Chương 169
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Trong sân, A Mộc đã dẫn A Nam đi vào cửa chính Đông viện, trên mặt Lục Thành tươi cười đi theo ở phía sau, tướng quân lông màu nâu sẫm nằm ở trên vai, thấy có người từ phòng bếp đi ra liền dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua.
Lục Thành khẽ nâng vai lên, tướng quân tiếp tục nằm một lát rồi chợt phóng mình lên, bay lên nóc nhà Từ gia đợi.
"Lục đại ca lại muốn đi thả ưng sao?" Từ Thu Nhi rất quen thuộc nói, bởi vì đồng tình nam nhân tương tư đơn phương nên không dùng Đường tỷ trêu ghẹo hắn.
Lục Thành ừ một tiếng, mắt nhìn phía sau nàng, nói: "Vốn muốn gọi A Mộc cùng đi, nhưng nghe nói tỷ tỷ của hắn đã về nhà, A Nam nhất định muốn đi tìm nàng."
Trong phòng Tây viện, Ngưng Hương nghe được giọng nói Lục Thành mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhịn không được cắn môi dưới. Thực biết dỗ người, biết nàng đã trở về lại còn nói giống như tất cả đều là trùng hợp. Còn có Ngô lão gia, trong vườn trái cây Nhị quản sự hầu như mỗi ngày đều bỏ bê công việc, sao hắn lại không quản?
"Cô cô?" A Nam rất biết phối hợp phụ thân, còn nhớ có người bên cạnh không thể gọi là nương, đưa cái cổ nhìn chung quanh, muốn tìm Ngưng Hương.
"Đi, ta dẫn ngươi đi." A Mộc hết sức nhiệt tình nói, dắt A Nam hỏi Từ Thu Nhi, "Nhị tỷ, tỷ tỷ đệ đâu?"
"Tỷ ấy đi nhà thôn trưởng tìm Tống Hoa Lan, nói là có chuyện hỏi nàng." Từ Thu Nhi đối diện Lục Thành trả lời đường đệ, nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Lục Thành đã thu lại, Từ Thu Nhi chột dạ không dám nhìn nữa, xoay người lại ôm A Nam, tiếc nuối dụ dỗ nói: "A Nam đến không khéo rồi, Hương cô cô không ở nhà, đến đây nào, để Thu cô cô ôm một cái nhé."
A Nam dắt lấy tay A Mộc chạy về hướng bên cạnh, nghe không hiểu lời Từ Thu Nhi nói, vẫn gọi cô cô cô cô như cũ, chỉ là nhìn hai bên phòng bếp không biết nên đi bên nào .
"Tỷ tỷ đi khi nào vậy, vì sao không nói với đệ?" A Mộc hết sức ủy khuất nói, sớm biết tỷ tỷ ra cửa hắn cũng muốn đi theo.
"Đệ chỉ biết chơi, đương nhiên không nhìn thấy rồi." Từ Thu Nhi thật nhanh ứng phó với đường đệ, ngược lại đi đến Lục Thành bên cạnh, thấp giọng nói: "Lục đại ca, phu nhân Hầu phủ không thu bạc của tỷ tỷ, hôm nay ngẫu nhiên huynh đến nên vừa lúc muội thay tỷ tỷ trả bạc cho huynh, đỡ cho sau này phải đi thêm một chuyến nữa."
Nói xong liền đem túi tiền đưa tới.
Lục Thành nhìn túi tiền trong tay nàng, cười cười nhận lấy: "Thật là chuyện tốt, tỷ tỷ của muội trở về nhớ thay ta chúc mừng nàng."
Hắn tin lời của mình, Từ Thu Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Đang đi theo sát liền nghe Lục Thành nói: "Đi một đường ta có chút khát nước, Thu Nhi không để ý ta đi uống miếng nước được không?"
Từ Thu Nhi đương nhiên không để ý, chỉ là không đợi nàng mời Lục Thành đi vào thì Lục Thành đã sải bước hướng về phía Tây viện ở bên kia.
A Nam thấy vậy cho rằng cô cô ở bên kia, buông tay A Mộc đuổi theo phụ thân, thân thể nhỏ bé lắc la lắc lư theo sau, hưng phấn gọi a a.
Từ Thu Nhi lo lắng Đường tỷ bị phát hiện, theo bản năng ngăn trở, "Lục đại ca, huynh..."
Lục Thành đầu cũng không quay lại nói: "Đến đây nhiều lần mà ta vẫn chưa đi xem qua trong nhà A Mộc như thế nào, hôm nay vừa khéo muốn xem một chút."
Nói xong xoay người ôm lấy nhi tử, mượn thân thể nhỏ bé của A Nam che lại, lặng lẽ chỉ chỉ ba gian phòng ở phía Đông viện, "Nương ở đàng kia."
A Nam không chút nghi ngờ lời phụ thân nói, sau khi bị phụ thân để xuống lập tức rẽ ngoặt đi về phía bên kia, đang bước đi liền chậm lại, nghiêng đầu hướng về A Mộc đưa tay. A Mộc không biết rõ bé trai muốn làm gì, chỉ nghi ngờ đuổi theo, sau đó liền bị A Nam dắt lấy tay chạy về hướng đông.
"Thu Nhi đi nhìn bọn chúng một lát đi." Lục Thành vừa đi về phía trước vừa nói.
Từ Thu Nhi kia vẫn không rõ tâm tư Lục Thành, khó xử khuyên nhủ: "Lục đại ca, tỷ tỷ nàng..."
Lục Thành không nghe, bước thẳng đến phòng bếp Tây viện.
Từ Thu Nhi theo đuổi vài bước, đột nhiên cảm giác được hai người nói rõ cũng tốt, liền quay ngược lại đi nhìn hai đứa trẻ.
Trong phòng, Ngưng Hương đang nghe tiếng bước chân Lục Thành đi về phía bên này liền muốn quay lại trốn ở nhà Đại bá mẫu, chỉ là không đợi nàng mở cửa lại nghe ra A Nam A Mộc đi về phía đông, như vậy nàng trốn được Lục Thành cũng tránh không khỏi A Nam, mà bị A Nam phát hiện cũng có nghĩa là Lục Thành rất nhanh sẽ tìm đến.
Sau đó cứ như vậy do dự trong chốc lát thì nghe được tiếng Lục Thành bước vào phòng bếp.
Trống ngực Ngưng Hương đập thình thình, liếc mắt nhìn cánh cửa đang khép hờ bên cạnh, siết chặt tà áo bước tới chỗ góc cánh cửa cùng giường nấp.
Bây giờ nàng chỉ có thể gửi hy vọng Lục Thành làm người chững chạc, cho rằng trong phòng không có người thì sẽ không tự tiện tiến vào phòng người khác.
Cách một cánh cửa, Lục Thành đứng trước bể cá, nhìn cánh cửa đông phòng tây phòng đều khép hờ, trước tiên múc nước uống.
Ngưng Hương nghe được âm thanh nam nhân nuốt ừng ực, rất nhanh hắn lại đem gáo nước bỏ lại trên tấm ván.
"Từ cô nương?"
Lục Thành cúi đầu gọi, thân thể chuyển hướng bước một bước ngắn về phía cửa đông phòng.
Không có người trả lời.
Lục Thành không gọi nữa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào trong có thể thấy trong phòng không có một bóng người.
Hắn vừa nhìn về phía góc cửa gần giường, chỗ đó cũng có kẽ hở, kết quả vừa liếc mắt một cái liền thấy được vạt áo trắng nhạt của nàng.
Lục Thành nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm vay tiền xấu hổ ra sao, câu dẫn hắn ra sao, hiện tại không cần bạc của hắn nữa thì muốn qua cầu rút ván sao?
Vậy mà dám núp hắn!
Hung hăng trừng mắt liếc cô nương đã bị phát hiện nhưng còn chưa tự biết, Lục Thành quyết định cho nàng thêm một cơ hội, đứng thẳng người nhìn qua khe cửa nói: "Từ cô nương, Thu Nhi nói nàng không ở nhà, nhưng ta cảm giác được nàng đang trốn ta, có phải ta lại vô tình làm gì sai chọc nàng tức giận hả? Ngày đó thực sự không phải là ta cố ý đụng nàng."
Ngưng Hương rủ mắt, cho dù hắn cố ý nhưng chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng một cái, nàng cũng không trách hắn, nàng chỉ là...
"Chẳng lẽ thật sự không có ở đây?" Nam nhân ngoài cửa lầm bầm lầu bầu, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Ngưng Hương càng căng thẳng hơn, đợi hắn xoay người đi ra ngoài thì trái tim trong ngực rốt cuộc cũng hạ xuống..
Đang không phòng bị thì đột nhiên cánh cửa phía bắc có người ra sức đẩy ra, sau một khắc, thân ảnh cao lớncủa Lục Thành xông vào như gió.
Lục Thành khẽ nâng vai lên, tướng quân tiếp tục nằm một lát rồi chợt phóng mình lên, bay lên nóc nhà Từ gia đợi.
"Lục đại ca lại muốn đi thả ưng sao?" Từ Thu Nhi rất quen thuộc nói, bởi vì đồng tình nam nhân tương tư đơn phương nên không dùng Đường tỷ trêu ghẹo hắn.
Lục Thành ừ một tiếng, mắt nhìn phía sau nàng, nói: "Vốn muốn gọi A Mộc cùng đi, nhưng nghe nói tỷ tỷ của hắn đã về nhà, A Nam nhất định muốn đi tìm nàng."
Trong phòng Tây viện, Ngưng Hương nghe được giọng nói Lục Thành mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhịn không được cắn môi dưới. Thực biết dỗ người, biết nàng đã trở về lại còn nói giống như tất cả đều là trùng hợp. Còn có Ngô lão gia, trong vườn trái cây Nhị quản sự hầu như mỗi ngày đều bỏ bê công việc, sao hắn lại không quản?
"Cô cô?" A Nam rất biết phối hợp phụ thân, còn nhớ có người bên cạnh không thể gọi là nương, đưa cái cổ nhìn chung quanh, muốn tìm Ngưng Hương.
"Đi, ta dẫn ngươi đi." A Mộc hết sức nhiệt tình nói, dắt A Nam hỏi Từ Thu Nhi, "Nhị tỷ, tỷ tỷ đệ đâu?"
"Tỷ ấy đi nhà thôn trưởng tìm Tống Hoa Lan, nói là có chuyện hỏi nàng." Từ Thu Nhi đối diện Lục Thành trả lời đường đệ, nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Lục Thành đã thu lại, Từ Thu Nhi chột dạ không dám nhìn nữa, xoay người lại ôm A Nam, tiếc nuối dụ dỗ nói: "A Nam đến không khéo rồi, Hương cô cô không ở nhà, đến đây nào, để Thu cô cô ôm một cái nhé."
A Nam dắt lấy tay A Mộc chạy về hướng bên cạnh, nghe không hiểu lời Từ Thu Nhi nói, vẫn gọi cô cô cô cô như cũ, chỉ là nhìn hai bên phòng bếp không biết nên đi bên nào .
"Tỷ tỷ đi khi nào vậy, vì sao không nói với đệ?" A Mộc hết sức ủy khuất nói, sớm biết tỷ tỷ ra cửa hắn cũng muốn đi theo.
"Đệ chỉ biết chơi, đương nhiên không nhìn thấy rồi." Từ Thu Nhi thật nhanh ứng phó với đường đệ, ngược lại đi đến Lục Thành bên cạnh, thấp giọng nói: "Lục đại ca, phu nhân Hầu phủ không thu bạc của tỷ tỷ, hôm nay ngẫu nhiên huynh đến nên vừa lúc muội thay tỷ tỷ trả bạc cho huynh, đỡ cho sau này phải đi thêm một chuyến nữa."
Nói xong liền đem túi tiền đưa tới.
Lục Thành nhìn túi tiền trong tay nàng, cười cười nhận lấy: "Thật là chuyện tốt, tỷ tỷ của muội trở về nhớ thay ta chúc mừng nàng."
Hắn tin lời của mình, Từ Thu Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Đang đi theo sát liền nghe Lục Thành nói: "Đi một đường ta có chút khát nước, Thu Nhi không để ý ta đi uống miếng nước được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Thu Nhi đương nhiên không để ý, chỉ là không đợi nàng mời Lục Thành đi vào thì Lục Thành đã sải bước hướng về phía Tây viện ở bên kia.
A Nam thấy vậy cho rằng cô cô ở bên kia, buông tay A Mộc đuổi theo phụ thân, thân thể nhỏ bé lắc la lắc lư theo sau, hưng phấn gọi a a.
Từ Thu Nhi lo lắng Đường tỷ bị phát hiện, theo bản năng ngăn trở, "Lục đại ca, huynh..."
Lục Thành đầu cũng không quay lại nói: "Đến đây nhiều lần mà ta vẫn chưa đi xem qua trong nhà A Mộc như thế nào, hôm nay vừa khéo muốn xem một chút."
Nói xong xoay người ôm lấy nhi tử, mượn thân thể nhỏ bé của A Nam che lại, lặng lẽ chỉ chỉ ba gian phòng ở phía Đông viện, "Nương ở đàng kia."
A Nam không chút nghi ngờ lời phụ thân nói, sau khi bị phụ thân để xuống lập tức rẽ ngoặt đi về phía bên kia, đang bước đi liền chậm lại, nghiêng đầu hướng về A Mộc đưa tay. A Mộc không biết rõ bé trai muốn làm gì, chỉ nghi ngờ đuổi theo, sau đó liền bị A Nam dắt lấy tay chạy về hướng đông.
"Thu Nhi đi nhìn bọn chúng một lát đi." Lục Thành vừa đi về phía trước vừa nói.
Từ Thu Nhi kia vẫn không rõ tâm tư Lục Thành, khó xử khuyên nhủ: "Lục đại ca, tỷ tỷ nàng..."
Lục Thành không nghe, bước thẳng đến phòng bếp Tây viện.
Từ Thu Nhi theo đuổi vài bước, đột nhiên cảm giác được hai người nói rõ cũng tốt, liền quay ngược lại đi nhìn hai đứa trẻ.
Trong phòng, Ngưng Hương đang nghe tiếng bước chân Lục Thành đi về phía bên này liền muốn quay lại trốn ở nhà Đại bá mẫu, chỉ là không đợi nàng mở cửa lại nghe ra A Nam A Mộc đi về phía đông, như vậy nàng trốn được Lục Thành cũng tránh không khỏi A Nam, mà bị A Nam phát hiện cũng có nghĩa là Lục Thành rất nhanh sẽ tìm đến.
Sau đó cứ như vậy do dự trong chốc lát thì nghe được tiếng Lục Thành bước vào phòng bếp.
Trống ngực Ngưng Hương đập thình thình, liếc mắt nhìn cánh cửa đang khép hờ bên cạnh, siết chặt tà áo bước tới chỗ góc cánh cửa cùng giường nấp.
Bây giờ nàng chỉ có thể gửi hy vọng Lục Thành làm người chững chạc, cho rằng trong phòng không có người thì sẽ không tự tiện tiến vào phòng người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách một cánh cửa, Lục Thành đứng trước bể cá, nhìn cánh cửa đông phòng tây phòng đều khép hờ, trước tiên múc nước uống.
Ngưng Hương nghe được âm thanh nam nhân nuốt ừng ực, rất nhanh hắn lại đem gáo nước bỏ lại trên tấm ván.
"Từ cô nương?"
Lục Thành cúi đầu gọi, thân thể chuyển hướng bước một bước ngắn về phía cửa đông phòng.
Không có người trả lời.
Lục Thành không gọi nữa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào trong có thể thấy trong phòng không có một bóng người.
Hắn vừa nhìn về phía góc cửa gần giường, chỗ đó cũng có kẽ hở, kết quả vừa liếc mắt một cái liền thấy được vạt áo trắng nhạt của nàng.
Lục Thành nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm vay tiền xấu hổ ra sao, câu dẫn hắn ra sao, hiện tại không cần bạc của hắn nữa thì muốn qua cầu rút ván sao?
Vậy mà dám núp hắn!
Hung hăng trừng mắt liếc cô nương đã bị phát hiện nhưng còn chưa tự biết, Lục Thành quyết định cho nàng thêm một cơ hội, đứng thẳng người nhìn qua khe cửa nói: "Từ cô nương, Thu Nhi nói nàng không ở nhà, nhưng ta cảm giác được nàng đang trốn ta, có phải ta lại vô tình làm gì sai chọc nàng tức giận hả? Ngày đó thực sự không phải là ta cố ý đụng nàng."
Ngưng Hương rủ mắt, cho dù hắn cố ý nhưng chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng một cái, nàng cũng không trách hắn, nàng chỉ là...
"Chẳng lẽ thật sự không có ở đây?" Nam nhân ngoài cửa lầm bầm lầu bầu, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Ngưng Hương càng căng thẳng hơn, đợi hắn xoay người đi ra ngoài thì trái tim trong ngực rốt cuộc cũng hạ xuống..
Đang không phòng bị thì đột nhiên cánh cửa phía bắc có người ra sức đẩy ra, sau một khắc, thân ảnh cao lớncủa Lục Thành xông vào như gió.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro