Chương 141
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Hắn không bám thì Ngưng Hương cũng không tức giận, nàng nhìn Lục Thành đem đệm trải dưới gốc cây, sau đó cúi đầu hướng về phía nàng nói: "Các nàng ngủ ở đây đi, ta lên trên xe ngủ."
Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng.
Bởi vì nửa ngày nay hắn rất đàng hoàng, còn có A Đào ở bên người nên Ngưng Hương dụ dỗ A Nam ngủ thì nàng cũng an tâm ngủ thiếp đi.
Lục Thành ở trên xe lừa từ từ ngồi dậy, dựa vào vách xe nhìn nàng đang nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn.
Hắn thực sự rất muốn kết hôn với cô nương này, bắt nạt nàng là không đúng, nhưng hắn thích nàng, một đại nam nhân như hắn lại nhìn thấy bộ dáng người yêu câu dẫn như vậy khiến hắn động sắc tâm. Nhưng tâm như vậy thì sao? Ai cưới vợ rồi mà chỉ nghĩ tới ôm nhau ngủ trong chăn không? Đối với nàng muốn hắn không có loại đó tâm tư đó rất khó, như vậy hắn mới là không bình thường.
Chỉ cần kiềm chế bản thân thật tốt là được rồi, đừng để cho nàng biết đừng chọc giận nàng là tốt rồi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, trong lòng Lục Thành thoải mái cười, nhìn người yêu một lát rồi hắn chuyển hướng nhìn về phía bao đồ của nàng ở trên xe lừa.
Nàng không cần bạc của hắn thì hắn vụng trộm đưa cho nàng là được.
Chỉ là vừa mở ra bao đồ ra thì thấy bên trong trống trơn , Lục Thành tâm tư xoay chuyển lặng lẽ xuống xe, không tiếng động đi tới chỗ mấy khối đã gom y phục của nàng lại. Cái áo xanh nhạt, tiếp theo là cái váy dài màu trắng. Lục Thành nhẹ nhàng sờ sờ, đè xuống cảm giác hưng phấn trong ngực giống như đang sờ nàng vậy, lúc này mới đem cái áo thu vào.
Ai ngờ vừa cầm chiếc áo lên, thì phía dưới vẫn còn ẩn dấu hai món đồ.
Một cái yếm màu hồng phấn thêu hoa đào ỏ giữa. Một cái tiết khố màu trắng.
Nhìn chằm chằm chiếc yếm khéo léo, mũi Lục Thành đột nhiên có chút nóng.
Có tật giật mình, hắn quay đầu nhìn về phía cô nương vẫn đang ngủ, Lục Thành không dám nhìn nữa mà nhanh chóng đem quần áo vừa mới cầm lấy trả về chỗ cũ.
Tiểu cô nương vốn vẫn đang oán giận hắn, nếu để cho nàng biết mình nhìn trộm qua quần áo của nàng thì không phải nàng vẫn hận chết hắn sao?
Trải lại như cũ rồi Lục Thành mới hít một hơi quay trở về, gần tới xe lừa thì hắn dừng một chút rồi chuyển hướng đi vào trong rừng.
Trước lạ sau quen, lần này Lục Thành không còn xấu hổ như trước nữa, sau khi an ủi tiểu huynh đệ kết thúc thì hắn dựa vào thân cây, dư vị vẫn còn lâng lâng.
Nếu thật sự được ôm nàng thì sẽ có tư vị gì?
Nhưng muốn ôm nàng thì trước hết phải giúp nàng chuộc thân mới được.
Trên đường về phủ thành A Nam lại muốn xuỵt xuỵt, Lục Thành cố ý dừng xe để Ngưng Hương ôm A Nam đi qua bên đường xuỵt xuỵt.
Ngưng Hương không suy nghĩ nhiều mà ôm A Nam xuống xe qua đó.
Lục Thành nhìn muội muội lắc đầu, sau đó thật nhanh lấy túi tiền ra nhét vào trong bao quần áo của Ngưng Hương, lại sợ túi tiền rớt ra lại uổng tâm huyết của hắn, Lục Thành cố ý đem túi tiền nhét vào bên trong bộ quần áo. Trong lòng căng thẳng, hắn cũng không biết đụng phải cái gì mà chỉ lo gói kỹ lại rồi cột chặt bọc đồ lại, vội vã trở lại trước xe.
A Đào rất hiểu chuyện, biểu hiện coi như cái gì cũng không thấy, con mắt cũng không nhìn vào bọc đồ của Ngưng Hương.
Ngưng Hương cũng không hề động tới bọc y phục của mình, căn bản là nàng không có nghi ngờ gì huynh muội Lục gia tay chân không sạch sẽ với nàng.
Sắp đến phủ thành, Ngưng Hương cẩn thận sớm dỗ A Nam ngủ thiếp đi, sau đó giao cho A Đào ôm rồi nàng cầm bao đồ xuống xe.
"Ngày hôm nay nàng cảm thấy như thế nào?" Lục Thành ở phía trước ngăn nàng lại, nhìn vào mắt của nàng hỏi.
Hắn khiến cho người ta có có cảm giác tính cách bá đạo của hắn đã trở lại, Ngưng Hương suy nghĩ một chút rồi rủ mắt nói: "Rất vui, ngươi tốt với ta ta cũng đều biết, nhưng..."
"Vậy thì sớm chuộc thân đi " Lục Thành cắt đứt lời nàng sắp cự tuyệt, thấp giọng khuyên nhủ, "Chuộc thân thì mới tự do hàng nhày được."
Một câu nhẹ nhàng như vậy lại trực tiếp đánh vào trong lòng Ngưng Hương.
Ngày qua ngày tự do tự tại, nàng nằm mơ cũng muốn như vậy.
Nhưng hắn lại không biết nàng muốn chuộc thân không đơn giản chỉ là bạc.
Mà hắn cũng không cần biết.
"Mấy ngày này Lục đại ca giúp ta rất nhiều, ta đều hiểu." Ngưng Hương nhìn vạt áo của hắn, trầm mặc chốc lát lại nói, giọng nói thành khẩn, "Lục đại ca, ngươi là người tốt, ngày đó ta, ta biết rõ ngươi không phải cố ý, chúng ta đều quên hết đi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cũng chúc ngươi về sau cưới được một cô nương tốt, hai người cùng nhau chăm sóc A Nam."
Nói xong câu cuối cùng, Ngưng Hương đè xuống cảm xúc của mình rồi nhìn hắn một cái, bước nhanh đi .
Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng.
Bởi vì nửa ngày nay hắn rất đàng hoàng, còn có A Đào ở bên người nên Ngưng Hương dụ dỗ A Nam ngủ thì nàng cũng an tâm ngủ thiếp đi.
Lục Thành ở trên xe lừa từ từ ngồi dậy, dựa vào vách xe nhìn nàng đang nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn.
Hắn thực sự rất muốn kết hôn với cô nương này, bắt nạt nàng là không đúng, nhưng hắn thích nàng, một đại nam nhân như hắn lại nhìn thấy bộ dáng người yêu câu dẫn như vậy khiến hắn động sắc tâm. Nhưng tâm như vậy thì sao? Ai cưới vợ rồi mà chỉ nghĩ tới ôm nhau ngủ trong chăn không? Đối với nàng muốn hắn không có loại đó tâm tư đó rất khó, như vậy hắn mới là không bình thường.
Chỉ cần kiềm chế bản thân thật tốt là được rồi, đừng để cho nàng biết đừng chọc giận nàng là tốt rồi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, trong lòng Lục Thành thoải mái cười, nhìn người yêu một lát rồi hắn chuyển hướng nhìn về phía bao đồ của nàng ở trên xe lừa.
Nàng không cần bạc của hắn thì hắn vụng trộm đưa cho nàng là được.
Chỉ là vừa mở ra bao đồ ra thì thấy bên trong trống trơn , Lục Thành tâm tư xoay chuyển lặng lẽ xuống xe, không tiếng động đi tới chỗ mấy khối đã gom y phục của nàng lại. Cái áo xanh nhạt, tiếp theo là cái váy dài màu trắng. Lục Thành nhẹ nhàng sờ sờ, đè xuống cảm giác hưng phấn trong ngực giống như đang sờ nàng vậy, lúc này mới đem cái áo thu vào.
Ai ngờ vừa cầm chiếc áo lên, thì phía dưới vẫn còn ẩn dấu hai món đồ.
Một cái yếm màu hồng phấn thêu hoa đào ỏ giữa. Một cái tiết khố màu trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn chằm chằm chiếc yếm khéo léo, mũi Lục Thành đột nhiên có chút nóng.
Có tật giật mình, hắn quay đầu nhìn về phía cô nương vẫn đang ngủ, Lục Thành không dám nhìn nữa mà nhanh chóng đem quần áo vừa mới cầm lấy trả về chỗ cũ.
Tiểu cô nương vốn vẫn đang oán giận hắn, nếu để cho nàng biết mình nhìn trộm qua quần áo của nàng thì không phải nàng vẫn hận chết hắn sao?
Trải lại như cũ rồi Lục Thành mới hít một hơi quay trở về, gần tới xe lừa thì hắn dừng một chút rồi chuyển hướng đi vào trong rừng.
Trước lạ sau quen, lần này Lục Thành không còn xấu hổ như trước nữa, sau khi an ủi tiểu huynh đệ kết thúc thì hắn dựa vào thân cây, dư vị vẫn còn lâng lâng.
Nếu thật sự được ôm nàng thì sẽ có tư vị gì?
Nhưng muốn ôm nàng thì trước hết phải giúp nàng chuộc thân mới được.
Trên đường về phủ thành A Nam lại muốn xuỵt xuỵt, Lục Thành cố ý dừng xe để Ngưng Hương ôm A Nam đi qua bên đường xuỵt xuỵt.
Ngưng Hương không suy nghĩ nhiều mà ôm A Nam xuống xe qua đó.
Lục Thành nhìn muội muội lắc đầu, sau đó thật nhanh lấy túi tiền ra nhét vào trong bao quần áo của Ngưng Hương, lại sợ túi tiền rớt ra lại uổng tâm huyết của hắn, Lục Thành cố ý đem túi tiền nhét vào bên trong bộ quần áo. Trong lòng căng thẳng, hắn cũng không biết đụng phải cái gì mà chỉ lo gói kỹ lại rồi cột chặt bọc đồ lại, vội vã trở lại trước xe.
A Đào rất hiểu chuyện, biểu hiện coi như cái gì cũng không thấy, con mắt cũng không nhìn vào bọc đồ của Ngưng Hương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương cũng không hề động tới bọc y phục của mình, căn bản là nàng không có nghi ngờ gì huynh muội Lục gia tay chân không sạch sẽ với nàng.
Sắp đến phủ thành, Ngưng Hương cẩn thận sớm dỗ A Nam ngủ thiếp đi, sau đó giao cho A Đào ôm rồi nàng cầm bao đồ xuống xe.
"Ngày hôm nay nàng cảm thấy như thế nào?" Lục Thành ở phía trước ngăn nàng lại, nhìn vào mắt của nàng hỏi.
Hắn khiến cho người ta có có cảm giác tính cách bá đạo của hắn đã trở lại, Ngưng Hương suy nghĩ một chút rồi rủ mắt nói: "Rất vui, ngươi tốt với ta ta cũng đều biết, nhưng..."
"Vậy thì sớm chuộc thân đi " Lục Thành cắt đứt lời nàng sắp cự tuyệt, thấp giọng khuyên nhủ, "Chuộc thân thì mới tự do hàng nhày được."
Một câu nhẹ nhàng như vậy lại trực tiếp đánh vào trong lòng Ngưng Hương.
Ngày qua ngày tự do tự tại, nàng nằm mơ cũng muốn như vậy.
Nhưng hắn lại không biết nàng muốn chuộc thân không đơn giản chỉ là bạc.
Mà hắn cũng không cần biết.
"Mấy ngày này Lục đại ca giúp ta rất nhiều, ta đều hiểu." Ngưng Hương nhìn vạt áo của hắn, trầm mặc chốc lát lại nói, giọng nói thành khẩn, "Lục đại ca, ngươi là người tốt, ngày đó ta, ta biết rõ ngươi không phải cố ý, chúng ta đều quên hết đi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cũng chúc ngươi về sau cưới được một cô nương tốt, hai người cùng nhau chăm sóc A Nam."
Nói xong câu cuối cùng, Ngưng Hương đè xuống cảm xúc của mình rồi nhìn hắn một cái, bước nhanh đi .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro