Chương 349
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Từ Thu Nhi xoay người lau nước mắt nói: "Ta không cần ngươi cầu hôn, nể tình ngươi có giao hảo với Lục đại ca, chuyện vừa rồi ta không muốn truy cứu nữa. Ta sẽ không nói cho bất cứ ai, vả lại nếu ngươi là nam nhân, xin hãy quản cái miệng của mình cho tốt, nếu không chuyện này truyền ra ngoài khiến người khác nói linh tinh, ta thà rằng treo cổ tự tử cũng sẽ không gả cho ngươi!"
Nàng ghét bỏ hắn đến mức như vậy, Nghiêm Kính không hiểu sao lại có cảm giác bực bội, hắn liền bước tới trước mặt nàng trầm giọng hỏi: "Nàng ghét ta như vậy sao?"
Từ Thu Nhi đứng trước mặt hắn quệt mồm không trả lời, sau đó lại hung hăng nhổ một ngụm, "Ta coi như bị chó cắn !"
Nói xong bước nhanh rời đi.
Nghiêm Kính nhìn theo bóng lưng của nàng, trái tim buồn bã đến mức đã quên cơn đau ở lưng.
Từ Thu Nhi chạy nhanh về phía tổ sóc, sau đó ngồi xỗm trước mặt đường đệ, nhẹ giọng dặn dò nam oa, nói hai người đuổi theo sóc chạy đến nơi này, không được phép kể chuyện gặp được Nghiêm Kính.
"Nhị tỷ khóc sao?" A Mộc nhìn đường tỷ vành mắt phiếm hồng, nhỏ giọng nói.
Từ Thu Nhi gật đầu, nâng tay trái lên để đường đệ xem cổ tay đã bị trầy da, cắn răng nói: "Hắn hại ta té ngã, nhị tỷ không thích hắn. A Mộc theo hắn hay là nhị tỷ?"
A Mộc đương nhiên thiên vị đường tỷ, hắn đau lòng sờ tay đường tỷ, chu miệng lên thổi giúp nàng.
Từ Thu Nhi dễ chịu hơn không ít, nàng hôn đường đệ một cái rồi nói: "Nếu nương tỷ hỏi tại sao ta bị trầy da, chúng ta liền nói do ta đuổi theo sóc không cẩn thận nên bị té ngã, Nghiêm Kính bắt nạt nhị tỷ, vậy nên nhị tỷ không muốn nhắc tới hắn."
A Mộc hiểu chuyện nghe lời.
Hai tỷ đệ dắt tay nhau đi quay về, bởi vì không biết đường cho nên Từ Thu Nhi đành dựa theo ký ức quay về chỗ gặp Nghiêm Kính trước, vừa lúc Ngưng Hương cũng dắt A Nam đi tới.
"Cũng không được nói cho tỷ tỷ." Từ Thu Nhi thấp giọng dặn dò đường đệ, sau đó mới cười chào hỏi Ngưng Hương, lúc này thần sắc đã khôi phục như thường.
"Sao bọn muội vẫn còn ở đây?" Ngưng Hương chột dạ, nàng mấp máy môi bị Lục Thành gặm rất lâu, sợ bị đường muội nhìn ra. Sau khi biết Từ Thu Nhi dẫn đệ đệ đi xem sóc , Ngưng Hương cũng ôm lấy A Nam nói: "Bây giờ chúng ta đi nhặt hạt dẻ trước, chờ sau khi ăn cơm trưa xong, cô cô cũng ôm A Nam đi xem sóc nhé."
"Ăn bánh bao!" A Nam hơi đói, so với sóc con, tiểu tử nhớ cơm hơn.
Tỷ muội Ngưng Hương cùng nhau cười.
Các nàng vừa rời đi không lâu, Lục Thành từ một con đường khác đi về phía vườn hạt dẻ, đang đi hắn nghe thấy Nghiêm Kính gọi hắn.
Lục Thành hiếu kỳ Nghiêm Kính cùng Từ Thu Nhi đã nói chuyện gì, hắn liền đổi hướng đi về phía Nghiêm Kính, sau khi đến gần, thoáng nhìn thấy môi Nghiêm Kính rách da chảy máu. Giống như bị em vợ cắn vào, sắc mặt Lục Thành lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng nói: "Chỉ lần này thôi, sau này đừng trông chờ vào ta sẽ giúp ngươi nữa."
Bộ dáng tỏ ra uy nghiêm, giống như bản thân mình chưa từng bắt nạt tức phụ bao giờ.
Nghiêm Kính còn đang phiền lòng, hắn không có tâm tư dong dài cùng Lục Thành, áo vừa cởi ra liền quay lưng về phía Lục Thành nói: "Từ trên cây té xuống rơi vào bụi cỏ gai, ngươi giúp ta khều gai ra đi."
Lục Thành nhìn sang, thấy bên vai trái của Nghiêm Kính đã đỏ lên một mảng, hắn kinh ngạc hỏi, "Ngươi leo cây làm gì?"
"A Mộc muốn nhìn trong ổ sóc có hạt dẻ hay không, vậy nên ta leo lên lấy cho hắn xem, ai ngờ Thu Nhi muốn đi, ta vội vã đuổi theo nàng, không chú ý nên ngã xuống, lúc sau..." Nghiêm Kính buồn buồn giải thích, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thành một cái, "Ta nhịn không được mới hôn nàng một cái, nhưng ta không có ý sàm sỡ nàng, ngươi đừng nghĩ ta xấu như vậy."
Lục Thành tin hắn, lặng yên giúp hắn nhổ gai, sau khi nhổ xong mới nhớ tới một chuyện, "Thu Nhi không hoài nghi ta chứ?"
Thấy hắn còn lo nghĩ cho mình, Nghiêm Kính giận dỗi, cố ý nói: "Tại sao không, nàng còn nói muốn đi tìm tỷ tỷ cáo trạng ngươi."
Hắn phải chịu nghẹn, Lục Thành cũng đừng mong dễ chịu, chỉ cần Lục Thành đi tìm Từ Thu Nhi bồi tội thì sẽ tự mình bại lộ, hừ, để hắn cũng lãnh giáo tính tình Từ Thu Nhi một chút. Hơn nữa, Từ Thu Nhi liên tục coi Lục Thành là người tốt, đợi nàng phát hiện Lục Thành cũng là mặt hàng giống hắn, có lẽ nàng sẽ tin Nghiêm Kính hắn mặc dù xấu xa, nhưng cũng có thể giống như Lục Thành đối tốt với tức phụ thì sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy lời nói dối này quá thông minh.
Nghiêm Kính đắc ý quay đầu lại.
Lục Thành nhìn hắn, mặt không chút thay đổi đem gai vừa mới nhổ ra đâm trở lại.
Trong rừng hạt dẻ yên tĩnh lập tức truyền đến một tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng chửi bới liên tục không ngừng, một lát là mắng, một lát lại cầu khẩn:"Lục Thành, ngươi có phải là nam nhân không, độ lượng của ngươi so với lỗ kim còn nhỏ hơn vậy?"
"Lục Thành, ta đau quá, ngươi nhanh lên, chúng ta có ân oán gì sau khi nhổ hết gai rồi nói!"
Nàng ghét bỏ hắn đến mức như vậy, Nghiêm Kính không hiểu sao lại có cảm giác bực bội, hắn liền bước tới trước mặt nàng trầm giọng hỏi: "Nàng ghét ta như vậy sao?"
Từ Thu Nhi đứng trước mặt hắn quệt mồm không trả lời, sau đó lại hung hăng nhổ một ngụm, "Ta coi như bị chó cắn !"
Nói xong bước nhanh rời đi.
Nghiêm Kính nhìn theo bóng lưng của nàng, trái tim buồn bã đến mức đã quên cơn đau ở lưng.
Từ Thu Nhi chạy nhanh về phía tổ sóc, sau đó ngồi xỗm trước mặt đường đệ, nhẹ giọng dặn dò nam oa, nói hai người đuổi theo sóc chạy đến nơi này, không được phép kể chuyện gặp được Nghiêm Kính.
"Nhị tỷ khóc sao?" A Mộc nhìn đường tỷ vành mắt phiếm hồng, nhỏ giọng nói.
Từ Thu Nhi gật đầu, nâng tay trái lên để đường đệ xem cổ tay đã bị trầy da, cắn răng nói: "Hắn hại ta té ngã, nhị tỷ không thích hắn. A Mộc theo hắn hay là nhị tỷ?"
A Mộc đương nhiên thiên vị đường tỷ, hắn đau lòng sờ tay đường tỷ, chu miệng lên thổi giúp nàng.
Từ Thu Nhi dễ chịu hơn không ít, nàng hôn đường đệ một cái rồi nói: "Nếu nương tỷ hỏi tại sao ta bị trầy da, chúng ta liền nói do ta đuổi theo sóc không cẩn thận nên bị té ngã, Nghiêm Kính bắt nạt nhị tỷ, vậy nên nhị tỷ không muốn nhắc tới hắn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Mộc hiểu chuyện nghe lời.
Hai tỷ đệ dắt tay nhau đi quay về, bởi vì không biết đường cho nên Từ Thu Nhi đành dựa theo ký ức quay về chỗ gặp Nghiêm Kính trước, vừa lúc Ngưng Hương cũng dắt A Nam đi tới.
"Cũng không được nói cho tỷ tỷ." Từ Thu Nhi thấp giọng dặn dò đường đệ, sau đó mới cười chào hỏi Ngưng Hương, lúc này thần sắc đã khôi phục như thường.
"Sao bọn muội vẫn còn ở đây?" Ngưng Hương chột dạ, nàng mấp máy môi bị Lục Thành gặm rất lâu, sợ bị đường muội nhìn ra. Sau khi biết Từ Thu Nhi dẫn đệ đệ đi xem sóc , Ngưng Hương cũng ôm lấy A Nam nói: "Bây giờ chúng ta đi nhặt hạt dẻ trước, chờ sau khi ăn cơm trưa xong, cô cô cũng ôm A Nam đi xem sóc nhé."
"Ăn bánh bao!" A Nam hơi đói, so với sóc con, tiểu tử nhớ cơm hơn.
Tỷ muội Ngưng Hương cùng nhau cười.
Các nàng vừa rời đi không lâu, Lục Thành từ một con đường khác đi về phía vườn hạt dẻ, đang đi hắn nghe thấy Nghiêm Kính gọi hắn.
Lục Thành hiếu kỳ Nghiêm Kính cùng Từ Thu Nhi đã nói chuyện gì, hắn liền đổi hướng đi về phía Nghiêm Kính, sau khi đến gần, thoáng nhìn thấy môi Nghiêm Kính rách da chảy máu. Giống như bị em vợ cắn vào, sắc mặt Lục Thành lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng nói: "Chỉ lần này thôi, sau này đừng trông chờ vào ta sẽ giúp ngươi nữa."
Bộ dáng tỏ ra uy nghiêm, giống như bản thân mình chưa từng bắt nạt tức phụ bao giờ.
Nghiêm Kính còn đang phiền lòng, hắn không có tâm tư dong dài cùng Lục Thành, áo vừa cởi ra liền quay lưng về phía Lục Thành nói: "Từ trên cây té xuống rơi vào bụi cỏ gai, ngươi giúp ta khều gai ra đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thành nhìn sang, thấy bên vai trái của Nghiêm Kính đã đỏ lên một mảng, hắn kinh ngạc hỏi, "Ngươi leo cây làm gì?"
"A Mộc muốn nhìn trong ổ sóc có hạt dẻ hay không, vậy nên ta leo lên lấy cho hắn xem, ai ngờ Thu Nhi muốn đi, ta vội vã đuổi theo nàng, không chú ý nên ngã xuống, lúc sau..." Nghiêm Kính buồn buồn giải thích, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thành một cái, "Ta nhịn không được mới hôn nàng một cái, nhưng ta không có ý sàm sỡ nàng, ngươi đừng nghĩ ta xấu như vậy."
Lục Thành tin hắn, lặng yên giúp hắn nhổ gai, sau khi nhổ xong mới nhớ tới một chuyện, "Thu Nhi không hoài nghi ta chứ?"
Thấy hắn còn lo nghĩ cho mình, Nghiêm Kính giận dỗi, cố ý nói: "Tại sao không, nàng còn nói muốn đi tìm tỷ tỷ cáo trạng ngươi."
Hắn phải chịu nghẹn, Lục Thành cũng đừng mong dễ chịu, chỉ cần Lục Thành đi tìm Từ Thu Nhi bồi tội thì sẽ tự mình bại lộ, hừ, để hắn cũng lãnh giáo tính tình Từ Thu Nhi một chút. Hơn nữa, Từ Thu Nhi liên tục coi Lục Thành là người tốt, đợi nàng phát hiện Lục Thành cũng là mặt hàng giống hắn, có lẽ nàng sẽ tin Nghiêm Kính hắn mặc dù xấu xa, nhưng cũng có thể giống như Lục Thành đối tốt với tức phụ thì sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy lời nói dối này quá thông minh.
Nghiêm Kính đắc ý quay đầu lại.
Lục Thành nhìn hắn, mặt không chút thay đổi đem gai vừa mới nhổ ra đâm trở lại.
Trong rừng hạt dẻ yên tĩnh lập tức truyền đến một tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng chửi bới liên tục không ngừng, một lát là mắng, một lát lại cầu khẩn:"Lục Thành, ngươi có phải là nam nhân không, độ lượng của ngươi so với lỗ kim còn nhỏ hơn vậy?"
"Lục Thành, ta đau quá, ngươi nhanh lên, chúng ta có ân oán gì sau khi nhổ hết gai rồi nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro