Chương 324
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nếu bình tĩnh xem xét, dung mạo nàng không bằng hai muội muội nhà mình, nhưng lúc này mái tóc dài của nàng theo gió tung bay, khuôn mặt thanh tú của nàng dường như hòa vào ánh trăng, lạnh như nước, nhưng lại đẹp khác thường khiến hắn rung động.
Từ Hòe rốt cuộc đã biết vì sao hắn lại thích nàng.
Từ lúc nàng quần áo tả tơi té xỉu ở trước cửa nhà đường muội, chán nản nhưng lại lạnh lùng liếc hắn một cái, lúc đó hắn đã thích vẻ lạnh lùng của nàng.
"Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ." Cổ họng bị nàng bóp chặt, nhưng Từ Hòe lại không sợ chết nói ra lời trong lòng mà có khả năng nàng không thích nghe nhất.
Cho dù bị nàng bóp chết, hắn cũng muốn nói ra.
Hắn nằm ngang, đôi mắt bị ánh trăng chiếu vào, kiên định bên trong nhìn thấy rất rõ.
Quản Bình nhìn hắn chằm chằm, nàng thu tay lại, nhưng vẫn ngồi ở trên ngực hắn, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi muốn xây nhà cưới vợ sao?"
"Đó là ta vì nàng mới xây, ta muốn cưới nàng, ta muốn ngủ cùng nàng..."
Từ Hòe gầm nhẹ giải thích, chưa nói xong bị quăng một cái bạt tai.
Hắn quay đầu đi, mặt như lửa đốt, nhưng hắn không sờ mặt, tiếp tục nhìn nàng, bất cứ giá nào phải nói: "Ta muốn ngủ cùng nàng!"
Quản Bình mặt không chút thay đổi nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến khi cơn tức dần dần bình phục, trên mặt nàng lúc này lại lộ ra vẻ chột dạ, miệng lúng túng giống như muốn xin lỗi, lúc sau Quản Bình vung vạt áo đứng lên, một cước giẫm lên bộ ngực hắn, "Nếu như muốn ngủ, vậy chờ ngươi xây xong phòng rồi nói sau."
Không có phòng mà muốn ngủ cùng tức phụ?
Nằm mơ.
Lực đạo vừa phải một cước dẫm lên Từ Hòe, Quản Bình xoay người nghênh ngang rời đi.
Từ Hòe ngơ ngác nằm trên mặt đất, nhìn lên ánh trăng sáng xuất thần.
Nàng có ý gì?
Hiện tại không thể ngủ, là vì không có phòng, sau khi xây xong phòng, có thể ngủ...
Nàng đồng ý gả cho hắn sao?
Hắn mừng như nước thủy triều, Từ Hòe dùng sức bò dậy, nhìn nàng bóng lưng hô to, "Nàng đồng ý gả cho ta sao?"
Vừa dứt lời, trên đường đột nhiên truyền đến vài tiếng huýt sáo rõ to, còn có giọng nói của các thiếu niên ồn ào, "Đồng ý, đồng ý!"
Từ Hòe mặc kệ, hưng phấn đuổi theo cô nương phía trước.
Trên đường cái, các thiếu niên ngắm đèn trở về vẫn tiếp tục huýt sáo, liên tiếp như dã thú.
Quản Bình mỉm cười thoải mái bước đi, để mặc Từ Hòe nhanh chóng đuổi theo.
Phía bên ruộng bắp bên kia, sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo, Ngưng Hương không có can đảm như Quản Bình. Sợ bị người khác phát hiện nàng cùng Lục Thành làm chuyện mờ ám, tiểu cô nương đổi ý, run rẩy đè tay Lục Thành lại, muốn cái áo đã tuột đến cùi chỏ kéo lên, khóc lóc cầu xin hắn, "Lục Thành..."
Lập tức trong lòng Lục Thành phun máu chó mắng Từ Hòe!
Nếu không phải do hắn đột nhiên rống to một tiếng, trên đường cũng sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.
Có trời mới biết hắn phải mất bao nhiêu nước miếng mới dụ dỗ nàng đồng ý để hắn nếm thử bên trong?
"Hương Nhi đừng sợ, chúng ta chờ bọn họ đi qua." Ôm lấy cô nương thơm ngào ngạt, Lục Thành lặng yên cầu khẩn trong lòng.
"Không..." Ngưng Hương nhát gan, nước mắt liền xuống, tựa ở vai hắn nhỏ giọng khóc.
Lục Thành hai đấm nắm chặt, thật lâu sau mới kéo xiêm y nàng lên, đứng lên thật nhanh nói: "Nàng chờ một lát, ta muốn đi tiểu!"
Ngưng Hương vội vã sửa sang lại quần áo, không thèm để ý đến hắn.
Lục Thành bước nhanh vài bước vòng quanh đống củi rồi ngừng lại.
Sau một lúc, Ngưng Hương rất nhanh đã mặc xiêm y lại, nàng nghe lời Lục Thành nói, ngoan ngoãn ôm gối ngồi chờ tại chỗ. Hắn đã thu tay lại, nàng cũng ngừng khóc, nhìn lên trăng sáng, nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã cùng Lục Thành làm loại chuyện đó, nàng xấu hổ bưng kín mặt, che một lát thì hai tay lui về phía sau đổi thành bịt lỗ tai.
Nàng biết rõ Lục Thành chỉ đứng cách nàng khoảng bảy tám bước chân, nhưng mà đợi thật lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Mí mắt Ngưng Hương khẽ động, nàng tiếp tục chờ thêm một chum trà mà vẫn không có bất kì âm thanh nào.
Tiểu cô nương bắt đầu lo lắng, Lục Thành có phải đã tức giận hay không, nhưng lại không muốn phát hỏa với nàng, cố ý mượn cớ né tránh, tự mình hờn dỗi?
Ngẫm lại chuyện vừa rồi, giống như là nàng không đúng, đã đáp ứng hắn nhưng lại chừng bỏ nửa dở, mà rõ ràng hắn lại hy vọng như vậy.
Lâu như vậy cũng không nói tiếng nào, có thể biết được hắn rất tức giận không?
Ngưng Hương không hối hận, nhưng nàng đau lòng cho Lục Thành, cảm thấy có lỗi với hắn, nàng liền nghiêng đầu cúi đầu gọi, "Lục Thành?"
Lục Thành lập tức ngừng động tác, sau lại tiếp tục, cho rằng nàng đang hoảng sợ, giọng khàn khàn của hắn vang lên: "Làm sao vậy?"
Ngưng Hương cúi đầu xuống, giống như hắn đang ở ngay trước mắt nàng, nàng lặng im vài giây, sau đó nhỏ giọng bồi tội, "Thực xin lỗi..."
Lời xin lỗi ngoan ngoãn theo gió truyền tới, Lục Thành có chút buồn cười, nhắm mắt lại tưởng tượng vẻ mặt bây giờ của nàng, "Ta không tức giận."
Tức thì tức Từ Hòe mà thôi.
Ngưng Hương không tin, nàng tiện tay bứt một nhành cỏ dại bên cạnh, cặp môi đỏ mọng bĩu lên.
Lừa người, không tức giận vì sao chạy sang bên kia không để ý tới nàng.
"Hương Nhi..."
Đang do dự kế tiếp nên nói gì thì đột nhiên hắn gọi tên nàng.
Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng.
"Ta chỉ tức giận chút ít, chỉ cần nàng gọi ta một tiếng ca ca tốt, ta sẽ không tức giận nữa."
Từ Hòe rốt cuộc đã biết vì sao hắn lại thích nàng.
Từ lúc nàng quần áo tả tơi té xỉu ở trước cửa nhà đường muội, chán nản nhưng lại lạnh lùng liếc hắn một cái, lúc đó hắn đã thích vẻ lạnh lùng của nàng.
"Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ." Cổ họng bị nàng bóp chặt, nhưng Từ Hòe lại không sợ chết nói ra lời trong lòng mà có khả năng nàng không thích nghe nhất.
Cho dù bị nàng bóp chết, hắn cũng muốn nói ra.
Hắn nằm ngang, đôi mắt bị ánh trăng chiếu vào, kiên định bên trong nhìn thấy rất rõ.
Quản Bình nhìn hắn chằm chằm, nàng thu tay lại, nhưng vẫn ngồi ở trên ngực hắn, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi muốn xây nhà cưới vợ sao?"
"Đó là ta vì nàng mới xây, ta muốn cưới nàng, ta muốn ngủ cùng nàng..."
Từ Hòe gầm nhẹ giải thích, chưa nói xong bị quăng một cái bạt tai.
Hắn quay đầu đi, mặt như lửa đốt, nhưng hắn không sờ mặt, tiếp tục nhìn nàng, bất cứ giá nào phải nói: "Ta muốn ngủ cùng nàng!"
Quản Bình mặt không chút thay đổi nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến khi cơn tức dần dần bình phục, trên mặt nàng lúc này lại lộ ra vẻ chột dạ, miệng lúng túng giống như muốn xin lỗi, lúc sau Quản Bình vung vạt áo đứng lên, một cước giẫm lên bộ ngực hắn, "Nếu như muốn ngủ, vậy chờ ngươi xây xong phòng rồi nói sau."
Không có phòng mà muốn ngủ cùng tức phụ?
Nằm mơ.
Lực đạo vừa phải một cước dẫm lên Từ Hòe, Quản Bình xoay người nghênh ngang rời đi.
Từ Hòe ngơ ngác nằm trên mặt đất, nhìn lên ánh trăng sáng xuất thần.
Nàng có ý gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại không thể ngủ, là vì không có phòng, sau khi xây xong phòng, có thể ngủ...
Nàng đồng ý gả cho hắn sao?
Hắn mừng như nước thủy triều, Từ Hòe dùng sức bò dậy, nhìn nàng bóng lưng hô to, "Nàng đồng ý gả cho ta sao?"
Vừa dứt lời, trên đường đột nhiên truyền đến vài tiếng huýt sáo rõ to, còn có giọng nói của các thiếu niên ồn ào, "Đồng ý, đồng ý!"
Từ Hòe mặc kệ, hưng phấn đuổi theo cô nương phía trước.
Trên đường cái, các thiếu niên ngắm đèn trở về vẫn tiếp tục huýt sáo, liên tiếp như dã thú.
Quản Bình mỉm cười thoải mái bước đi, để mặc Từ Hòe nhanh chóng đuổi theo.
Phía bên ruộng bắp bên kia, sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo, Ngưng Hương không có can đảm như Quản Bình. Sợ bị người khác phát hiện nàng cùng Lục Thành làm chuyện mờ ám, tiểu cô nương đổi ý, run rẩy đè tay Lục Thành lại, muốn cái áo đã tuột đến cùi chỏ kéo lên, khóc lóc cầu xin hắn, "Lục Thành..."
Lập tức trong lòng Lục Thành phun máu chó mắng Từ Hòe!
Nếu không phải do hắn đột nhiên rống to một tiếng, trên đường cũng sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.
Có trời mới biết hắn phải mất bao nhiêu nước miếng mới dụ dỗ nàng đồng ý để hắn nếm thử bên trong?
"Hương Nhi đừng sợ, chúng ta chờ bọn họ đi qua." Ôm lấy cô nương thơm ngào ngạt, Lục Thành lặng yên cầu khẩn trong lòng.
"Không..." Ngưng Hương nhát gan, nước mắt liền xuống, tựa ở vai hắn nhỏ giọng khóc.
Lục Thành hai đấm nắm chặt, thật lâu sau mới kéo xiêm y nàng lên, đứng lên thật nhanh nói: "Nàng chờ một lát, ta muốn đi tiểu!"
Ngưng Hương vội vã sửa sang lại quần áo, không thèm để ý đến hắn.
Lục Thành bước nhanh vài bước vòng quanh đống củi rồi ngừng lại.
Sau một lúc, Ngưng Hương rất nhanh đã mặc xiêm y lại, nàng nghe lời Lục Thành nói, ngoan ngoãn ôm gối ngồi chờ tại chỗ. Hắn đã thu tay lại, nàng cũng ngừng khóc, nhìn lên trăng sáng, nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã cùng Lục Thành làm loại chuyện đó, nàng xấu hổ bưng kín mặt, che một lát thì hai tay lui về phía sau đổi thành bịt lỗ tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng biết rõ Lục Thành chỉ đứng cách nàng khoảng bảy tám bước chân, nhưng mà đợi thật lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Mí mắt Ngưng Hương khẽ động, nàng tiếp tục chờ thêm một chum trà mà vẫn không có bất kì âm thanh nào.
Tiểu cô nương bắt đầu lo lắng, Lục Thành có phải đã tức giận hay không, nhưng lại không muốn phát hỏa với nàng, cố ý mượn cớ né tránh, tự mình hờn dỗi?
Ngẫm lại chuyện vừa rồi, giống như là nàng không đúng, đã đáp ứng hắn nhưng lại chừng bỏ nửa dở, mà rõ ràng hắn lại hy vọng như vậy.
Lâu như vậy cũng không nói tiếng nào, có thể biết được hắn rất tức giận không?
Ngưng Hương không hối hận, nhưng nàng đau lòng cho Lục Thành, cảm thấy có lỗi với hắn, nàng liền nghiêng đầu cúi đầu gọi, "Lục Thành?"
Lục Thành lập tức ngừng động tác, sau lại tiếp tục, cho rằng nàng đang hoảng sợ, giọng khàn khàn của hắn vang lên: "Làm sao vậy?"
Ngưng Hương cúi đầu xuống, giống như hắn đang ở ngay trước mắt nàng, nàng lặng im vài giây, sau đó nhỏ giọng bồi tội, "Thực xin lỗi..."
Lời xin lỗi ngoan ngoãn theo gió truyền tới, Lục Thành có chút buồn cười, nhắm mắt lại tưởng tượng vẻ mặt bây giờ của nàng, "Ta không tức giận."
Tức thì tức Từ Hòe mà thôi.
Ngưng Hương không tin, nàng tiện tay bứt một nhành cỏ dại bên cạnh, cặp môi đỏ mọng bĩu lên.
Lừa người, không tức giận vì sao chạy sang bên kia không để ý tới nàng.
"Hương Nhi..."
Đang do dự kế tiếp nên nói gì thì đột nhiên hắn gọi tên nàng.
Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng.
"Ta chỉ tức giận chút ít, chỉ cần nàng gọi ta một tiếng ca ca tốt, ta sẽ không tức giận nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro