Chương 332
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
"Tỷ tỷ, sao tới giờ mà đại ca vẫn chưa đi ra?" Từ Thu Nhi ngồi dưới mái hiên Đông viện, tò mò nhìn qua bên kia, hai tỷ muội đang ngồi ở bên ngoài canh chừng, nếu như lỡ may có người đến thì kịp báo cho đôi uyên ương trong phòng.
Ngưng Hương là "người từng trải", mặc dù không tin đường huynh bình thường trước mặt Quản Bình sợ hãi thưa dạ sẽ giống như Lục Thành bắt nạt người khác, nhưng nàng không tưởng tượng được nếu đường huynh cùng Quản Bình ở chung với nhau hơn hai khắc đồng hồ, một người ít nói kiệm lời khi đứng trước mặt Quản Bình không thể nói được ba câu đã lắp bắp sao có thể kiên trì được lâu như vậy...
"Ta cũng không biết."
Không biết giải thích sao, Ngưng Hương đành cúi đầu thêu thùa may vá. Đây không phải là y phục nàng đang thêu, mà là nửa bao gối Lý thị để quên chỗ nàng, nàng không muốn ngồi không chờ đợi nên mới đem ra thêu tiếp. Trong dư quang thấy Từ Thu Nhi lại muốn đứng lên đi tới gần nghe lén, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, Từ Thu Nhi vừa muốn nhõng nhẽo thì phía bên Tây viện đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Từ Thu Nhi lập tức ngồi xuống ghế đẩu, giả vờ như đang nhìn đường tỷ may vá.
Ngưng Hương cũng nhịn không được hướng mắt về phía nhà mình, nàng thấy đường huynh đang bước ra thật nhanh đi về phía Đông viện, đang đi thì hắn nhìn thấy hai người bọn họ, khuôn mặt vốn đã phiếm hồng nay lại đỏ hơn, lúng túng nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, sau lại gãi ót rồi đi thẳng đến phòng mình.
Chỉ giây phút ngắn ngủi đối mặt, Ngưng Hương đã thấy đường huynh bị rách môi.
Đang yên đang lành sao môi lại tự nhiên chảy máu được?
Thì ra trò chuyện cũng có thể rách môi.
Ngưng Hương xấu hổ thay hai người bọn họ, nàng đỏ mặt cúi đầu.
Từ Thu Nhi cũng nhìn thấy "vết thương" của huynh trưởng, chỗ bị thương kia quả thực rất ái muội, nàng lại không phải là tiểu cô nương bảy tám tuổi, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ra ngay, khuôn mặt trắng trẻo của nàng như bị bỏng, nhìn theo bóng lưng huynh trưởng phỉ nhổ trong lòng, nói thầm nho nhỏ: "Đáng đời, không chịu nhìn xem Quản tỷ tỷ là ai, lại còn dám làm chuyện xấu!"
Nàng chính là người theo lý lẽ chứ không giúp đỡ người thân.
Ngưng Hương len lén cười, qua một lát mới đứng dậy nói: "Muội đừng cứ đứng đây ngây ngốc nữa, ta đi qua đó hỏi thăm nàng ta một chút."
Từ Thu Nhi ngẫm lại thân phận của mình, sợ Quản Bình thấy nàng thì nghĩ đến ca ca lại mất hứng, cho nên đành chịu đựng nghi ngờ mà không đi theo tỷ tỷ.
Ngưng Hương cười trở về Tây viện.
Quản Bình vừa mới sửa sang xiêm y xong, đang dựa vào cánh cửa thở gấp.
Không thở gấp không được, thật sự là mất sức quá lớn mới đuổi được con trâu điên kia.
Tên Từ Hòe kia, gan lớn khiến nàng bội phục, dám ở trước mặt nàng đùa giỡn như vậy. Quản Bình đồng ý cho hắn cơ hội nở mày nở mặt, là chỉ muốn làm như tối hôm qua cách cái quần của hắn, ai ngờ Từ Hòe... Lời hùng hồn đã nói ra khỏi miệng, nửa chừng bỏ dở thì sẽ tỏ ra nàng sợ hắn, Quản Bình đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác làm cho hắn.
Dù nói thế nào thì nàng cũng chưa từng đụng vào nam nhân, dưới tình huống này Quản Bình không thể nhìn thẳng vào hắn, Từ Hòe liền cho rằng nàng đang sợ, hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, càng lúc hơi thở càng dồn dập đều phun trên mặt nàng. Quản Bình bị hắn thổi trúng như vậy giống như đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vội vã muốn thoát khỏi hắn, cánh tay khó chịu cũng ráng cố gắng kiên trì.
Thật vất vả mới kết thúc, không ngờ hắn lại nổi điên nhào tới.
Có lẽ là do nãy giờ hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, khí lực toàn thân hắn vẫn còn, mà nàng thì lại mệt mỏi một lúc lâu, nhất thời không thể đẩy hắn ra. Hắn còn rất thông minh, biết rõ thân thủ không địch lại nàng, liền dùng thân thể của hắn ép nàng, nắm lấy tay nàng còn kẹp chân nàng không để cho nàng có cơ hội ra tay. Duy nhất còn cử động được chính là miệng, sau khi cắn nàng một cái hắn lại chuyển đến nơi khác.
Cúi đầu xuống nhìn một chút, vạt áo bên trái giống như bị người khác hắt nước vào.
Nghĩ đến động tác Từ Hòe giống như con trâu hùng hổ uống nước, nắm tay Quản Bình siết chặt, một tiếng rắc rung động vang lên.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Quản Bình thở ra một hơi thật sâu, mở miệng trước, "Ngưng Hương?"
Giọng nàng nghe vẫn bình tĩnh, Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là cùng hắn vật lộn một hồi, tuy bây giờ có hơi khó chịu nhưng tự mình nghỉ ngơi một lát là được."
Quản Bình hàm hồ nói.
Ngưng Hương là "người từng trải", mặc dù không tin đường huynh bình thường trước mặt Quản Bình sợ hãi thưa dạ sẽ giống như Lục Thành bắt nạt người khác, nhưng nàng không tưởng tượng được nếu đường huynh cùng Quản Bình ở chung với nhau hơn hai khắc đồng hồ, một người ít nói kiệm lời khi đứng trước mặt Quản Bình không thể nói được ba câu đã lắp bắp sao có thể kiên trì được lâu như vậy...
"Ta cũng không biết."
Không biết giải thích sao, Ngưng Hương đành cúi đầu thêu thùa may vá. Đây không phải là y phục nàng đang thêu, mà là nửa bao gối Lý thị để quên chỗ nàng, nàng không muốn ngồi không chờ đợi nên mới đem ra thêu tiếp. Trong dư quang thấy Từ Thu Nhi lại muốn đứng lên đi tới gần nghe lén, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, Từ Thu Nhi vừa muốn nhõng nhẽo thì phía bên Tây viện đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Từ Thu Nhi lập tức ngồi xuống ghế đẩu, giả vờ như đang nhìn đường tỷ may vá.
Ngưng Hương cũng nhịn không được hướng mắt về phía nhà mình, nàng thấy đường huynh đang bước ra thật nhanh đi về phía Đông viện, đang đi thì hắn nhìn thấy hai người bọn họ, khuôn mặt vốn đã phiếm hồng nay lại đỏ hơn, lúng túng nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, sau lại gãi ót rồi đi thẳng đến phòng mình.
Chỉ giây phút ngắn ngủi đối mặt, Ngưng Hương đã thấy đường huynh bị rách môi.
Đang yên đang lành sao môi lại tự nhiên chảy máu được?
Thì ra trò chuyện cũng có thể rách môi.
Ngưng Hương xấu hổ thay hai người bọn họ, nàng đỏ mặt cúi đầu.
Từ Thu Nhi cũng nhìn thấy "vết thương" của huynh trưởng, chỗ bị thương kia quả thực rất ái muội, nàng lại không phải là tiểu cô nương bảy tám tuổi, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ra ngay, khuôn mặt trắng trẻo của nàng như bị bỏng, nhìn theo bóng lưng huynh trưởng phỉ nhổ trong lòng, nói thầm nho nhỏ: "Đáng đời, không chịu nhìn xem Quản tỷ tỷ là ai, lại còn dám làm chuyện xấu!"
Nàng chính là người theo lý lẽ chứ không giúp đỡ người thân.
Ngưng Hương len lén cười, qua một lát mới đứng dậy nói: "Muội đừng cứ đứng đây ngây ngốc nữa, ta đi qua đó hỏi thăm nàng ta một chút."
Từ Thu Nhi ngẫm lại thân phận của mình, sợ Quản Bình thấy nàng thì nghĩ đến ca ca lại mất hứng, cho nên đành chịu đựng nghi ngờ mà không đi theo tỷ tỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương cười trở về Tây viện.
Quản Bình vừa mới sửa sang xiêm y xong, đang dựa vào cánh cửa thở gấp.
Không thở gấp không được, thật sự là mất sức quá lớn mới đuổi được con trâu điên kia.
Tên Từ Hòe kia, gan lớn khiến nàng bội phục, dám ở trước mặt nàng đùa giỡn như vậy. Quản Bình đồng ý cho hắn cơ hội nở mày nở mặt, là chỉ muốn làm như tối hôm qua cách cái quần của hắn, ai ngờ Từ Hòe... Lời hùng hồn đã nói ra khỏi miệng, nửa chừng bỏ dở thì sẽ tỏ ra nàng sợ hắn, Quản Bình đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác làm cho hắn.
Dù nói thế nào thì nàng cũng chưa từng đụng vào nam nhân, dưới tình huống này Quản Bình không thể nhìn thẳng vào hắn, Từ Hòe liền cho rằng nàng đang sợ, hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, càng lúc hơi thở càng dồn dập đều phun trên mặt nàng. Quản Bình bị hắn thổi trúng như vậy giống như đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vội vã muốn thoát khỏi hắn, cánh tay khó chịu cũng ráng cố gắng kiên trì.
Thật vất vả mới kết thúc, không ngờ hắn lại nổi điên nhào tới.
Có lẽ là do nãy giờ hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, khí lực toàn thân hắn vẫn còn, mà nàng thì lại mệt mỏi một lúc lâu, nhất thời không thể đẩy hắn ra. Hắn còn rất thông minh, biết rõ thân thủ không địch lại nàng, liền dùng thân thể của hắn ép nàng, nắm lấy tay nàng còn kẹp chân nàng không để cho nàng có cơ hội ra tay. Duy nhất còn cử động được chính là miệng, sau khi cắn nàng một cái hắn lại chuyển đến nơi khác.
Cúi đầu xuống nhìn một chút, vạt áo bên trái giống như bị người khác hắt nước vào.
Nghĩ đến động tác Từ Hòe giống như con trâu hùng hổ uống nước, nắm tay Quản Bình siết chặt, một tiếng rắc rung động vang lên.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Quản Bình thở ra một hơi thật sâu, mở miệng trước, "Ngưng Hương?"
Giọng nàng nghe vẫn bình tĩnh, Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là cùng hắn vật lộn một hồi, tuy bây giờ có hơi khó chịu nhưng tự mình nghỉ ngơi một lát là được."
Quản Bình hàm hồ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro