Chương 240
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Trường Thuận lần nữa nhìn về phía Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt khẽ cắn răng chọn Quản Bình. Người này cao nhất, tên cũng không giống cô nương, Ngưng Hương sẽ dễ hoài nghi nhất.
Ai ngờ nàng vừa mới nói hết, Trường Thuận liền xua tay cho hai người còn lại lui xuống, sau đó ngay trước mặt Tố Nguyệt đem một tờ khế thư đưa cho Quản Bình, lạnh lùng nói: "Đây là khế ước bán thân của ngươi, sáng mai ngươi làm bộ chạy nạn té xỉu ở cửa nhà Ngưng Hương, sau khi nhìn thấy nàng liền âm thầm báo cáo thân phận, lại đem khế ước bán thân cho nàng, nói thế tử đưa ngươi đi hầu hạ nàng, nàng không giữ cũng phải giữ, nhưng không thể để cho Từ gia và những người khác hoài nghi lai lịch của ngươi. Ngoài ra, ngươi một tấc cũng không rời nàng, nếu như Ngưng Hương cùng người nam tử khác họ lui tới, ngươi không cần ngăn trở, sau đó toàn bộ báo gấp cho thế tử biết rõ là được."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Quản Bình một chân quỳ xuống, đưa tay tiếp nhận khế ước bán thân của mình.
Trường Thuận dặn dò cuối cùng: "Bắt đầu từ ngày mai, Ngưng Hương là chủ tử của ngươi, ngoại trừ thế tử muốn ngươi xử lý , những chuyện khác sự đều phải nghe Ngưng Hương phân phó, không thể bất kính với Ngưng Hương."
Quản Bình mắt nhìn thẳng, thanh âm lanh lảnh, "Thuộc hạ hiểu."
Trường Thuận ừ một tiếng rồi để cho nàng đi . Tố Nguyệt nóng nảy, chạy nhanh vài bước ngăn cản trước người Quản Bình, nhìn thẳng về mặt nữ ám vệ không chút thay đổi lộ ra nụ cười chân thành, "Quản cô nương, Ngưng Hương tâm tư đơn giản, có đôi khi nàng không biết mình phạm vào kiêng kị của thế tử, vạn nhất nàng xử lý sai chuyện, ngươi nhắc nhở nàng trước, đừng có bẩm báo thế tử gấp được không?"
"Chủ tử phạm sai lầm, ta vốn nên nhắc nhở." Quản Bình lạnh lùng nói, nói xong vòng qua Tố Nguyệt rời đi.
Tố Nguyệt xoay người đưa mắt nhìn nàng, cho đến khi không nhìn thấy nữa, nàng mới bực bội oán hận Trường Thuận, "Nàng ta như vậy, Từ gia không nghi ngờ mới là lạ!"
Trường Thuận không chút lo lắng, cười nói: "Nếu như Quản Bình ngay cả vài người nhà quê đều lừa gạt không được, vậy thì nàng ta đã sớm chết ."
Chết sao?
Tố Nguyệt mất kiểm soát giật thót mình.
~Trong đêm đen có người đi đường suốt đêm, có người đắm chìm trong giấc mơ kiều diễm, thời gian trôi qua từng chút, ánh bình minh bắt đầu lóe sáng.
Ở góc đông bắc thôn Liễu Khê, tiếng gà gáy to rõ ràng, Từ Hòe vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng bếp. Vừa bước ra ngưỡng cửa liền duỗi lưng mệt mỏi một cách sảng khoái, lúc đi về hướng nhà xí hắn tùy ý liếc qua Tây viện, thấy cửa bên kia vẫn đang đóng chặt, hắn biết đường muội và đường đệ vẫn chưa tỉnh.
Giải quyết xong chuyện, Từ Hòe đi mở cửa trước nhà mình.
Vừa mở cửa hắn liền đi xung quanh ở ngoài một vòng, kết quả vừa nghiêng đầu liền thấy trước cửa nhà đường muội có một tên ăn mày quần áo lam lũ đang dựa vào!
Đầu tóc rối bù cúi đầu, dường như đang ngủ thiếp đi.
Từ Hòe nhíu mi, sáng sớm gặp tên ăn mày chặn ở cửa nhà không phải điềm tốt.
Quay lại phòng bếp, Từ Hòe lấy chiếc bánh bao tối hôm qua còn dư lại từ tủ ra, lại cầm hai miếng xảo quả lên, từ từ bước tới cửa nhà đường muội, dùng chân nhẹ nhàng đá tên ăn mày hai cái, "Dậy đi, cho ngươi cơm ăn. Ăn xong nhanh đi đi".
Tên ăn mày không phản ứng chút nào.
Từ Hòe dùng thêm chút sức lực, tên ăn mày vẫn không có động tĩnh.
Không phải đã chết rồi chứ?
Trong lòng Từ Hòe giật mình, cất bánh bao và xảo quả rồi ngồi xổm xuống, đưa tay lắc lắc bả vai tên ăn mày, "Tỉnh đi!"
Có thể do khí lực dùng lớn, tên ăn mày trực tiếp ngã xuống đất. Từ Hòe cho rằng người này chết thật nên không kịp đỡ, trơ mắt nhìn đối phương lệch nghiêng rồi ngã xuống đất, nhìn khuôn mặt tên ăn mày che đậy bởi những sợi tóc bẩn, hé ra khuôn mặt cô nương, sống mũi thanh tú lông mày dài nhỏ, mặc dù chật vật nhưng cũng có thể nhìn ra cô nương này lớn lên không tệ.
Từ Hòe không nghĩ tới đây là cô nương, không khỏi ngây dại, một hồi lâu mới hoàn hồn, đè xuống hoảng loạn trong nội tâm, cúi người thăm dò hơi thở của nàng.
Lúc ngón tay hắn sắp đụng phải nhân trung trắng nõn chưa nhiễm tro bụi của nàng, đột nhiên người nọ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh sắc bén, như mũi tên sớm nhắm ngay mục tiêu, trực tiếp nhìn hắn.
Từ Hòe giật mình sợ run cả người, tựa như mùa đông vừa mở cửa sổ liền gặp phải cơn gió thổi qua, hoàn toàn mất kiểm soát.
Chờ khi hắn bắt đầu cảm thấy mất mặt, chờ khi hắn ôm một tia may mắn hy vọng cô nương này không phát hiện hắn thất thố nhìn nàng, thì đã thấy đối phương lại nhắm mắt, không nhúc nhích, nghiễm nhiên hôn mê rồi.
Cứu người quan trọng hơn, Từ Hòe tạm thời đem đồ ăn bỏ lên trên tảng đá, khom lưng, vững vàng đem người bế lên.
Nam nhân vội vã đi vào trong nhà, không phát giác được cô nương đang ở trong lòng hơi hơi nhíu mày.
Tố Nguyệt khẽ cắn răng chọn Quản Bình. Người này cao nhất, tên cũng không giống cô nương, Ngưng Hương sẽ dễ hoài nghi nhất.
Ai ngờ nàng vừa mới nói hết, Trường Thuận liền xua tay cho hai người còn lại lui xuống, sau đó ngay trước mặt Tố Nguyệt đem một tờ khế thư đưa cho Quản Bình, lạnh lùng nói: "Đây là khế ước bán thân của ngươi, sáng mai ngươi làm bộ chạy nạn té xỉu ở cửa nhà Ngưng Hương, sau khi nhìn thấy nàng liền âm thầm báo cáo thân phận, lại đem khế ước bán thân cho nàng, nói thế tử đưa ngươi đi hầu hạ nàng, nàng không giữ cũng phải giữ, nhưng không thể để cho Từ gia và những người khác hoài nghi lai lịch của ngươi. Ngoài ra, ngươi một tấc cũng không rời nàng, nếu như Ngưng Hương cùng người nam tử khác họ lui tới, ngươi không cần ngăn trở, sau đó toàn bộ báo gấp cho thế tử biết rõ là được."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Quản Bình một chân quỳ xuống, đưa tay tiếp nhận khế ước bán thân của mình.
Trường Thuận dặn dò cuối cùng: "Bắt đầu từ ngày mai, Ngưng Hương là chủ tử của ngươi, ngoại trừ thế tử muốn ngươi xử lý , những chuyện khác sự đều phải nghe Ngưng Hương phân phó, không thể bất kính với Ngưng Hương."
Quản Bình mắt nhìn thẳng, thanh âm lanh lảnh, "Thuộc hạ hiểu."
Trường Thuận ừ một tiếng rồi để cho nàng đi . Tố Nguyệt nóng nảy, chạy nhanh vài bước ngăn cản trước người Quản Bình, nhìn thẳng về mặt nữ ám vệ không chút thay đổi lộ ra nụ cười chân thành, "Quản cô nương, Ngưng Hương tâm tư đơn giản, có đôi khi nàng không biết mình phạm vào kiêng kị của thế tử, vạn nhất nàng xử lý sai chuyện, ngươi nhắc nhở nàng trước, đừng có bẩm báo thế tử gấp được không?"
"Chủ tử phạm sai lầm, ta vốn nên nhắc nhở." Quản Bình lạnh lùng nói, nói xong vòng qua Tố Nguyệt rời đi.
Tố Nguyệt xoay người đưa mắt nhìn nàng, cho đến khi không nhìn thấy nữa, nàng mới bực bội oán hận Trường Thuận, "Nàng ta như vậy, Từ gia không nghi ngờ mới là lạ!"
Trường Thuận không chút lo lắng, cười nói: "Nếu như Quản Bình ngay cả vài người nhà quê đều lừa gạt không được, vậy thì nàng ta đã sớm chết ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chết sao?
Tố Nguyệt mất kiểm soát giật thót mình.
~Trong đêm đen có người đi đường suốt đêm, có người đắm chìm trong giấc mơ kiều diễm, thời gian trôi qua từng chút, ánh bình minh bắt đầu lóe sáng.
Ở góc đông bắc thôn Liễu Khê, tiếng gà gáy to rõ ràng, Từ Hòe vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng bếp. Vừa bước ra ngưỡng cửa liền duỗi lưng mệt mỏi một cách sảng khoái, lúc đi về hướng nhà xí hắn tùy ý liếc qua Tây viện, thấy cửa bên kia vẫn đang đóng chặt, hắn biết đường muội và đường đệ vẫn chưa tỉnh.
Giải quyết xong chuyện, Từ Hòe đi mở cửa trước nhà mình.
Vừa mở cửa hắn liền đi xung quanh ở ngoài một vòng, kết quả vừa nghiêng đầu liền thấy trước cửa nhà đường muội có một tên ăn mày quần áo lam lũ đang dựa vào!
Đầu tóc rối bù cúi đầu, dường như đang ngủ thiếp đi.
Từ Hòe nhíu mi, sáng sớm gặp tên ăn mày chặn ở cửa nhà không phải điềm tốt.
Quay lại phòng bếp, Từ Hòe lấy chiếc bánh bao tối hôm qua còn dư lại từ tủ ra, lại cầm hai miếng xảo quả lên, từ từ bước tới cửa nhà đường muội, dùng chân nhẹ nhàng đá tên ăn mày hai cái, "Dậy đi, cho ngươi cơm ăn. Ăn xong nhanh đi đi".
Tên ăn mày không phản ứng chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Hòe dùng thêm chút sức lực, tên ăn mày vẫn không có động tĩnh.
Không phải đã chết rồi chứ?
Trong lòng Từ Hòe giật mình, cất bánh bao và xảo quả rồi ngồi xổm xuống, đưa tay lắc lắc bả vai tên ăn mày, "Tỉnh đi!"
Có thể do khí lực dùng lớn, tên ăn mày trực tiếp ngã xuống đất. Từ Hòe cho rằng người này chết thật nên không kịp đỡ, trơ mắt nhìn đối phương lệch nghiêng rồi ngã xuống đất, nhìn khuôn mặt tên ăn mày che đậy bởi những sợi tóc bẩn, hé ra khuôn mặt cô nương, sống mũi thanh tú lông mày dài nhỏ, mặc dù chật vật nhưng cũng có thể nhìn ra cô nương này lớn lên không tệ.
Từ Hòe không nghĩ tới đây là cô nương, không khỏi ngây dại, một hồi lâu mới hoàn hồn, đè xuống hoảng loạn trong nội tâm, cúi người thăm dò hơi thở của nàng.
Lúc ngón tay hắn sắp đụng phải nhân trung trắng nõn chưa nhiễm tro bụi của nàng, đột nhiên người nọ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh sắc bén, như mũi tên sớm nhắm ngay mục tiêu, trực tiếp nhìn hắn.
Từ Hòe giật mình sợ run cả người, tựa như mùa đông vừa mở cửa sổ liền gặp phải cơn gió thổi qua, hoàn toàn mất kiểm soát.
Chờ khi hắn bắt đầu cảm thấy mất mặt, chờ khi hắn ôm một tia may mắn hy vọng cô nương này không phát hiện hắn thất thố nhìn nàng, thì đã thấy đối phương lại nhắm mắt, không nhúc nhích, nghiễm nhiên hôn mê rồi.
Cứu người quan trọng hơn, Từ Hòe tạm thời đem đồ ăn bỏ lên trên tảng đá, khom lưng, vững vàng đem người bế lên.
Nam nhân vội vã đi vào trong nhà, không phát giác được cô nương đang ở trong lòng hơi hơi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro