Chương 355
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Sau khi người xướng lễ hét lên một tiếng thật to, Từ Hòe toét miệng cười đi lên trước đá cửa kiệu, buổi trưa ánh mặt trời chiếu sáng lạn, chiếu lên tướng mạo xuất chúng của hắn. Trong đám người đứng xem, Liễu Chi ở cách vách Từ gia hết nhìn Từ Hòe lại chuyển sang Lục Thành đứng ở trong góc, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một tia không cam lòng.
Ngưng Hương đẹp hơn so với nàng, nàng thua rất rõ, nhưng Quản Bình tướng mạo cũng không xuất chúng, cùng lắm chỉ là da mặt trắng trẻo, vì sao nam nhân nàng ta gả cũng tốt hơn so với nàng?
Mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào, Quản Bình vẫn đã gả cho Từ Hòe, nàng toàn thân y phục đỏ thẫm, đội khăn voan bước ra khỏi kiệu hoa, một tay siết chặt tú cầu đỏ, một tay để cho tân lang đang cười ngây ngốc dắt vào trong, sau khi bước qua chậu than, nàng từ từ bước vào cửa chính Từ gia.
Ngưng Hương dắt đệ đệ đi sát bên cạnh, ngày đại hỉ, tiểu cô nương mặc một chiếc áo thêu hoa mai đỏ thẫm, bình thường đã dịu dàng xinh đẹp, bây giờ lại còn mặc như vậy, phảng phất như nàng là hoa đào đột nhiên biến thành mẫu đơn đỏ thẫm, xinh đẹp bức người, rất nhanh đã khiến cho ánh mắt của các nam nhân chuyển từ tân nương tử nhìn ngây người về phía nàng.
Dưới gốc cây hồng của Từ gia, Lục Thành đứng một mình, nhìn vị hôn thê của mình yểu điệu đi theo tân nương tử vào nhà bái thiên địa, khiến ngực hắn bừng bừng bốc hỏa.
Hắn không cam lòng, hắn không cam lòng, hôm nay hắn cũng muốn cưới vợ!
Nhưng hắn vẫn nhịn được, lúc khai tiệc khi Từ Hòe đi mời rượu các bàn, Lục Thành hung hăng cạn hai chén cùng hắn. Nữ nhân bàn bên cạnh thấy náo nhiệt liền ồn ào, "Anh vợ cưới tức phụ trước, Lục Thành hình như giận lắm đúng không?"
Lục Thành để chén rượu xuống, nắm chặt vai Từ Hòe cười, "Giận gì chứ, hắn là anh vợ, chưa thành hôn lễ vật ít, hiện tại thì tốt rồi, sang năm ta cưới Hương Nhi, để xem hai bọn họ cho được bao nhiêu!"
Giọng nói hào sảng thoải mái, lập tức chọc cho người trong sân cười vang.
Giọng hắn cố ý nói thật to, các nữ quyến trong phòng bồi tân nương tử ăn cơm đều nghe thấy được. Tân nương tử trên mặt bôi son phấn đỏ hồng, còn Ngưng Hương dù không bôi phấn thế nhưng còn đỏ hơn so với Quản Bình, nàng xấu hổ quay mặt, còn các trưởng bối thầm mắng Lục Thành da mặt dày trăm ngàn lần.
Các nữ quyến sau khi ăn tiệc xong, ngoại trừ những người muốn ở lại giúp Từ gia dọn dẹp thì còn lại trở về nhà. Các nam nhân chỉ mãi uống rượu ăn rất chậm, có bàn đến bây giờ vẫn chưa bới cơm, chỉ lớn tiếng hét uống rượu. Lục Thành cùng khách nam nhà mẹ đẻ Lý thị ngồi một bàn, tân lang cũng ngồi cùng bàn, hắn muốn rót rượu cho Từ Hòe, dượng Từ Thu Nhi thì lại vụng trộm chuốc rượu cho Lục Thành, chỉ cần thấy trong chén Lục Thành không còn rượu, bọn họ lập tức liền rót thật đầy.
"Ai nói ta không thể uống nữa?"
"Dượng ngài uống một chén nữa đi, lão đại lại đây..."
Ngưng Hương ngồi ở trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Lục Thành khoe sức uống rượu hoặc liều mạng rót rượu cho người khác, mãi cho đến khi Lý thị lặng lẽ gọi nàng ra ngoài, "Người không liên quan đều đã về hết rồi, bây giờ chỉ còn dư lại người nhà chúng ta, dượng, biểu ca, đại ca cháu ngủ ở đông phòng, đại bá phụ của cháu thì đỡ Lục Thành về bên kia, nãy giờ bọn họ uống quá nhiều, cháu đi xem một chút đi."
Ngưng Hương sớm đã lo lắng cho Lục Thành, khi nghe bá mẫu nói vậy nàng cũng bất chấp ngượng ngùng, vội vã từ sau viện vòng lên nhà trước, vừa bước vào cừa phòng bếp liền nghe thấy tiếng Lục Thành nói hươu nói vượn cùng A Mộc, "Đại ca đệ thật xấu, tỷ phu đệ làm tân lang là đẹp nhất, đến lúc đó ta cưới tỷ tỷ đệ, cũng cưới luôn A Mộc sang nhà chúng ta ở..."
Vừa nói còn vừa nấc cục, A Mộc nói hắn uống say, hắn không chịu thừa nhận.
Ngưng Hương ở bên ngoài nghe vậy thì lắc đầu, lúc nàng đẩy rèm cửa đi vào liền thấy Lục Thành ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, A Mộc bị hắn cưỡng chế ôm vào trong ngực, nhìn thấy tỷ tỷ, nam oa đáng thương cầu cứu, "Tỷ tỷ, tỷ phu nói chuyện thật là khó hiểu!"
Lục Thành cứ mở miệng là tỷ phu, A Mộc cũng bị lây theo hắn.
Ngưng Hương trừng Lục Thành một cái, kéo đệ đệ từ trên người hắn xuống, nhặt giầy lên giúp A Mộc mang vào, cúi đầu dặn dò: "A Mộc đi ngủ trước đi, buổi tối còn có chuyện vui nữa."
A Mộc bị tỷ phu hun mùi rượu cả nửa ngày, không mệt thì cũng buồn ngủ, nghe tỷ tỷ nói vậy, hắn liền bước xuống đất sang đông phòng đi ngủ.
Ngưng Hương nhìn Lục Thành đang sững sờ nhìn chằm chằm nàng, nàng chuẩn bị đi lấy nước giúp hắn rửa mặt.
"Hương Nhi..." Lục Thành đột nhiên nhào tới, bàn tay to kéo nàng lại cầu xin nàng, "Nàng đừng đi, đầu ta đau..."
"Ta đi rót nước cho chàng, hôi rượu quá." Ngưng Hương cúi đầu khiển trách, không dám nói nặng lời sợ hắn không chịu thả nàng.
Lục Thành vẫn chưa say đến bất tỉnh nhân sự, A Mộc chê hắn khó ngửi thì hắn càng cố ý thổi hơi về phía nam oa, hắn muốn hôn tức phụ nhưng lại không dám sợ nàng chê hắn hôi ghét bỏ hắn, thấy vậy hắn liền lập tức ngoan ngoãn buông lỏng tay, ánh mắt si ngốc nhìn nàng, lẩm bẩm dặn dò, "Vậy nàng nhanh trở lại nhé."
Ngưng Hương gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Lục Thành ngồi thẳng người, lưng dựa vào vách tường, hắn nháy mắt mấy cái, đột nhiên giơ tay lên thổi một hơi vào lòng bàn tay. Tất cả đều là mùi rượu, quả nhiên có chút khó ngửi, cho nên khi Ngưng Hương mang theo chậu nước rửa mặt vào, Lục Thành vô cùng phối hợp cúi đầu rửa mặt súc miệng, sau nhiều lần phun nước vào trong chậu hắn mới nằm xuống, mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ngưng Hương, có chút hiếu kỳ xem nàng muốn làm gì tiếp theo.
Ngưng Hương đem chậu nước để ra ngoài, khi đi vào lại có thêm chiếc khăn ướt, nàng đứng trước mép giường chủ động lau mặt giúp hắn.
Ngưng Hương đẹp hơn so với nàng, nàng thua rất rõ, nhưng Quản Bình tướng mạo cũng không xuất chúng, cùng lắm chỉ là da mặt trắng trẻo, vì sao nam nhân nàng ta gả cũng tốt hơn so với nàng?
Mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào, Quản Bình vẫn đã gả cho Từ Hòe, nàng toàn thân y phục đỏ thẫm, đội khăn voan bước ra khỏi kiệu hoa, một tay siết chặt tú cầu đỏ, một tay để cho tân lang đang cười ngây ngốc dắt vào trong, sau khi bước qua chậu than, nàng từ từ bước vào cửa chính Từ gia.
Ngưng Hương dắt đệ đệ đi sát bên cạnh, ngày đại hỉ, tiểu cô nương mặc một chiếc áo thêu hoa mai đỏ thẫm, bình thường đã dịu dàng xinh đẹp, bây giờ lại còn mặc như vậy, phảng phất như nàng là hoa đào đột nhiên biến thành mẫu đơn đỏ thẫm, xinh đẹp bức người, rất nhanh đã khiến cho ánh mắt của các nam nhân chuyển từ tân nương tử nhìn ngây người về phía nàng.
Dưới gốc cây hồng của Từ gia, Lục Thành đứng một mình, nhìn vị hôn thê của mình yểu điệu đi theo tân nương tử vào nhà bái thiên địa, khiến ngực hắn bừng bừng bốc hỏa.
Hắn không cam lòng, hắn không cam lòng, hôm nay hắn cũng muốn cưới vợ!
Nhưng hắn vẫn nhịn được, lúc khai tiệc khi Từ Hòe đi mời rượu các bàn, Lục Thành hung hăng cạn hai chén cùng hắn. Nữ nhân bàn bên cạnh thấy náo nhiệt liền ồn ào, "Anh vợ cưới tức phụ trước, Lục Thành hình như giận lắm đúng không?"
Lục Thành để chén rượu xuống, nắm chặt vai Từ Hòe cười, "Giận gì chứ, hắn là anh vợ, chưa thành hôn lễ vật ít, hiện tại thì tốt rồi, sang năm ta cưới Hương Nhi, để xem hai bọn họ cho được bao nhiêu!"
Giọng nói hào sảng thoải mái, lập tức chọc cho người trong sân cười vang.
Giọng hắn cố ý nói thật to, các nữ quyến trong phòng bồi tân nương tử ăn cơm đều nghe thấy được. Tân nương tử trên mặt bôi son phấn đỏ hồng, còn Ngưng Hương dù không bôi phấn thế nhưng còn đỏ hơn so với Quản Bình, nàng xấu hổ quay mặt, còn các trưởng bối thầm mắng Lục Thành da mặt dày trăm ngàn lần.
Các nữ quyến sau khi ăn tiệc xong, ngoại trừ những người muốn ở lại giúp Từ gia dọn dẹp thì còn lại trở về nhà. Các nam nhân chỉ mãi uống rượu ăn rất chậm, có bàn đến bây giờ vẫn chưa bới cơm, chỉ lớn tiếng hét uống rượu. Lục Thành cùng khách nam nhà mẹ đẻ Lý thị ngồi một bàn, tân lang cũng ngồi cùng bàn, hắn muốn rót rượu cho Từ Hòe, dượng Từ Thu Nhi thì lại vụng trộm chuốc rượu cho Lục Thành, chỉ cần thấy trong chén Lục Thành không còn rượu, bọn họ lập tức liền rót thật đầy.
"Ai nói ta không thể uống nữa?"
"Dượng ngài uống một chén nữa đi, lão đại lại đây..."
Ngưng Hương ngồi ở trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Lục Thành khoe sức uống rượu hoặc liều mạng rót rượu cho người khác, mãi cho đến khi Lý thị lặng lẽ gọi nàng ra ngoài, "Người không liên quan đều đã về hết rồi, bây giờ chỉ còn dư lại người nhà chúng ta, dượng, biểu ca, đại ca cháu ngủ ở đông phòng, đại bá phụ của cháu thì đỡ Lục Thành về bên kia, nãy giờ bọn họ uống quá nhiều, cháu đi xem một chút đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương sớm đã lo lắng cho Lục Thành, khi nghe bá mẫu nói vậy nàng cũng bất chấp ngượng ngùng, vội vã từ sau viện vòng lên nhà trước, vừa bước vào cừa phòng bếp liền nghe thấy tiếng Lục Thành nói hươu nói vượn cùng A Mộc, "Đại ca đệ thật xấu, tỷ phu đệ làm tân lang là đẹp nhất, đến lúc đó ta cưới tỷ tỷ đệ, cũng cưới luôn A Mộc sang nhà chúng ta ở..."
Vừa nói còn vừa nấc cục, A Mộc nói hắn uống say, hắn không chịu thừa nhận.
Ngưng Hương ở bên ngoài nghe vậy thì lắc đầu, lúc nàng đẩy rèm cửa đi vào liền thấy Lục Thành ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, A Mộc bị hắn cưỡng chế ôm vào trong ngực, nhìn thấy tỷ tỷ, nam oa đáng thương cầu cứu, "Tỷ tỷ, tỷ phu nói chuyện thật là khó hiểu!"
Lục Thành cứ mở miệng là tỷ phu, A Mộc cũng bị lây theo hắn.
Ngưng Hương trừng Lục Thành một cái, kéo đệ đệ từ trên người hắn xuống, nhặt giầy lên giúp A Mộc mang vào, cúi đầu dặn dò: "A Mộc đi ngủ trước đi, buổi tối còn có chuyện vui nữa."
A Mộc bị tỷ phu hun mùi rượu cả nửa ngày, không mệt thì cũng buồn ngủ, nghe tỷ tỷ nói vậy, hắn liền bước xuống đất sang đông phòng đi ngủ.
Ngưng Hương nhìn Lục Thành đang sững sờ nhìn chằm chằm nàng, nàng chuẩn bị đi lấy nước giúp hắn rửa mặt.
"Hương Nhi..." Lục Thành đột nhiên nhào tới, bàn tay to kéo nàng lại cầu xin nàng, "Nàng đừng đi, đầu ta đau..."
"Ta đi rót nước cho chàng, hôi rượu quá." Ngưng Hương cúi đầu khiển trách, không dám nói nặng lời sợ hắn không chịu thả nàng.
Lục Thành vẫn chưa say đến bất tỉnh nhân sự, A Mộc chê hắn khó ngửi thì hắn càng cố ý thổi hơi về phía nam oa, hắn muốn hôn tức phụ nhưng lại không dám sợ nàng chê hắn hôi ghét bỏ hắn, thấy vậy hắn liền lập tức ngoan ngoãn buông lỏng tay, ánh mắt si ngốc nhìn nàng, lẩm bẩm dặn dò, "Vậy nàng nhanh trở lại nhé."
Ngưng Hương gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Lục Thành ngồi thẳng người, lưng dựa vào vách tường, hắn nháy mắt mấy cái, đột nhiên giơ tay lên thổi một hơi vào lòng bàn tay. Tất cả đều là mùi rượu, quả nhiên có chút khó ngửi, cho nên khi Ngưng Hương mang theo chậu nước rửa mặt vào, Lục Thành vô cùng phối hợp cúi đầu rửa mặt súc miệng, sau nhiều lần phun nước vào trong chậu hắn mới nằm xuống, mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ngưng Hương, có chút hiếu kỳ xem nàng muốn làm gì tiếp theo.
Ngưng Hương đem chậu nước để ra ngoài, khi đi vào lại có thêm chiếc khăn ướt, nàng đứng trước mép giường chủ động lau mặt giúp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro