Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 142

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Giữa trưa hè thời tiết nóng bức, mặt trời chiếu thẳng xuống sân nhà chỗ các nha hoàn và bọn sai vặt khiến họ lười nhác đều muốn ở trong phòng không thích ra khỏi cửa.

Nếu như nhìn từ bên ngoài thì phủ Trấn Viễn Hầu to như vậy nhưng không khí lại rất trầm lặng.

Ngưng Hương từ cửa hông trở về tới Lãnh Mai Các, bà tử giữ cửa nhìn thấy tâm phúc bên cạnh thế tử bèn cười nhắc nhở nàng, "Ngưng Hương cô nương đã về, hôm nay buổi sáng thế tử bồi biểu cô nương đi chơi hồ, Tố Nguyệt cô nương cũng đi theo, nói là đêm nay ở tửu lâu bên ngoài dùng cơm, kêu ta thông báo ngươi một tiếng."

Ngưng Hương nghe xong có chút thất thần, ngẩn ra một lát rồi gật đầu nói cảm ơn.

Nàng không nhớ rõ đời trước có việc như vậy xảy ra hay không.

Nhưng mà tối nay có thể không cần gặp Bùi Cảnh Hàn thì cho dù chỉ là một hai canh giờ là Ngưng Hương cũng đã cảm thấy may mắn.

Bên trong Đông phòng rộng rãi sáng sủa, Ngưng Hương đi thẳng một đường về đây cho nên đã khát nước, nàng để bao đồ lên giường rồi trước tiên rót trà uống. Trà Bùi Cảnh Hàn phân cho các nàng là loại trà Long Tĩnh thượng hạng,mùi thơm của vị cam nhẹ nhàng, nàng chỉ mới uống hai ngụm nhỏ thì bất ngờ nhìn thấy có vỏ hạt dưa nằm rải rác dưới chân bàn. Bèn đoán ra Tố Nguyệt trước khi rời phủ khẳng định là ngồi đây cắn hạt dưa, Ngưng Hương lắc đầu cười cười, lấy cây chổi quét phòng một lượt thuận tiện lau luôn cái bàn.

Sau khi dọn dẹp xong, Ngưng Hương đi sắp xếp lại bao đồ.

Sau khi tháo bọc đồ thì đầu tiên nàng nhìn thấy hai viên đá lớn nhỏ mập mạp khác nhau như hai trái trứng ngỗng.

Ngưng Hương không kìm nổi bật cười, cầm một viên đá trong lòng bàn tay nhìn cẩn thận.

Đây là do tiểu tử A Nam nhặt, bé phát hiện ra viên đá này liền hưng phấn ồn ào kêu nàng trứng trứng trứng, sau đó lại kéo nàng xuống nước tìm “trứng” khác, cuối cùng bé cũng tìm được thêm một quả trứng đá khác. Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi nàng thu thập lại bao đồ, A Nam muốn nàng cất hai quả "trứng" này bèn đưa cho nàng.

Ngưng Hương từ chối một lần, về sau lại nghĩ đến có khả năng sẽ không còn gặp lại tiểu tử này nữa, đành nhận lấy phần lễ vật ngây thơ chất phác.

Đặt viên đá sang một bên để buổi tối đưa cho Tố Nguyệt nhìn một chút, sau đó nói là A Mộc đưa , Ngưng Hương mới vừa muốn sắp xếp quần áo lại chợt phát hiện phía bên dưới váy giống như là có thêm một cái túi gì đó.

Nhìn chằm chằm chỗ lồi ra trong bọc đồ một lát thì Ngưng Hương đột nhiên nhớ ra, lúc mới vừa xách giỏ xuống xe thì nàng đã cảm thấy bao đồ giống như là nặng hơn, nhưng lúc ấy trong lòng rầu rĩ cáo biệt với Lục Thành như thế nào, với lại biết trong bao quần áo có thêm hai cục đá nhỏ, lúc đó nàng vô ý nghĩ sức nặng như vậy là do hai cục đá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vậy thì sớm chuộc thân một chút, chuộc thân rồi thì mới tự do được."

Câu nói sau cùng của Lục Thành trước khi chia tay lại vang lên bên tai nàng, trong lòng Ngưng Hương đột nhiên nổi lên suy đoán khó tin, nàng vội vã lấy ra đặt lên bọc đồ, liền thấy... cái yếm thêu hoa của mình. Ở giữa nhô ra một khối nhỏ.

Ngưng Hương nhìn chằm chằm chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng đỏ rực lên.

Ấp ủ một tia hi vọng cuối cùng, hy vọng vật lạ này là do A Đào nhét vào, Ngưng Hương từ từ mở chiếc yếm ra.

Trên chiếc yếm sạch sẽ thêu hoa của cô nương có thêm một cái túi tiền mang theo bụi bẩn.

Giống như là bàn tay to thô ráp màu lúa mạch của nam nhân đặt ở trước bộ ngực trắng như tuyết của cô nương.

Khuôn mặt Ngưng Hương càng ngày càng đỏ, phảng phất giống như anh đào nở rộ, trong nháy mắt bị gió thổi qua càng thêm đỏ rực kiều diễm.

Rốt cuộc là hắn bỏ vào khi nào?

Cho dù là hắn nhất định muốn đưa tiền giúp nàng chuộc thân, nhưng để ở chỗ khác không được sao?

Hàm răng ngọc suýt nữa đã bị cắn nát, nhưng cuối cùng lại không thể chửi ra.

Bởi vì Ngưng Hương biết Lục Thành tuy vô lại. Nhưng tấm lòng của hắn muốn giúp nàng chuộc thân là thật. Đã vậy hắn lại trông mong nàng chuộc thân rồi gả cho hắn, muốn cưới nàng làm vợ, hắn một mạch liền đem toàn bộ bạc không biết tích góp bao lâu cho nàng, làm cho nàng cũng thấy rõ chân thành của hắn.

Ngưng Hương phân biệt được tốt xấu.

Đáng tiếc, nàng nhất định đành phải phụ lòng tốt của Lục Thành.

Sau khi cất kỹ y phục, Ngưng Hương đem túi tiền bỏ vào ống tay áo rồi lại mặc quần áo nhà nông đi ra Hầu phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0