Chương 170
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra vang lên một tiếng "bùm", Ngưng Hương bị dọa suýt nữa thì bật thành tiếng.
Tuy là nhịn lại kịp giọng nói nhưng thân hình nàng lại đang run rẩy, lại bởi vì căng thẳng mà gò má phiếm hồng cũng lập tức trở nên trắng bệch, cả người dùng sức co lại về phía sau, hận không thể xuyên qua bức tường để có thể thoát khỏi người nam nhân có vẻ như đang nổi nóng này.
Lục Thành thấy bộ dáng của nàng giống như gặp quỷ khiến hắn càng tức thêm.
Hắn từng tưởng tượng ra tình cảnh gặp mặt đầu tiên sau khi nàng chuộc thân nhưng không ngờ bây giờ lại như vậy.
Lần chia tay lúc trước rõ ràng nàng vẫn còn dịu dàng thuận theo hắn, còn có thể đùa giỡn với hắn, vốn tưởng rằng lúc tạm biệt nàng như vậy là vì lúng túng thẹn thùng, tuyệt đối hắn không ngờ được là nàng muốn trốn hắn vì sợ hắn.
Tiện tay đóng cửa lại, Lục Thành không thấy nàng ở trong phòng, đè nén lửa giận ở hai mắt lại, chỉ nhìn chằm chằm sít sao cô nương đang cố gắng thu hẹp mình ở góc cửa, "Vì sao lại trốn ta? Ta làm chuyện gì mà khiến nàng trốn ta như vậy? Đừng nói với ta là nàng qua cầu rút ván đó!"
Hắn không tin nàng là loại người như vậy!
Lòng tràn đầy mong đợi cảnh trùng phùng cuối cùng lại biến thành như vậy cho nên giọng nói của nam nhân tràn đầy phẫn nộ không che dấu được.
Ngưng Hương trước sau vẫn cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng thấy hắn vừa nói xong đã kéo vén tay áo đến tận khuỷu tay, Ngưng Hương thấy được da thịt căng cứng trên cánh tay hắn.
"Lục đại ca, huynh, sao huynh lại kêu Lục Định đi tới ngã ba canh chừng ta?"
Nhìn chằm chằm cánh tay hắn rất lâu, Ngưng Hương cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, thấp giọng hỏi.
"Ta thích nàng, không phải nàng không biết chứ." Lục Thành nhìn thoáng qua hai bả vai đang căng thẳng của nàng, hắn lui về phía sau một bước, không muốn hù dọa nàng.
Thân thể khôi ngô vững chải như núi của hắn đã cách khá xa, lúc này Ngưng Hương bị áp bách đến góc tường cũng từ từ khôi phục lại dũng khí. Nàng biết hắn là người tốt, biết hắn đối với nàng là thật tâm, nàng cũng không phải là cỏ cây, cũng không vô tâm được. Nhưng có Bùi Cảnh Hàn ở đó, nàng không có cách nào đáp lại hắn được, lẩn tránh hắn chính là không muốn làm hắn bị thương, nhưng việc đã đến nước này, vì bình an vô sự về sau của hai bên, nàng cũng chỉ có thể nói ra lời trái lương tâm mà thôi.
"Nhưng huynh đối với ta như vậy huynh có nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?" Giọng nói ban đầu run lên nhè nhẹ giờ đã bình tĩnh lại, Ngưng Hương từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với bộ ngực của hắn nói, "Lục đại ca, ta muốn hỏi huynh, nếu như có cô nương huynh không thích nhưng ngược lại nàng lại rất thích huynh, chỉ cần có thời gian rãnh là nàng lại đi tìm huynh, còn nếu bản thân nàng không rảnh liền sai tỷ muội trong nhà đi theo dõi huynh thì huynh sẽ làm thế nào?"
"Ta không tin trên đời này có cô nương da mặt dày như vậy." Lục Thành châm chọc nói, "Nếu có chuyện đó thật thì ta thả ưng dọa nàng ta, không tin nàng không đi."
Ngưng Hương nổi cáu!
Ý của nàng không phải như vậy, nàng chỉ hy vọng hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy tính đến tình cảnh của nàng, đừng lại theo sát dây dưa không tha cho nàng nữa
"Huynh đã chán ghét không thích bị cô nương khác làm phiền, còn nghĩ biện pháp đuổi nàng đi, vậy vì sao huynh còn đối với ta như vậy?" Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt của hắn, không tin hắn một chút xấu hổ cũng không có.
Lục Thành đương nhiên là có xấu hổ, lần đầu tiên đã bị nàng cự tuyệt nhưng sau đó lại khiến hắn càng phấn chấn hơn, sự xấu hổ của hắn đối với nàng đã mài phẳng tám phần, còn dư lại hai phần lại do mấy lần cự tuyệt lần sau đã hoàn toàn triệt để mài mất hết.
Thấy nàng vẫn còn muốn dùng biện pháp như vậy khiến hắn phải nhụt chí, Lục Thành đột nhiên không tức giận, từ trên cao nhìn xuống cười với nàng, "Bởi vì ta thích nàng, bởi vì đây là lần đầu tiên ta thích một người, bởi vì đây là lần đầu tiên ta chỉ nhìn thấy nàng một lần liền muốn cưới nàng làm vợ. Hương nhi, nếu như ta vì vài câu nói lạnh nhạt của nàng mà buông tha nàng thì có nghĩa là ta đối với nàng không phải là thật tâm, nhưng bây giờ nàng cũng nên biết ta đối với nàng rất là nghiêm túc."
"Nhưng ta không thích huynh!"
Chính mình đã nói rõ ràng tới như vậy mà hắn chẳng những không thương tâm mà ngược lại còn đùa bỡn nàng, giống như chỉ cần hắn thích nàng là đủ rồi, không thèm quan tâm nàng có thích hay không hắn, Ngưng Hương đột nhiên không muốn thông cảm cho hắn nữa, nàng trực tiếp trừng mắt với hắn.
Vẻ mặt Lục Thành vẫn không thay đổi, bên trong đôi mắt hoa đào u quang di động, chăm chú nhìn vào cặp mắt hạnh đang tức giận của nàng, "Không thích ta thì vì sao nhìn thấy ta liền đỏ mặt?"
Hắn không ngốc, hắn nhìn ra được tâm tư của nàng đối với hắn, cho dù không thích thì cũng có cảm tình, cho nên hắn mới cố gắng làm cho nàng mau chóng thích mình.
Ngưng Hương chợt cảm thấy chột dạ, nghĩ muốn tiếp tục cây ngay không sợ chết đứng trả lời hắn nhưng nhất thời lại tìm không tìm được lý do nào khác tốt hơn.
Vì sao nhìn hắn lại đỏ mặt?
Bởi vì hắn vô cùng tuấn mỹ, bởi vì cặp mắt hoa đào phong lưu đa tình, bởi vì những lời nói trêu cợt kia của hắn khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn sao?
Tuy là nhịn lại kịp giọng nói nhưng thân hình nàng lại đang run rẩy, lại bởi vì căng thẳng mà gò má phiếm hồng cũng lập tức trở nên trắng bệch, cả người dùng sức co lại về phía sau, hận không thể xuyên qua bức tường để có thể thoát khỏi người nam nhân có vẻ như đang nổi nóng này.
Lục Thành thấy bộ dáng của nàng giống như gặp quỷ khiến hắn càng tức thêm.
Hắn từng tưởng tượng ra tình cảnh gặp mặt đầu tiên sau khi nàng chuộc thân nhưng không ngờ bây giờ lại như vậy.
Lần chia tay lúc trước rõ ràng nàng vẫn còn dịu dàng thuận theo hắn, còn có thể đùa giỡn với hắn, vốn tưởng rằng lúc tạm biệt nàng như vậy là vì lúng túng thẹn thùng, tuyệt đối hắn không ngờ được là nàng muốn trốn hắn vì sợ hắn.
Tiện tay đóng cửa lại, Lục Thành không thấy nàng ở trong phòng, đè nén lửa giận ở hai mắt lại, chỉ nhìn chằm chằm sít sao cô nương đang cố gắng thu hẹp mình ở góc cửa, "Vì sao lại trốn ta? Ta làm chuyện gì mà khiến nàng trốn ta như vậy? Đừng nói với ta là nàng qua cầu rút ván đó!"
Hắn không tin nàng là loại người như vậy!
Lòng tràn đầy mong đợi cảnh trùng phùng cuối cùng lại biến thành như vậy cho nên giọng nói của nam nhân tràn đầy phẫn nộ không che dấu được.
Ngưng Hương trước sau vẫn cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng thấy hắn vừa nói xong đã kéo vén tay áo đến tận khuỷu tay, Ngưng Hương thấy được da thịt căng cứng trên cánh tay hắn.
"Lục đại ca, huynh, sao huynh lại kêu Lục Định đi tới ngã ba canh chừng ta?"
Nhìn chằm chằm cánh tay hắn rất lâu, Ngưng Hương cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, thấp giọng hỏi.
"Ta thích nàng, không phải nàng không biết chứ." Lục Thành nhìn thoáng qua hai bả vai đang căng thẳng của nàng, hắn lui về phía sau một bước, không muốn hù dọa nàng.
Thân thể khôi ngô vững chải như núi của hắn đã cách khá xa, lúc này Ngưng Hương bị áp bách đến góc tường cũng từ từ khôi phục lại dũng khí. Nàng biết hắn là người tốt, biết hắn đối với nàng là thật tâm, nàng cũng không phải là cỏ cây, cũng không vô tâm được. Nhưng có Bùi Cảnh Hàn ở đó, nàng không có cách nào đáp lại hắn được, lẩn tránh hắn chính là không muốn làm hắn bị thương, nhưng việc đã đến nước này, vì bình an vô sự về sau của hai bên, nàng cũng chỉ có thể nói ra lời trái lương tâm mà thôi.
"Nhưng huynh đối với ta như vậy huynh có nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?" Giọng nói ban đầu run lên nhè nhẹ giờ đã bình tĩnh lại, Ngưng Hương từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với bộ ngực của hắn nói, "Lục đại ca, ta muốn hỏi huynh, nếu như có cô nương huynh không thích nhưng ngược lại nàng lại rất thích huynh, chỉ cần có thời gian rãnh là nàng lại đi tìm huynh, còn nếu bản thân nàng không rảnh liền sai tỷ muội trong nhà đi theo dõi huynh thì huynh sẽ làm thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta không tin trên đời này có cô nương da mặt dày như vậy." Lục Thành châm chọc nói, "Nếu có chuyện đó thật thì ta thả ưng dọa nàng ta, không tin nàng không đi."
Ngưng Hương nổi cáu!
Ý của nàng không phải như vậy, nàng chỉ hy vọng hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy tính đến tình cảnh của nàng, đừng lại theo sát dây dưa không tha cho nàng nữa
"Huynh đã chán ghét không thích bị cô nương khác làm phiền, còn nghĩ biện pháp đuổi nàng đi, vậy vì sao huynh còn đối với ta như vậy?" Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt của hắn, không tin hắn một chút xấu hổ cũng không có.
Lục Thành đương nhiên là có xấu hổ, lần đầu tiên đã bị nàng cự tuyệt nhưng sau đó lại khiến hắn càng phấn chấn hơn, sự xấu hổ của hắn đối với nàng đã mài phẳng tám phần, còn dư lại hai phần lại do mấy lần cự tuyệt lần sau đã hoàn toàn triệt để mài mất hết.
Thấy nàng vẫn còn muốn dùng biện pháp như vậy khiến hắn phải nhụt chí, Lục Thành đột nhiên không tức giận, từ trên cao nhìn xuống cười với nàng, "Bởi vì ta thích nàng, bởi vì đây là lần đầu tiên ta thích một người, bởi vì đây là lần đầu tiên ta chỉ nhìn thấy nàng một lần liền muốn cưới nàng làm vợ. Hương nhi, nếu như ta vì vài câu nói lạnh nhạt của nàng mà buông tha nàng thì có nghĩa là ta đối với nàng không phải là thật tâm, nhưng bây giờ nàng cũng nên biết ta đối với nàng rất là nghiêm túc."
"Nhưng ta không thích huynh!"
Chính mình đã nói rõ ràng tới như vậy mà hắn chẳng những không thương tâm mà ngược lại còn đùa bỡn nàng, giống như chỉ cần hắn thích nàng là đủ rồi, không thèm quan tâm nàng có thích hay không hắn, Ngưng Hương đột nhiên không muốn thông cảm cho hắn nữa, nàng trực tiếp trừng mắt với hắn.
Vẻ mặt Lục Thành vẫn không thay đổi, bên trong đôi mắt hoa đào u quang di động, chăm chú nhìn vào cặp mắt hạnh đang tức giận của nàng, "Không thích ta thì vì sao nhìn thấy ta liền đỏ mặt?"
Hắn không ngốc, hắn nhìn ra được tâm tư của nàng đối với hắn, cho dù không thích thì cũng có cảm tình, cho nên hắn mới cố gắng làm cho nàng mau chóng thích mình.
Ngưng Hương chợt cảm thấy chột dạ, nghĩ muốn tiếp tục cây ngay không sợ chết đứng trả lời hắn nhưng nhất thời lại tìm không tìm được lý do nào khác tốt hơn.
Vì sao nhìn hắn lại đỏ mặt?
Bởi vì hắn vô cùng tuấn mỹ, bởi vì cặp mắt hoa đào phong lưu đa tình, bởi vì những lời nói trêu cợt kia của hắn khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro