn không xấu như vậy .
"Đại ca, khi nào chúng ta thì đi phủ thành?"
A Đào đã ăn no ngồi xổm ở bên hồ rửa mặt, khi quay về liền hỏi.
Cuối cùng Lục Thành cũng chịu nhìn về phía Ngưng Hương, "Bây giờ mặt trời đang nóng nhất, nghỉ thêm một lát nữa rồi đi nhé?"
Ngưng Hương nhìn A Nam ở trong lòng đã mệt rã rời, vẻ mặt dịu dàng gật đầu.
Đại khái là đã "rất lâu" không nhìn nàng, bỗng nhiên bây giờ lại thấy bộ dáng nàng dịu dàng như vậy khiến Lục Thành nhìn thấy thất thần.
Khuôn mặt to như vậy vẫn chăm chăm nhìn mình, Ngưng Hương không có cảm giác mới là lạ, nàng thoáng ngẩng đầu nhíu mày cảnh cáo.
Nếu hắn thức thời thì khi thấy nàng nhíu mày nên tránh xa một chút.
"Ta đi cầm đệm trên xe xuống trải trên cát ngủ một lát." Lục Thành hết sức biết điều đứng lên.
Tình hình lúc ấy hai người đang đứng gần nhau như vậy, còn có người nói lời đâm kích hắn khiến hắn xúc động.
Nhưng mặc kệ nàng đẩy hắn thế nào hắn cũng đều không nghe, chỉ muốn nhất thời nảy sinh thú tính với nàng.
Lý do đó cũng không thể tha thứ.
Thu hồi ánh mắt, Ngưng Hương không muốn nhớ lại nữa.
Mà ở chỗ Ngưng Hương không nhìn thấy, Lục Thành đang nhìn chằm chằm chiếc quần bị tiểu huynh đệ chống đỡ nổi lên, hắn niệm bao nhiêu a di đà phật cũng không có có tác dụng, Lục Thành cắn răng chạy về phía cánh rừng đối diện.
"Đại ca huynh đi đâu vậy?" A Đào nghi ngờ hỏi.
"Ta thấy một con thỏ, sẽ nhanh trở về thôi." Lục Thành khàn khàn nói.
Ngưng Hương nghe thấy giọng nói của hắn không thích hợp, quay đầu lại thì nhìn thấy tấm lưng bóng loáng của Lục Thành hiện ra, nàng lại lập tức cúi đầu.
Thừa dịp Lục Thành không có ở đây, Ngưng Hương để A Đào trông coi A Nam, còn nàng mang theo bao đồ trốn ở sau mấy tảng đá lớn gần hồ. Vừa mới cởi y phục ẩm ướt ra liền nghe giọng nói A Nam a a, còn có tiếng A Đào ngăn không cho bé đi tới. Ngưng Hương vừa buồn cười lại sốt ruột, dù A Nam chỉ là trẻ con nhưng nàng cũng không muốn để bé nhìn thấy toàn thân của nàng.
Xoa xoa vài cái đơn giản, Ngưng Hương nhanh chóng thay xong quần áo lại dụ dỗ A Nam một câu, sau đó đem quần áo ướt sũng phơi nắng ở trên tảng đá, áo lớt bên trong che ở phía dưới. Mùa hè mặt trời nắng gay gắt như vậy cũng có thể phơi khô.
Sau khi thu dọn xong thì Ngưng Hương dẫn hai đứa bé ngồi dưới gốc cây, cầm nhánh cây vẽ ở trên cát. A Đào khát nước liền đi tới chỗ xe lừa lấy anh đào. A Nam đưa tay phải bắt lấy một quả, Ngưng Hương sợ bé mắc nghẹn đành tỉ mỉ bóc vỏ móc thịt bên trong cho bé ăn, ngón tay mảnh mai như ngọc, anh đào đỏ hồng, khiến người nhìn đẹp mắt.
"Tay Từ tỷ tỷ thật là đẹp." A Đào hâm mộ khen, nói xong lại duỗi tay của mình ra coi.
A Nam thấy cũng giơ tay lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp, trên mu bàn tay đều là thịt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương buồn cười, hôn A Nam một cái lại an ủi A Đào: "A Đào đừng vội, chờ muội lớn như tỷ tỷ cũng sẽ như vậy thôi, nhất định là còn đẹp hơn so với tỷ tỷ." Dung mạo huynh đệ Lục gia đều cực kỳ xuất chúng, A Đào mới bảy tuổi lại có bộ dáng của tiểu mỹ nhân, lớn lên tuyệt đối là một cô nương khiến người xung quanh yêu thích.
A Đào tưởng tượng không ra bản thân sau khi lớn lên có bộ dáng gì, đành ngồi xếp bằng ở bên cạnh Ngưng Hương, vừa ăn anh đào vừa nhìn vào trong rừng cây đối diện, lo lắng hỏi: "Đại ca có thể bắt được con thỏ không?"
Ngưng Hương nhìn thoáng qua, không nói gì.
Con thỏ dễ bắt như vậy chứ?
Nhưng căn bản là Lục Thành không nhìn thấy thỏ.
Hắn nhắm mắt tay chống trên một thân cây, một tay nhấc quần tay kia vội vàng an ủi huynh đệ, môi nhẹ động đè nén gọi nhũ danh của nàng.
Hắn không muốn như vậy, nhưng hắn thực sự nhịn không nổi.
Hương Nhi, Hương Nhi, Hương Nhi, không biết gọi lần thứ bao nhiêu thì đột nhiên Lục Thành kêu ra tiếng khàn khàn, âm cuối run run.
Tiếng vang quái dị trong rừng cuối cùng cũng biến mất.
Lục Thành nhắm mắt bình tĩnh trở lại, qua một lúc sau mới từ từ kéo quần lên.
Trong rừng không gió, khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ giống như vừa mới bị phơi nắng lộ ra màu đỏ khác thường, bên trong đôi mắt hoa đào ánh nước lưu động, không giống dịu dàng cũng không giống ngượng ngùng, vừa phức tạp lại có một chút dụ hoặc, nếu như lúc này có vị cô nương nào đứng trước mặt hắn, chỉ cần bị hắn nhìn một cái thì sẽ ném tim của nàng cho hắn.
Lục Thành không thấy mình mà hắn cũng không nghĩ tới khuôn mặt của mình có bao nhiêu dụ dỗ khiến nữ nhân thích, hắn chỉ cảm thấy áy náy.
Không trách được nàng không thích hắn, mới nhìn nàng một chút mà hắn đã làm chuyện gì đây?
Tìm cách tiếp cận nàng không sai, nhưng ở trước mặt bắt nạt nàng mà bên dưới cũng âm thầm bắt nạt nàng xác thực chính là súc sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm thấy thẹn trong lòng, Lục Thành không còn lòng dạ nào nào mà nhớ lại mùi vị thần tiên, bước chân nặng nề trở về, nhìn thấy có người thì cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Ngưng Hương nhanh chóng phát hiện biến hóa của Lục Thành.
Trước khi hắn đi bắt thỏ vẫn thường trắng trợn nhìn nàng, da mặt thật dày, nhưng bây giờ lại giống như đang lảng tránh đối mặt với nàng.
Bởi vì không bắt được thỏ nên cảm thấy mất mặt sao?
Nhưng mà hắn bắt được cá nướng ăn rất ngon.
Nàng cúi đầu ăn cá, nghĩ đến Lục Thành lại bởi vì chuyện này mà cảm thấy mất mặt, Ngưng Hương không hiểu sao lại cảm thấy hắn không xấu như vậy .
"Đại ca, khi nào chúng ta thì đi phủ thành?"
A Đào đã ăn no ngồi xổm ở bên hồ rửa mặt, khi quay về liền hỏi.
Cuối cùng Lục Thành cũng chịu nhìn về phía Ngưng Hương, "Bây giờ mặt trời đang nóng nhất, nghỉ thêm một lát nữa rồi đi nhé?"
Ngưng Hương nhìn A Nam ở trong lòng đã mệt rã rời, vẻ mặt dịu dàng gật đầu.
Đại khái là đã "rất lâu" không nhìn nàng, bỗng nhiên bây giờ lại thấy bộ dáng nàng dịu dàng như vậy khiến Lục Thành nhìn thấy thất thần.
Khuôn mặt to như vậy vẫn chăm chăm nhìn mình, Ngưng Hương không có cảm giác mới là lạ, nàng thoáng ngẩng đầu nhíu mày cảnh cáo.
Nếu hắn thức thời thì khi thấy nàng nhíu mày nên tránh xa một chút.
"Ta đi cầm đệm trên xe xuống trải trên cát ngủ một lát." Lục Thành hết sức biết điều đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro