Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 323

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Từ Hòe cảm thấy bất lực, bất lực đến nỗi hắn nhất định phải chứng minh cho nàng biết, Từ Hòe hắn cũng là một nam nhân thực thụ.

"Nàng vừa mới muốn bẻ gãy cánh tay ta sao?" Hắn trầm giọng hỏi, trong cuộc nói chuyện đêm nay với nàng, đây là lần đầu tiên giọng nói của hắn đã không còn căng thẳng.

Quản Bình bật cười, xoay người, khẽ ngửa đầu nhìn nam nhân đối diện, bởi vì nghe ra lãnh ý trong lời nói của hắn, cũng bởi vì phiền muộn hắn không có tiền đồ, phiền hắn ngày thường giả bộ đối tốt với nàng nhưng lại có ý định cưới người khác, nàng từ từ giơ tay lên, nắm quyền phát ra tiếng két thật vang, "Đúng thì sao? Muốn đánh nhau với ta không?"

Đã thật lâu nàng vẫn chưa được động tay với người khác.

Từ Hòe không ngờ nàng sẽ có hành động như vậy.

Hắn cũng thật lâu chưa động tay chân với người khác, khi còn bé hắn thường thường cùng đồng bạn đánh lộn. Ở bên ngoài hắn đánh nhau với người khác, ai cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng sau đó về nhà lại bị mẫu thân cầm chổi lông gà đánh lại.

Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ ra tay với nữ nhân.

Giống như là biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, Quản Bình từng bước từng bước đi về phía hắn, đôi mắt trong trẻo dưới ánh trăng tỏ vẻ lạnh lùng khiêu khích nhìn hắn, "Sao, không dám đánh? Biết vì sao ta không thích ngươi không, cũng bởi vì ngươi không phải loại..."

Nói còn chưa dứt lời, nam nhân đối diện đột nhiên thở hổn hển nặng nề.

Quản Bình thong dong nhìn thẳng vào hắn, thấy Từ Hòe chỉ là hơi thở nặng dần chứ vẫn chậm chạp không động thủ, nàng châm chọc lắc đầu, xoay người.

Mới xoay người, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, giống như có con gấu lớn đột nhiên xông về phía nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quản Bình cười lạnh, xoay người một quyền quất tới.

Lại không đánh tới người, bởi vì trong lúc nàng xoay người Từ Hòe đã khom người xuống, hai tay ôm lấy nàng bắp đùi nàng, giống như nhổ củ cài muốn đem cô nương đang không để ý khiêng lên vai, xoay người chạy về phía ruộng bên trái. Dưới ánh trăng, trong ruộng hoang vu không một bóng người, đứng ở ven đường có thể thấy rõ, nhưng nếu ở xa thì không thấy gì, mà Từ Hòe khiêng nàng chạy thật nhanh, muốn chạy nơi không ai thấy được.

Bước chân hắn chạy thật nhanh, đỉnh vai của hắn khiến bụng nàng khó chịu, nhưng cảm nhận được nhiệt tình trên người Từ Hòe, Quản Bình lại không hiểu sao rất thống khoái. Nhưng nàng còn chưa kịp thoải mái lại bởi vì nhớ tới hắn còn muốn cưới người khác, nàng bèn nâng cao quả đấm lên, muốn đập vào sống lưng yếu ớt của hắn, đừng tưởng rằng như vậy có thể khắc phục nàng.

Quả đấm nâng lên, nàng ra tay một cách vô tình.

"Thả ta xuống!" Nàng cho hắn thêm một cơ hội cuối.

Từ Hòe không nghe, một lòng muốn đi vào trong.

Quản Bình bắt đầu giãy giụa, không muốn dựa vào công phu học từ Hầu phủ bắt nạt một người thôn dân như hắn, nàng chỉ cậy mạnh dùng sức đấu với hắn. Khí lực của nàng lớn hơn so với cô nương bình thường, nhưng khí lực Từ Hòe cũng lớn, hai tay hắn ôm chặt lấy bắp chân nàng không để nàng đá lung tung, sau lưng là da thịt dày để mặc nàng đánh.

Một cái đánh là một lần hắn nhẫn nại chịu đựng, rất nhanh hắn đã chạy tới một mảnh ruộng đậu phộng. Đậu phộng đã sớm được kéo về nhà, bờ ruộng cũng bị người khác dùng cuốc đào lên, đem đậu phộng còn sót lại rớt ra ngoài, bởi vì đất ruộng rất mềm mại. Mà sau lưng Từ Hòe bị nàng đánh đến đau rát, hắn không nhịn được nhưng bước chân vẫn không ngừng, trước tiên đành để nàng xuống.

Không hề báo trước, Quản Bình ngửa mặt ngã ở phía sau lưng, không tính là đau.

Vừa mới hoàn hồn nàng liền thấy Từ Hòe bổ nhào về phía nàng.

Quản Bình lần đầu đối mặt loại tình huống này, sau khi giật mình, nàng vừa đẩy vừa mắng hắn, "Từ Hòe ngươi không muốn sống nữa sao! Ngươi dừng tay lại cho ta, nhìn mặt Ngưng Hương..." Nghiêng đầu tránh thoát cái miệng trâu đang gặm loạn, Quản Bình nhắc nhở hắn lần cuối, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ngươi dừng tay lại ngay cho ta, ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không phải nàng đã nói ta không phải loại đó sao?" Từ Hòe ngang ngược nắm lấy tay nàng, giống như cái cày hung hăng hạ xuống người nàng, tiếp theo lại muốn cúi đầu hôn.

Hắn là nam nhân, đêm nay hắn sẽ để cho nàng có kiến thức về hắn!

Nam nhân đối với nữ nhân tuy không thành thật, tuy không can đảm, nhưng lại có rất nhiều loại bất lực khác nhau, xuất phát từ tự tôn, hắn tôn trọng đến nguyện ý chịu đựng, đợi nàng cho phép thành thân hắn mới làm. Từ Hòe sợ Quản Bình lạnh nhạt, sợ nên không dám đến gần, nhưng không phải là người bất lực.

Đè nén đã lâu, lúc này phát tác liền thành điên cuồng.

Nhưng hắn chọn sai người rồi.

Quản Bình là người tập võ, lại rất am hiểu, vô luận là nam hay nữ thì nằm phía dưới đều là yếu nhất.

Mà vừa rồi Từ Hòe thoáng làm nàng đau.

Lại cảm nhận được Từ Hòe tự cho là đúng ngang ngược, nàng không muốn "thương hương tiếc ngọc" nữa, hai chân nàng kẹp Từ Hòe lại, thừa dịp Từ Hòe khiếp sợ không kịp phòng bị, nàng liền xoay người đảo ngược tình thế. Nàng không bạt tai cũng không đánh vào ngực hắn, tay phải Quản Bình trực tiếp nắm giữ cổ họng Từ Hòe, hơi chút dùng sức thì Từ Hòe đã không dám cử động.

"Nếu còn lần sau nữa, ta tuyệt đối không nương tay." Nghiêng đầu hất tung mái tóc dài bọ xõa ra, Quản Bình nằm ở phía trên nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng thốt lên.

Tim Từ Hòe giống như ngừng đập.

Không phải sợ, mà là nàng quá đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0