Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 331

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Giận mình không kìm chế được, Từ Hòe oán hận đập tay vào vách tường.

Trước kia tự mình lén lén lút lút, rõ ràng thời gian đều như nhau, tại sao đêm nay lại không chịu đựng được?

Trong nhà tuy không giàu có, nhưng Từ Hòe chưa bao giờ không ngốc đầu lên được, nhưng bây giờ...

Từ Hòe muốn chết rồi, hắn lén lút giặt sạch quần áo bẩn, cả đêm ngồi ở trong sân hờn dỗi, khi ánh bình minh vừa ló hắn mới chui về ổ chăn, đến khi hừng đông lại làm bộ thân thể không thoải mái muốn ở trong phòng, ai cũng không muốn gặp. Lý thị vào nhà nhìn một chút, thấy nhi tử không giống như người bị bệnh, mà giống như trong lòng không thoải mái, ngẫm lại chiếc quần đang phơi ở phía sau hậu viện, bà buồn cười nói: "Nhìn người ta cưới vợ nên rầu rĩ chứ gì?"

Từ Hòe che kín đầu không muốn nghe.

Lý thị càng cười càng khoan khoái, bà vỗ chăn nói: "Không vội không vội, sang năm nương sẽ chọn cho con một nàng dâu tốt, bảo đảm còn xinh đẹp hơn so với Liễu Chi."

Tức phụ kia chỉ có bộ dáng trung đẳng, có gì để hâm mộ đâu.

Từ Hòe nằm giả chết.

Nhi tử tuy lớn nhưng da mặt mỏng, Lý thị cười ha ha ra khỏi phòng.

Từ Thu Nhi lại hiểu lầm thành huynh muốn sớm cưới vợ đã bị Quản Bình cự tuyệt, cũng tiến lên để an ủi, thấy huynh trưởng giống như chó nhà có tang không có ý chí chiến đấu, nàng đau lòng chạy sang Tây viện tìm Quản Bình, ôm cánh tay làm nũng, "Quản tỷ tỷ, tỷ đã đồng ý ở bên đại ca rồi, vậy sao không đồng ý thành thân sớm một chút? Tỷ mau qua đó nhìn ca ca muội một lát đi, sớm giờ không chịu ăn cơm mà cứ nằm ở trong phòng cái gì cũng không muốn làm."

Quản Bình là người sảng khoái, nghe vậy liền rũ mắt nói: "Vậy muội đi nói cho hắn biết, kêu hắn chọn ngày đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại chuyện đó thoạt nhìn cũng không có gì lớn, hắn ra nhanh một chút cũng không sao, nàng không quan tâm, chỉ cần đối tốt với nàng là đủ rồi. =)))))))))))))

Từ Thu Nhi không hiểu tâm sự của nàng, sau phút mừng như điên nàng vội vàng đi nói cho huynh trưởng tin tức tốt lành này.

Đổi lại là một ngày trước, Từ Hòe nhất định sẽ cao hứng nhảy dựng lên, nhưng bây giờ hắn đã chết lặng, vẫn nằm trong ổ chăn không nhúc nhích.

"Đại ca huynh không sao chứ?"

Từ Thu Nhi buồn bực đẩy hắn.

Từ Hòe đột nhiên đứng lên, mặt trầm như nước, một chữ cũng không nói. Hắn dọn dẹp đơn giản một chút, biết rõ cha mẹ đều không ở nhà, hắn liền đi thẳng đến Tây viện, trầm mặt bước vào đông phòng, đối mặt với vẻ khiếp sợ của đường muội nói: "Ta có lời muốn hỏi nàng, Hương Nhi dẫn Thu Nhi qua bên kia đi, trước khi ta đi ra các muội đừng tới đây."

Không để cho các cô nương có cơ hội cự tuyệt, hắn dắt tay Quản Bình đi về tây phòng.

Quản Bình nhìn chằm chằm tay của hắn, không cự tuyệt.

Ngưng Hương như lọt vào trong sương mù, cuống quít xuống giường, lúc ra cửa vừa vặn trông thấy Từ Hòe dặn Từ Thu Nhi không được nghe lén, sau đó liền đóng cửa tây phòng lại. Từ Thu Nhi còn muốn tới gần thì bị Ngưng Hương vội vàng túm lại, "Có lẽ là bàn chuyện hôn sự, chúng ta đừng xen vào."

"Nhưng Quản tỷ tỷ đã đồng ý rồi mà?" Từ Thu Nhi không hiểu nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngưng Hương mới biết được việc này, nhưng nàng là muội muội nghe lời, đường huynh đã ra lệnh thì nàng liền làm theo, đơn giản chỉ cần kéo muội muội đi sang Đông viện.

Trong nhà bên kia, Quản Bình nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân, "Ngươi..."

"Nàng giúp ta một lần, lần này không được ta sẽ không cưới." Mặt Từ Hòe đỏ lên, nhưng lại hết sức kiên định nói.

Nếu hắn không thể chứng minh mình là một nam nhân chân chính, nào có mặt mũi cưới nàng đây?

Ban ngày ban mặt mà nói tới chuyện này, lần đầu tiên Quản Bình bị hắn làm cho đỏ mặt, nghiêng đầu khiển trách hắn, "Cút!"

Thấy nàng lộ ra thái độ e lệ, sức lực Từ Hòe nhất thời còn mạnh hơn trời, hắn nắm chặt tay kiên trì đi về phía nàng, trước khi Quản Bình tránh né níu cổ tay nàng, kéo nàng lại gần hắn, sau đó quay người đẩy nàng dựa vào ván cửa, siết chặt tay nàng hướng về mình, "Tối hôm qua là do ta không chuẩn bị tốt, lần này chắc chắn sẽ được."

"Muốn chết hả?" Quản Bình ngửa đầu trừng hắn, ánh mắt lạnh như băng, nhưng mặt lại đỏ rực.

Từ Hòe không chút né tránh nhìn nàng chằm chằm, quyết tâm muốn chứng minh bản thân.

Nam nhân lá gan trở nên lớn hơn, trừng hắn hắn mặc kệ, Quản Bình mở to mắt nhìn chằm chằm cửa sổ một lát, lạnh lùng nói: "Được, ta liền giúp ngươi một lần nữa, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, lần này còn không được, ngươi liền cưới người khác đi."

Nàng đã nói thẳng ra như vậy, Từ Hòe so với nàng còn sảng khoái hơn, hắn vung tay lên cởi đai lưng ném đi.

Nếu đã muốn kiểm hàng, vậy thì phải kiểm một cách triệt để.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0