Chương 350
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Ngày hôm sau lại tiếp tục đi nhặt hạt dẻ, Từ Thu Nhi lấy lý do tay bị thương nên nằm lì ở trong chăn không chịu đứng lên.
Lý thị thấy vậy liền cảm thấy rất bực bội, nếu như cháu gái không làm con dâu nhà người ta còn dễ nói, bà có thể dung túng cho nữ nhi một lần cũng không sao, nhưng cháu gái đã sắp làm dâu còn chịu khó đi theo giúp đỡ, bộ dáng nữ nhi như vậy thì là gì đây?
Nghe mẫu thân càm ràm trên đầu, trong lòng Từ Thu Nhi có chút áy náy, nhưng nàng không muốn gặp lại Nghiêm Kính, cho nên quyết tâm nằm lì ở nhà.
Ở thôn Đông Lâm, cả nhà Lục gia đang chờ bọn họ, Lý thị không có thời gian đôi co cùng nữ nhi, đến cả Ngưng Hương và Quản Bình cũng đều khuyên nàng không được, bà vỗ thật mạnh một cái lên chăn của nữ nhi rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Trước khi ra khỏi nhà, Ngưng Hương có cảm giác đường muội hơi kỳ quái.
Đến vườn hạt dẻ, tâm tư Ngưng Hương liền trở lại trên người Lục Thành, đoán chừng thời gian gần tới, nàng dắt A Nam đi uống nước lần nữa. Bởi vì hôm qua đã cùng Lục Thành hẹn ước, cho nên hôm nay không cần Từ Thu Nhi giúp đỡ che dấu nữa, khi Ngưng Hương vừa mới bước vào vườn táo đỏ liền bị Lục Thành dẫn đến một chỗ bí ẩn, tiết kiệm thời gian đi tới đi lui ở con suối để nói chuyện được nhiều hơn.
Hôm qua đã được giải tỏa được lòng nhớ mong, cho nên lần này Lục Thành vừa thấy nàng thì không lật đật ôm nàng nữa. Mà hắn chủ động ngồi dưới gốc cây lớn, tiếp theo lại ôm nhi tử vào lòng, nói Ngưng Hương ngồi đối diện hắn: "Thu Nhi bệnh thiệt sao? Không phải là tiểu nha đầu này lại lười biếng lấy cớ chứ?"
Hắn tin lời nói của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi cũng không nghi ngờ chuyện hắn giúp Nghiêm Kính, nhưng hắn muốn biết Từ Thu Nhi đã cáo trạng với Ngưng Hương chưa. Một là sợ Ngưng Hương hiểu lầm hắn kết giao với bạn xấu, hai là muốn giúp Nghiêm Kính thăm dò một chút hàm ý, dù nói thế nào hai người cũng đều là hảo huynh đệ, hơn nữa sáng nay khi Nghiêm Kính phát hiện Từ Thu Nhi không tới, sau đó liên tục trầm mặc không nói, Lục Thành nhìn ra được Nghiêm Kính thật sự động lòng.
Đường muội quả có chút lười, nhưng Ngưng Hương không muốn để cho vị hôn phu cũng nghĩ như vậy, nàng đỡ A Nam đang nghịch ngợm từ trong lòng Lục Thành về phía mình, mắt nhìn tiểu tử cười dịu dàng, ngoài miệng nhẹ giọng trả lời Lục Thành, "Thu Nhi không lười, lần trước lúc hái táo đỏ muội ấy giúp được rất nhiều, lần này là do bị thương ở cổ tay, nếu không nhất định sẽ đến."
"Không có!" Nghe nương nói đến táo đỏ, A Nam ngẩng đầu lên, chỉ cây táo đỏ trên đỉnh đầu chỉ còn mỗi lá cây cho nương biết.
Ngưng Hương bật cười, nàng ôm A Nam ngồi trên đùi trái của nàng, một tay ôm vai nam oa, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé hỏi, "Vậy táo đâu hết rồi?"
A Nam rất thông minh, nhìn nương trả lời: "Bán!"
"Ai bán?" Ngưng Hương tiếp tục hỏi.
A Nam cười chỉ phụ thân.
Lục Thành cố ý đưa đầu tới gần, hắn chạm trán vào tóc Ngưng Hương hỏi nhi tử, "Vậy phụ thân kiếm tiền cho ai?"
Ngưng Hương da mặt không dày bằng hắn, nàng cúi đầu né tránh.
A Nam toét miệng, tay mập chỉ chính mình, "Cho A Nam!"
Lục Thành hôn tiểu tử một cái, "Vậy phụ thân cũng cho cô cô được không?"
A Nam ngoan ngoãn gật đầu, bé nhìn hà bao nhỏ đang đeo trên cổ mình, giơ lên nhét vào trong lòng nương, "Cho cô cô!"
Bé kiếm được tiền cũng cho cô cô.
"Con trai ngoan!" Nhi tử nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận với nương, Lục Thành liền duỗi tay ra đem nhi tử giơ lên thật cao.
A Nam thích chơi như vậy, bé cười khanh khách.
Sợ tiếng cười nhi tử quá to truyền ra ngoài, sau khi Lục Thành giơ bé hai cái liền để lên đùi tiếp tục ôm, sau đó hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương ngồi đối diện nét mặt dịu dàng ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng Lục Thành ngứa ngáy, hắn lấy từ trong tay áo ra một miếng vải bố đã chuẩn bị sẵn, cúi đầu dỗ nhi tử, "Phụ thân bịt mắt A Nam lại, lát nữa lại đến nương cũng bịt mắt, xem ai nhắm mắt được lâu hơn nhé."
Ngưng Hương xấu hổ lườm hắn một cái, đỏ mặt nghiêng đầu.
Người này thiệt là, vì làm chuyện xấu mà cũng nghĩ ra loại biện pháp này lừa gạt A Nam.
A Nam đâu biết phụ thân hư hỏng như vậy, bé tin là thật nên dùng sức nhắm mắt lại.
Lục Thành nhanh chóng bịt kín mắt bé, sau đó từ từ đứng lên, một tay kéo vị hôn thê, một tay sờ đầu A Nam, vô cùng nghiêm túc nói: "A Nam ôm đùi phụ thân, phụ thân cù cô cô trước, sau khi cô cô nhận thua phụ thân cởi khăn cho A Nam."
Cù lét chơi rất thú vị, A Nam ôm chân phụ thân, vui vẻ gặm quần phụ thân.
Lý thị thấy vậy liền cảm thấy rất bực bội, nếu như cháu gái không làm con dâu nhà người ta còn dễ nói, bà có thể dung túng cho nữ nhi một lần cũng không sao, nhưng cháu gái đã sắp làm dâu còn chịu khó đi theo giúp đỡ, bộ dáng nữ nhi như vậy thì là gì đây?
Nghe mẫu thân càm ràm trên đầu, trong lòng Từ Thu Nhi có chút áy náy, nhưng nàng không muốn gặp lại Nghiêm Kính, cho nên quyết tâm nằm lì ở nhà.
Ở thôn Đông Lâm, cả nhà Lục gia đang chờ bọn họ, Lý thị không có thời gian đôi co cùng nữ nhi, đến cả Ngưng Hương và Quản Bình cũng đều khuyên nàng không được, bà vỗ thật mạnh một cái lên chăn của nữ nhi rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Trước khi ra khỏi nhà, Ngưng Hương có cảm giác đường muội hơi kỳ quái.
Đến vườn hạt dẻ, tâm tư Ngưng Hương liền trở lại trên người Lục Thành, đoán chừng thời gian gần tới, nàng dắt A Nam đi uống nước lần nữa. Bởi vì hôm qua đã cùng Lục Thành hẹn ước, cho nên hôm nay không cần Từ Thu Nhi giúp đỡ che dấu nữa, khi Ngưng Hương vừa mới bước vào vườn táo đỏ liền bị Lục Thành dẫn đến một chỗ bí ẩn, tiết kiệm thời gian đi tới đi lui ở con suối để nói chuyện được nhiều hơn.
Hôm qua đã được giải tỏa được lòng nhớ mong, cho nên lần này Lục Thành vừa thấy nàng thì không lật đật ôm nàng nữa. Mà hắn chủ động ngồi dưới gốc cây lớn, tiếp theo lại ôm nhi tử vào lòng, nói Ngưng Hương ngồi đối diện hắn: "Thu Nhi bệnh thiệt sao? Không phải là tiểu nha đầu này lại lười biếng lấy cớ chứ?"
Hắn tin lời nói của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi cũng không nghi ngờ chuyện hắn giúp Nghiêm Kính, nhưng hắn muốn biết Từ Thu Nhi đã cáo trạng với Ngưng Hương chưa. Một là sợ Ngưng Hương hiểu lầm hắn kết giao với bạn xấu, hai là muốn giúp Nghiêm Kính thăm dò một chút hàm ý, dù nói thế nào hai người cũng đều là hảo huynh đệ, hơn nữa sáng nay khi Nghiêm Kính phát hiện Từ Thu Nhi không tới, sau đó liên tục trầm mặc không nói, Lục Thành nhìn ra được Nghiêm Kính thật sự động lòng.
Đường muội quả có chút lười, nhưng Ngưng Hương không muốn để cho vị hôn phu cũng nghĩ như vậy, nàng đỡ A Nam đang nghịch ngợm từ trong lòng Lục Thành về phía mình, mắt nhìn tiểu tử cười dịu dàng, ngoài miệng nhẹ giọng trả lời Lục Thành, "Thu Nhi không lười, lần trước lúc hái táo đỏ muội ấy giúp được rất nhiều, lần này là do bị thương ở cổ tay, nếu không nhất định sẽ đến."
"Không có!" Nghe nương nói đến táo đỏ, A Nam ngẩng đầu lên, chỉ cây táo đỏ trên đỉnh đầu chỉ còn mỗi lá cây cho nương biết.
Ngưng Hương bật cười, nàng ôm A Nam ngồi trên đùi trái của nàng, một tay ôm vai nam oa, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé hỏi, "Vậy táo đâu hết rồi?"
A Nam rất thông minh, nhìn nương trả lời: "Bán!"
"Ai bán?" Ngưng Hương tiếp tục hỏi.
A Nam cười chỉ phụ thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thành cố ý đưa đầu tới gần, hắn chạm trán vào tóc Ngưng Hương hỏi nhi tử, "Vậy phụ thân kiếm tiền cho ai?"
Ngưng Hương da mặt không dày bằng hắn, nàng cúi đầu né tránh.
A Nam toét miệng, tay mập chỉ chính mình, "Cho A Nam!"
Lục Thành hôn tiểu tử một cái, "Vậy phụ thân cũng cho cô cô được không?"
A Nam ngoan ngoãn gật đầu, bé nhìn hà bao nhỏ đang đeo trên cổ mình, giơ lên nhét vào trong lòng nương, "Cho cô cô!"
Bé kiếm được tiền cũng cho cô cô.
"Con trai ngoan!" Nhi tử nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận với nương, Lục Thành liền duỗi tay ra đem nhi tử giơ lên thật cao.
A Nam thích chơi như vậy, bé cười khanh khách.
Sợ tiếng cười nhi tử quá to truyền ra ngoài, sau khi Lục Thành giơ bé hai cái liền để lên đùi tiếp tục ôm, sau đó hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương ngồi đối diện nét mặt dịu dàng ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng Lục Thành ngứa ngáy, hắn lấy từ trong tay áo ra một miếng vải bố đã chuẩn bị sẵn, cúi đầu dỗ nhi tử, "Phụ thân bịt mắt A Nam lại, lát nữa lại đến nương cũng bịt mắt, xem ai nhắm mắt được lâu hơn nhé."
Ngưng Hương xấu hổ lườm hắn một cái, đỏ mặt nghiêng đầu.
Người này thiệt là, vì làm chuyện xấu mà cũng nghĩ ra loại biện pháp này lừa gạt A Nam.
A Nam đâu biết phụ thân hư hỏng như vậy, bé tin là thật nên dùng sức nhắm mắt lại.
Lục Thành nhanh chóng bịt kín mắt bé, sau đó từ từ đứng lên, một tay kéo vị hôn thê, một tay sờ đầu A Nam, vô cùng nghiêm túc nói: "A Nam ôm đùi phụ thân, phụ thân cù cô cô trước, sau khi cô cô nhận thua phụ thân cởi khăn cho A Nam."
Cù lét chơi rất thú vị, A Nam ôm chân phụ thân, vui vẻ gặm quần phụ thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro