Chương 312
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Hai nhà đều đồng ý, bát tự cũng đã thông qua, Phan thị đến nhà Ngưng Hương lấy thiếp canh, thuận tiện thương lượng ngày cùng Lý thị, "Chúng ta đã xem qua mấy ngày, nhưng mười hai tháng tám là tốt nhất."
Hôm nay đã là đầu tháng tám, Lý thị kinh ngạc nói: "Vội như vậy sao?"
Phan thị hướng về Tây viện hơi hất cằm, trêu ghẹo cháu trai nhà mình nói: "Hương Nhi tốt như vậy, lão đại chúng ta chỉ sợ nửa đường xảy ra biến cố gì khiến Hương Nhi ghét bỏ hắn không muốn gả cho hắn, cho nên sớm định một chút."
Lý thị suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: "Sau mười lăm có ngày nào tốt nữa không?"
Dù sao hai nhà cũng đã định ước liền tính kết thành quan hệ thông gia, ngày lễ ngày tết Lục Thành phải tặng lễ mới được. Sắp tới lại gần trung thu, nếu lễ đính hôn tổ chức trước đó, Lý thị sợ có người nói Từ gia bọn họ có chủ tâm muốn lấy thêm phần quà của Lục gia.
Lục gia chọn ngày trước lễ ở là bởi vì muốn đưa thêm một phần quà tặng, đoán được điều Lý thị băn khoăn, Phan thị cười nói: "Hương Nhi là cô nương tốt trong trăm người mới có một, gả cho lão đại vốn đã ủy khuất, những thứ này đều nên như vậy, tẩu tử cũng đừng khách khí với chúng ta, mọi người cứ chuẩn bị đi, ngày mười hai chúng ta sẽ mời toàn bộ người trong nhà đi tới tặng lễ."
Đính hôn không cần náo nhiệt, nhà gái mời toàn bộ nhà trai ăn bửa ăn ngon là được, lúc thành hôn mới phải làm yến tiệc đãi khách.
Đây là một phần tâm ý Lục Thành dành cho cháu gái, Lý thị cười ha ha đáp ứng.
Ở phủ Thái An tập tục đính hôn cũng không khác gì mấy, đều là nhà trai đưa bốn hộp lễ, hai hộp đồ trang sức đeo tay, hai hộp vật liệu may mặc. Một hộp đồ trang sức đeo tay phân làm bốn dạng, lược, trâm, khuyên tai cùng vòng tay, người phú quý sẽ đưa đồ trang sức đeo tay tốt, vàng thật, bạc trắng, phỉ thúy hay gì đó, không có tiền sẽ đưa mạ vàng, mạ bạc, hay cho dù không đủ bốn dạng nhưng ít nhất cũng phải có một thứ mạ vàng để trưng lên. Vật liệu may mặc hai hộp, bình thường chính là nguyên liệu dùng cho bốn mùa xuân hạ thu đông, đều gom đủ.
Lục Thành không mua nổi vàng ròng, đồ trang sức đeo tay chuẩn bị đặt mua mạ vàng, còn xiêm y liền chọn vải thật mịn.
Hắn còn chưa kịp đi mua thì Hứa thị và Lục thị đều đến đây.
Lúc đó Lục Thành đang ở phía đông xây nhà, có mời mười sáu người trong thôn làm giúp, không cần cấp tiền công, mỗi ngày cho cơm là được, người trong thôn xây phòng đều như vậy. Nghe muội muội ở cửa lớn kêu thím và cô đến đây, Lục Thành cùng nhóm người làm lên tiếng chào hỏi, hắn quay đầu lại kêu hai người đệ đệ chuẩn bị ra cửa đón người.
Lục Định để cái xẻng xuống, lau mồ hôi liền đứng lên.
Lục Ngôn làm bộ không nghe thấy, Lục Thành lại hô một tiếng, hắn mới không vui vẻ gì đi tới.
Ca người vừa đi tới cửa, vừa lúc hai chiếc xe la ngừng lại.
Màn xe màu đen chính là Hứa gia, Lục Anh tám tuổi lộ đầu ra trước, hướng về ba đường ca tươi cười.
Lục Ngôn lập tức tiến lên ôm tiểu đường muội xuống, lúc xoay người hướng về xe la của cô liếc qua, thấy chỉ mỗi mình Lục thị đến đây, Lục Ngôn hừ nhẹ một tiếng. Biểu muội điệu bộ kia, có bản lĩnh nàng cả đời cũng đừng đến nữa .
Lục anh không biết trong lòng Nhị ca đang mắng người, nàng tránh khỏi tay hắn, chạy đi tìm cháu trai đang ngồi ở bên cạnh đống cát chơi.
"A Nam nhớ cô cô không?" Lục Anh nâng váy ngồi xổm xuống, cao hứng hỏi.
A Nam nhìn nàng im lặng, một tay bốc cát, tay kia đắp cát, có hình có dáng vỗ vỗ. Dù sao thật lâu không gặp, thời gian dài không gặp nhưng hài tử vẫn còn sợ người lạ, nếu không A Nam đã nguyện ý chơi cùng cô cô.
Lục Anh không tức giận chút nào, nàng cười giúp bé đắp cát.
Lục thị thấy vậy nhíu mày giáo huấn: "A Anh đã lớn rồi đừng nghịch cát nữa, đừng để váy bị dơ."
"Dơ thì giặt là được thôi mà." Lục Anh giống như đang cợt nhả nói với cô.
A Nam nghiêng đầu nhìn cô nãi nãi, nhìn xong rồi lại xoay qua chỗ khác tiếp tục tự chơi, cái loại ánh mắt đó rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không thèm đếm xỉa, rõ ràng là học theo nhị thúc của hắn. Lục thị không thèm so đo cùng tiểu hài tử, ánh mắt chuyển hướng sang đứa cháu trai thứ hai trong mắt chỉ có thím không có cô, hung hăng liếc hắn một cái.
Lục Ngôn kỳ thật không ghét cô mẫu, bao nhiêu chuyện như vậy hắn chỉ cảm thấy cô mẫu quá phiền phức, đoán được hai vị trưởng bối đến đây là vì chuyện của đại ca, hắn bèn gọi Lục Định tiếp tục đi làm việc.
Lục Anh và A Đào ở bên ngoài dỗ A Nam, Lục Thành mời các trưởng bối đi vào trong nhà, Lục thị, Hứa thị đều dẫn theo nha hoàn, lúc này hai nha hoàn đều ôm theo bốn hộp lễ vật.
"Xem ra chúng ta có cùng một ý." Lục thị cười nới với tam tẩu.
Hứa thị thích nói chuyện với Phan thị, nhưng Lục thị cũng nói chuyện rất hợp ý, bà nhìn Lục Thành một cái vui mừng nói: "Lúc lão đại cưới nương A Nam tiệc mừng đều không kịp xử lý tốt, ngoại trừ lễ kính trà chúng ta cũng không có gì cho nương A Nam, lần này cháu cưới Hương Nhi, cũng không thể qua loa như vậy được."
Hôm nay đã là đầu tháng tám, Lý thị kinh ngạc nói: "Vội như vậy sao?"
Phan thị hướng về Tây viện hơi hất cằm, trêu ghẹo cháu trai nhà mình nói: "Hương Nhi tốt như vậy, lão đại chúng ta chỉ sợ nửa đường xảy ra biến cố gì khiến Hương Nhi ghét bỏ hắn không muốn gả cho hắn, cho nên sớm định một chút."
Lý thị suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: "Sau mười lăm có ngày nào tốt nữa không?"
Dù sao hai nhà cũng đã định ước liền tính kết thành quan hệ thông gia, ngày lễ ngày tết Lục Thành phải tặng lễ mới được. Sắp tới lại gần trung thu, nếu lễ đính hôn tổ chức trước đó, Lý thị sợ có người nói Từ gia bọn họ có chủ tâm muốn lấy thêm phần quà của Lục gia.
Lục gia chọn ngày trước lễ ở là bởi vì muốn đưa thêm một phần quà tặng, đoán được điều Lý thị băn khoăn, Phan thị cười nói: "Hương Nhi là cô nương tốt trong trăm người mới có một, gả cho lão đại vốn đã ủy khuất, những thứ này đều nên như vậy, tẩu tử cũng đừng khách khí với chúng ta, mọi người cứ chuẩn bị đi, ngày mười hai chúng ta sẽ mời toàn bộ người trong nhà đi tới tặng lễ."
Đính hôn không cần náo nhiệt, nhà gái mời toàn bộ nhà trai ăn bửa ăn ngon là được, lúc thành hôn mới phải làm yến tiệc đãi khách.
Đây là một phần tâm ý Lục Thành dành cho cháu gái, Lý thị cười ha ha đáp ứng.
Ở phủ Thái An tập tục đính hôn cũng không khác gì mấy, đều là nhà trai đưa bốn hộp lễ, hai hộp đồ trang sức đeo tay, hai hộp vật liệu may mặc. Một hộp đồ trang sức đeo tay phân làm bốn dạng, lược, trâm, khuyên tai cùng vòng tay, người phú quý sẽ đưa đồ trang sức đeo tay tốt, vàng thật, bạc trắng, phỉ thúy hay gì đó, không có tiền sẽ đưa mạ vàng, mạ bạc, hay cho dù không đủ bốn dạng nhưng ít nhất cũng phải có một thứ mạ vàng để trưng lên. Vật liệu may mặc hai hộp, bình thường chính là nguyên liệu dùng cho bốn mùa xuân hạ thu đông, đều gom đủ.
Lục Thành không mua nổi vàng ròng, đồ trang sức đeo tay chuẩn bị đặt mua mạ vàng, còn xiêm y liền chọn vải thật mịn.
Hắn còn chưa kịp đi mua thì Hứa thị và Lục thị đều đến đây.
Lúc đó Lục Thành đang ở phía đông xây nhà, có mời mười sáu người trong thôn làm giúp, không cần cấp tiền công, mỗi ngày cho cơm là được, người trong thôn xây phòng đều như vậy. Nghe muội muội ở cửa lớn kêu thím và cô đến đây, Lục Thành cùng nhóm người làm lên tiếng chào hỏi, hắn quay đầu lại kêu hai người đệ đệ chuẩn bị ra cửa đón người.
Lục Định để cái xẻng xuống, lau mồ hôi liền đứng lên.
Lục Ngôn làm bộ không nghe thấy, Lục Thành lại hô một tiếng, hắn mới không vui vẻ gì đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ca người vừa đi tới cửa, vừa lúc hai chiếc xe la ngừng lại.
Màn xe màu đen chính là Hứa gia, Lục Anh tám tuổi lộ đầu ra trước, hướng về ba đường ca tươi cười.
Lục Ngôn lập tức tiến lên ôm tiểu đường muội xuống, lúc xoay người hướng về xe la của cô liếc qua, thấy chỉ mỗi mình Lục thị đến đây, Lục Ngôn hừ nhẹ một tiếng. Biểu muội điệu bộ kia, có bản lĩnh nàng cả đời cũng đừng đến nữa .
Lục anh không biết trong lòng Nhị ca đang mắng người, nàng tránh khỏi tay hắn, chạy đi tìm cháu trai đang ngồi ở bên cạnh đống cát chơi.
"A Nam nhớ cô cô không?" Lục Anh nâng váy ngồi xổm xuống, cao hứng hỏi.
A Nam nhìn nàng im lặng, một tay bốc cát, tay kia đắp cát, có hình có dáng vỗ vỗ. Dù sao thật lâu không gặp, thời gian dài không gặp nhưng hài tử vẫn còn sợ người lạ, nếu không A Nam đã nguyện ý chơi cùng cô cô.
Lục Anh không tức giận chút nào, nàng cười giúp bé đắp cát.
Lục thị thấy vậy nhíu mày giáo huấn: "A Anh đã lớn rồi đừng nghịch cát nữa, đừng để váy bị dơ."
"Dơ thì giặt là được thôi mà." Lục Anh giống như đang cợt nhả nói với cô.
A Nam nghiêng đầu nhìn cô nãi nãi, nhìn xong rồi lại xoay qua chỗ khác tiếp tục tự chơi, cái loại ánh mắt đó rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không thèm đếm xỉa, rõ ràng là học theo nhị thúc của hắn. Lục thị không thèm so đo cùng tiểu hài tử, ánh mắt chuyển hướng sang đứa cháu trai thứ hai trong mắt chỉ có thím không có cô, hung hăng liếc hắn một cái.
Lục Ngôn kỳ thật không ghét cô mẫu, bao nhiêu chuyện như vậy hắn chỉ cảm thấy cô mẫu quá phiền phức, đoán được hai vị trưởng bối đến đây là vì chuyện của đại ca, hắn bèn gọi Lục Định tiếp tục đi làm việc.
Lục Anh và A Đào ở bên ngoài dỗ A Nam, Lục Thành mời các trưởng bối đi vào trong nhà, Lục thị, Hứa thị đều dẫn theo nha hoàn, lúc này hai nha hoàn đều ôm theo bốn hộp lễ vật.
"Xem ra chúng ta có cùng một ý." Lục thị cười nới với tam tẩu.
Hứa thị thích nói chuyện với Phan thị, nhưng Lục thị cũng nói chuyện rất hợp ý, bà nhìn Lục Thành một cái vui mừng nói: "Lúc lão đại cưới nương A Nam tiệc mừng đều không kịp xử lý tốt, ngoại trừ lễ kính trà chúng ta cũng không có gì cho nương A Nam, lần này cháu cưới Hương Nhi, cũng không thể qua loa như vậy được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro