Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 356

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

"Buổi tối còn có tiệc, chàng tạm thời đừng uống nữa, còn uống nữa chàng say ta mặc kệ chàng."

Ngưng Hương vừa giúp Lục Thành lau mặt, vừa nhẹ giọng cảnh cáo hắn.

"Trong tâm của ta khó chịu."

Lục Thành ngửa mặt nhìn nàng, nhìn một lát cảm thấy nàng đứng cách hắn quá xa, hắn đành dùng lưng cọ lên thành giưởng nhích ra ngoài, sau khi cảm thấy đã gần kề, cánh tay sắt của hắn nhanh chóng duỗi ra, nắm chặt tay trái Ngưng Hương.

Ngưng Hương trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục giúp hắn lau mặt, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay là ngày đại hỉ, chàng khó chịu cái gì?"

Lục Thành nhìn nàng nói: "Hắn nhỏ hơn ta bốn tuổi nhưng lại thành thân trước ta, đổi lại là nàng nàng không khó chịu sao?"

Hắn không lấy được tức phụ thì nhìn hỉ sự người khác cũng không vừa mắt, Ngưng Hương bật cười, thấy hắn say rượu nhưng vẫn biết ngoan ngoãn, nàng không so đo cùng hắn, cuối cùng sau khi lau sạch cổ hắn, nàng thu tay lại nói: "Được rồi, ngủ một lát đi, chập tối khi khai tiệc ta sẽ kêu A Mộc tới gọi chàng."

Nói xong liền muốn đi.

Lục Thành gấp đến độ ngồi dậy, chân dài nhấc lên đạp nhẹ vào cánh cửa, khi thấy cánh cửa đã khép lại, hắn thu chân rồi đem tiểu cô nương ngồi giữa hai chân mình, ôm eo nàng oán hận, "Ta khó chịu."

Ngưng Hương sợ đại bá mẫu hoặc đường muội đột nhiên đến đây, nàng vội vã đẩy hắn, thấy đẩy cách nào hắn cũng không buông tay, nàng bất đắc dĩ dụ dỗ nói: "Không phải là đã nói ngày năm tháng ba sẽ thành thân sao? Còn không tới mấy tháng nữa."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dù là một ngày ta cũng không muốn đợi thêm." Lục Thành hơi ủy khuất nhìn chằm chằm nàng.

Thấy hắn giống như tiểu hài tử, Ngưng Hương nghĩ đến đệ đệ cũng hay ủy khuất với nàng như vậy, nàng nhìn nam nhân cao to bên cạnh, rũ mắt ngơ ngác một hồi, đột nhiên nhanh chóng hôn hắn một cái ở trên mặt, sau đó lập tức cúi thấp đầu, xấu hổ nói: "Bây giờ còn khó chịu không?"

Lục Thành sờ chỗ lần đầu tiên được vị hôn thê chủ động hôn, hắn toét ra miệng, tay kéo Ngưng Hương cúi đầu muốn hôn nàng. Mùi rượu nồng nặc áp tới, Ngưng Hương tâm hoảng ý loạn, lông mi run rẩy mấy cái, nhưng không tránh né.

Nếu trong lòng hắn khó chịu, nàng đành cho hắn chút ngon ngọt.

Thấy nàng ngoan ngoãn để hắn hôn, Lục Thành càng lấn tới, hắn hôn từ lỗ tai nàng di xuống nàng cũng mặc kệ, nhưng khi hắn muốn động thủ nàng liền đè tay hắn lại, dựa vào lòng hắn nhỏ giọng cầu xin, "Lục Thành, hôm nay trong nhà nhiều người, ta cũng còn có chuyện để làm, chàng ngủ một giấc đi được không?"

Tiểu cô nương hai gò má đã phiếm hồng, Lục Thành không muốn dừng tay, nhưng nàng đã mềm giọng thương lượng với hắn, Lục Thành đành sờ mặt nàng, ngọn lửa bên trong cặp mắt hoa đào trở nên dịu dàng hơn, hắn cúi đầu xuống hôn mũi nàng, lại từ từ đến gần tai nàng, thổi hơi rượu nói: "Vậy lúc chúng ta thành thân, nàng phải ngoan ngoãn, không được phép che che giấu giấu nữa."

Toàn thân Ngưng Hương nóng lên, thoát thân quan trọng hơn, nàng nhắm mắt lại gật đầu.

Lục Thành rất hài lòng nhưng không lập tức buông nàng ra, hắn tiếp tục nói: "Tối hôm qua ta quả thực mơ thấy nàng, mơ thấy nàng gọi ta là ca ca..."

Ngưng Hương không muốn nghe nữa, nàng dùng sức từ trong ngực hắn chạy trốn.

Lục Thành vẫn ngồi trước mép giường, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa, không biết là đang nhìn vị hôn thê chạy trốn, hay là hồi tưởng giấc mộng tối hôm qua. Hắn cứ ngồi như vậy, ngồi đến khi không nghe được động tĩnh của Ngưng Hương nữa, hắn mới nhắm mắt lại nằm xuống giường vùi đầu ngủ say.

Uống quá nhiều, rất nhanh hắn đã ngủ say nhưng lại không ngáy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngưng Hương lén lút nhìn vào trong phòng, sau khi xác định hắn đã ngủ, nàng lại trở về Đông viện giúp việc. Bởi vì buổi trưa đám người Lục Thành tán gẫu quá trễ, rất nhanh sắc trời đã tối, các tân khách lại lần nữa tới nhà. Ngưng Hương nhìn sang nhà mình, thấy Lục Thành vẫn chưa ra khỏi cửa, nàng vụng trộm múc một chén cơm đầy thêm một chút rau xào, lại gắp thêm mấy miếng thịt lớn, sau đó cố gắng không để người khác chú ý rồi đi vòng ra sau viện.

Lục Thành vẫn chưa tỉnh, cũng không biết hắn ngủ thế nào mà quần áo đã xộc xệch, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Ngưng Hương không dám nhìn, nàng núp sau cánh cửa nhẹ nhàng gọi hắn.

Lục Thành từ từ tỉnh lại, hắn quay đầu nhưng chỉ thấy nửa cánh tay áo màu đỏ lộ ra ở phía cửa. Vừa muốn kêu nàng thì phát hiện trên giường gạch cách đó không xa đặt một cái tô, bên trong cơm tràn đầy, mùi thịt tản ra mê người. Miếng thịt vàng óng ánh, vừa nhìn đã khiến hắn nuốt nước miếng.

Dần dần đầu óc thanh tỉnh trở lại, tiếng sáo trong sân cũng truyền vào, Lục Thành xoa trán, nhìn thân thể phía sau cửa nói, "Vào đi."

Trốn ở trong đó làm cái gì không biết.

"Khách đều đã đến đông đủ rồi, chàng mau chỉnh đốn lại quần áo đi, ăn cơm xong rồi hẵn ra đó uống rượu, nhưng không được phép uống nhiều như lúc trưa nữa, buổi tối còn phải về nhà đó, say khướt như vậy khi đi đường sợ gặp chuyện không may." Ngưng Hương lại xê dịch ra phía ngoài thêm mấy bước, nàng nói xong liền chuẩn bị rời đi, hôm nay quả thực rất bận.

"Ta khát quá, nàng rót dùm ta chút nước." Lục Thành ho khan khụ khụ, dùng sức nuốt xuống.

Người uống rượu say sau khi tỉnh đều khát nước, Ngưng Hương không chút nghi ngờ dùng bầu hồ lô múc cho hắn nửa bình nước, khi đi vào thấy Lục Thành đã chỉnh trang đàng hoàng ngồi xếp bằng ở trên giường. Đối diện với cặp mắt sáng ngời của hắn, biết rõ hắn đã tỉnh, Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm.

"Hương Nhi thật tốt, nàng đau lòng cho ta như vậy, cho dù có đợi thêm nửa năm nữa ta cũng nguyện ý." Sau khi uống nước xong, Lục Thành bưng chén lên, vô cùng thỏa mãn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0