Chương 313
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
"Tam tẩu đã gặp qua cô nương Từ gia?" Lục thị tò mò hỏi.
Hứa thị gật đầu, lập tức khen Ngưng Hương hết lời.
Lục thị dù sao vẫn tín nhiệm ánh mắt Hứa thị, mặc dù có chút bất mãn cháu trai trước khi đính hôn không mời nàng nhìn, bây giờ cũng lười so đo, sau khi vào nhà chỉ bốn hộp lễ vật mình mang đến, nghiêng đầu nhìn Lục Thành nói: "Trong lòng ngươi không coi ta là cô, nhưng ta lại xem ngươi là cháu trai, nếu Từ cô nương tốt như vậy, lễ đính hôn chúng ta cũng không thể quá keo kiệt, tình cảnh nhà ngươi eo hẹp, cô đã giúp ngươi chuẩn bị xong, đến lúc đó phái người đưa qua đi."
Lục Thành mở miệng muốn cự tuyệt, Lục thị hừ nói: "Đừng khách khí với ta, đồ không phải là đưa cho ngươi, là cho cháu dâu ta, tương lai lão nhị hay lão tam thành thân cũng sẽ giống vậy thôi."
Đại ca đại tẩu đi sớm, trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ bọn chúng, nàng không giúp đỡ lo liệu thì sao được.
Lục Thành còn muốn cự tuyệt, Hứa thị đưa tay ý bảo hắn câm miệng, bà cùng em gái của chồng thương lượng: "Nếu như theo muội nói, vậy ta mang bốn hộp lễ này không có đất dụng võ rồi? Như vậy đi, ta đưa hai hộp đồ trang sức đeo tay, muội đưa hai hộp vải, còn dư lại cứ đặt trong nhà, lần tới có lễ lớn chúng ta không cần tặng nữa, những vật khác thì để lão đại tự mình chuẩn bị."
Lục thị vui vẻ đáp ứng.
Lục Thành dở khóc dở cười, nói với hai vị trưởng bối: "Tam thẩm, cô, hai người đều cầm về đi, Hương Nhi biết rõ hoàn cảnh nhà cháu, đưa cái gì nàng cũng sẽ không ghét bỏ..."
"Ngươi nghe chúng ta đi, lại không phải là đưa riêng cho ngươi, lão nhị hay lão tam đều vậy thôi, đến lúc đó chúng ta cho tức phụ lão nhị và lão tam, Hương Nhi nhìn thấy trong lòng không nghĩ ngợi gì sao?" Hứa thị lần nữa cắt đứt lời cháu trai nói, không để cho cháu trai tỏ ra khách khí với các nàng, nói xong liền đi thẳng ra ngoài, cười nói: "Ta đi qua gặp nhị thẩm cháu, Xảo Nương, muội hay không?"
"Cùng nhau đi." Lục thị không do dự liền đi theo, nàng không muốn gặp nhị tẩu, nhưng nàng nhớ hai đứa cháu gái.
Đảo mắt hai người liền đi không thấy bóng dáng.
Lục Thành nhìn tám hộp lễ vật đang đặt trên giường gạch, biết rõ khước từ không được, hắn âm thầm quyết định về sau phải cố gắng kiếm tiền, chờ sau này đường đệ, đường muội, biểu đệ, biểu muội cưới vợ lập gia đình, hắn cùng Ngưng Hương cũng đưa phần hậu lễ.
Buổi trưa sau khi cả đại gia đình dùng xong cơm, Lục thị và Hứa thị liền đi.
Lúc này Phan thị mới gọi cháu trai vào, cười khổ nói: "Trong nhà Nhị thẩm không có nhiều tiền..."
Trưởng bối vừa mở miệng Lục Thành cũng biết bà muốn nói gì, lập tức xen vào nói: "Nhị thẩm đừng nói nữa, chúng ta ở cửa trước cửa sau với nhau, ngài cùng nhị thúc không biết đã giúp chúng cháu bao nhiêu, nếu thím còn nói vậy nữa chính là không coi chúng ta như người một nhà rồi."
Thấy cháu trai không chê nàng nghèo, trong lòng Phan thị có chút vui vẻ, tam thẩm hay cô hắn cũng đều tặng lễ, bà tuy muốn cho nhưng lại không có gì. Nhi tử đọc sách tốn tiền, sau này khi thi tú tài còn phải dùng tiền rất nhiều, bà quả thực không có cách nào động vào mấy lượng bạc trong nhà thật vất vả mới tích góp được.
Buổi tối trở mình trằn trọc không ngủ được, bà nhỏ giọng nói chuyện với trượng phu: "Ông nói xem, sau khi Hương Nhi gả đến có thể ghét bỏ ta không?"
"Ghét bỏ bà vì cái gì? Nếu có ghét bỏ cũng là ghét bỏ ta." Lục Trọng An ôm lấy thê tử khác thường, có chút áy náy, "Trách ta không có bản lãnh, không để bà sống trong quang cảnh qua đeo vàng đội bạc qua ngày." Tam đệ học vấn tốt, kỳ nghệ lại cao siêu, mặc dù ở rể cũng không có người dám xem thường hắn. Em rể có cửa hàng gia truyền, là phú hộ nổi danh ở trấn trên, có hai nhà thân thích như vậy, thê tử ngẫu nhiên khó tránh khỏi áp lực.
"Nói bậy bạ gì đó, như chúng ta bây giờ rất tốt." Phan thị cọ xát trong ngực trượng phu, chân tâm thật ý nói, "Quên đi, chúng ta không thèm so đo với bọn họ nữa, lão đại không phải là người ngại bần yêu phú, Hương nhi cũng không phải, là do ta không cho nàng được thứ đồ tốt, tương lai Hương Nhi có thai sinh con, ta ở gần chăm sóc nàng nhiều hơn, đền bù tổn thất một chút vậy."
"Có người thím tốt như vậy, người khác cầu còn không được, ai dám ghét bỏ?" Lục Trọng An hôn lên khuôn mặt mềm mại của thê tử, đột nhiên hào hứng.
Phan thị ngại ngùng một chút, rất nhanh chỉ còn lại những tiếng hừ nhẹ nhàng, một lòng cùng trượng phu ân ái, đâu còn tâm trạng lo lắng tới những chuyện khác?
Đến ngày ước hẹn, Phan thị thay một bộ quần áo mới, dẫn người đi Từ gia tặng lễ.
Đến đây, Lục Thành cùng Ngưng Hương chính thức đính hôn.
Hứa thị gật đầu, lập tức khen Ngưng Hương hết lời.
Lục thị dù sao vẫn tín nhiệm ánh mắt Hứa thị, mặc dù có chút bất mãn cháu trai trước khi đính hôn không mời nàng nhìn, bây giờ cũng lười so đo, sau khi vào nhà chỉ bốn hộp lễ vật mình mang đến, nghiêng đầu nhìn Lục Thành nói: "Trong lòng ngươi không coi ta là cô, nhưng ta lại xem ngươi là cháu trai, nếu Từ cô nương tốt như vậy, lễ đính hôn chúng ta cũng không thể quá keo kiệt, tình cảnh nhà ngươi eo hẹp, cô đã giúp ngươi chuẩn bị xong, đến lúc đó phái người đưa qua đi."
Lục Thành mở miệng muốn cự tuyệt, Lục thị hừ nói: "Đừng khách khí với ta, đồ không phải là đưa cho ngươi, là cho cháu dâu ta, tương lai lão nhị hay lão tam thành thân cũng sẽ giống vậy thôi."
Đại ca đại tẩu đi sớm, trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ bọn chúng, nàng không giúp đỡ lo liệu thì sao được.
Lục Thành còn muốn cự tuyệt, Hứa thị đưa tay ý bảo hắn câm miệng, bà cùng em gái của chồng thương lượng: "Nếu như theo muội nói, vậy ta mang bốn hộp lễ này không có đất dụng võ rồi? Như vậy đi, ta đưa hai hộp đồ trang sức đeo tay, muội đưa hai hộp vải, còn dư lại cứ đặt trong nhà, lần tới có lễ lớn chúng ta không cần tặng nữa, những vật khác thì để lão đại tự mình chuẩn bị."
Lục thị vui vẻ đáp ứng.
Lục Thành dở khóc dở cười, nói với hai vị trưởng bối: "Tam thẩm, cô, hai người đều cầm về đi, Hương Nhi biết rõ hoàn cảnh nhà cháu, đưa cái gì nàng cũng sẽ không ghét bỏ..."
"Ngươi nghe chúng ta đi, lại không phải là đưa riêng cho ngươi, lão nhị hay lão tam đều vậy thôi, đến lúc đó chúng ta cho tức phụ lão nhị và lão tam, Hương Nhi nhìn thấy trong lòng không nghĩ ngợi gì sao?" Hứa thị lần nữa cắt đứt lời cháu trai nói, không để cho cháu trai tỏ ra khách khí với các nàng, nói xong liền đi thẳng ra ngoài, cười nói: "Ta đi qua gặp nhị thẩm cháu, Xảo Nương, muội hay không?"
"Cùng nhau đi." Lục thị không do dự liền đi theo, nàng không muốn gặp nhị tẩu, nhưng nàng nhớ hai đứa cháu gái.
Đảo mắt hai người liền đi không thấy bóng dáng.
Lục Thành nhìn tám hộp lễ vật đang đặt trên giường gạch, biết rõ khước từ không được, hắn âm thầm quyết định về sau phải cố gắng kiếm tiền, chờ sau này đường đệ, đường muội, biểu đệ, biểu muội cưới vợ lập gia đình, hắn cùng Ngưng Hương cũng đưa phần hậu lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa sau khi cả đại gia đình dùng xong cơm, Lục thị và Hứa thị liền đi.
Lúc này Phan thị mới gọi cháu trai vào, cười khổ nói: "Trong nhà Nhị thẩm không có nhiều tiền..."
Trưởng bối vừa mở miệng Lục Thành cũng biết bà muốn nói gì, lập tức xen vào nói: "Nhị thẩm đừng nói nữa, chúng ta ở cửa trước cửa sau với nhau, ngài cùng nhị thúc không biết đã giúp chúng cháu bao nhiêu, nếu thím còn nói vậy nữa chính là không coi chúng ta như người một nhà rồi."
Thấy cháu trai không chê nàng nghèo, trong lòng Phan thị có chút vui vẻ, tam thẩm hay cô hắn cũng đều tặng lễ, bà tuy muốn cho nhưng lại không có gì. Nhi tử đọc sách tốn tiền, sau này khi thi tú tài còn phải dùng tiền rất nhiều, bà quả thực không có cách nào động vào mấy lượng bạc trong nhà thật vất vả mới tích góp được.
Buổi tối trở mình trằn trọc không ngủ được, bà nhỏ giọng nói chuyện với trượng phu: "Ông nói xem, sau khi Hương Nhi gả đến có thể ghét bỏ ta không?"
"Ghét bỏ bà vì cái gì? Nếu có ghét bỏ cũng là ghét bỏ ta." Lục Trọng An ôm lấy thê tử khác thường, có chút áy náy, "Trách ta không có bản lãnh, không để bà sống trong quang cảnh qua đeo vàng đội bạc qua ngày." Tam đệ học vấn tốt, kỳ nghệ lại cao siêu, mặc dù ở rể cũng không có người dám xem thường hắn. Em rể có cửa hàng gia truyền, là phú hộ nổi danh ở trấn trên, có hai nhà thân thích như vậy, thê tử ngẫu nhiên khó tránh khỏi áp lực.
"Nói bậy bạ gì đó, như chúng ta bây giờ rất tốt." Phan thị cọ xát trong ngực trượng phu, chân tâm thật ý nói, "Quên đi, chúng ta không thèm so đo với bọn họ nữa, lão đại không phải là người ngại bần yêu phú, Hương nhi cũng không phải, là do ta không cho nàng được thứ đồ tốt, tương lai Hương Nhi có thai sinh con, ta ở gần chăm sóc nàng nhiều hơn, đền bù tổn thất một chút vậy."
"Có người thím tốt như vậy, người khác cầu còn không được, ai dám ghét bỏ?" Lục Trọng An hôn lên khuôn mặt mềm mại của thê tử, đột nhiên hào hứng.
Phan thị ngại ngùng một chút, rất nhanh chỉ còn lại những tiếng hừ nhẹ nhàng, một lòng cùng trượng phu ân ái, đâu còn tâm trạng lo lắng tới những chuyện khác?
Đến ngày ước hẹn, Phan thị thay một bộ quần áo mới, dẫn người đi Từ gia tặng lễ.
Đến đây, Lục Thành cùng Ngưng Hương chính thức đính hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro