Chương 358
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nàng không trả lời, Từ Hòe đột nhiên nhùn xuống.
Đêm tân hôn, nàng vậy mà đã ngủ thiếp đi, nếu đánh thức nàng hắn sợ nàng sẽ mất hứng.
Đều do hắn không có can đảm.
Bởi vì cảm thấy đêm nay sẽ không phát sinh chuyện gì, lúc Từ Hòe vén chăn lên không có ý khẩn trương, hắn cẩn thận khống chế cố gắng không chạm vào nàng. Thật vất vả mới nằm xong đã khiến toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi. Nam nhân ở thể nóng, Từ Hòe rất nhanh đã lãnh hội được chăn mền dày do lão nương làm, lúc này mới vừa vào đông, đắp dày chăn mền dày như vậy làm gì?
May mà nàng ngủ được.
Từ Hòe nhịn không được nghiêng đầu, hắn đang nhìn lén tức phụ gần trong gang tấc, đột nhiên tân nương tử có chút không vui nói: "Chàng đè lên tóc ta rồi."
Từ Hòe không hề chuẩn bị cả kinh thiếu chút nữa nhảy ra khỏi giường, hắn theo bản năng liền lui về phía sau một khoảng cách lớn.
Quản Bình trở tay đem tóc dài của mình bó lại, sau đó tiếp tục khó chịu nằm đó, nàng muốn nhìn xem hắn có dám hay không.
Hết thảy đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng Từ Hòe đã không thể giữ vững tỉnh táo nữa.
Nàng còn chưa ngủ, nằm lâu như vậy nhưng chưa ngủ, có phải là đang đợi hắn viên phòng hay không?
Ý niệm trong đầu mới hiện lên, trên người Từ Hòe liền bắt lửa.
Tựa như một tên ăn mày nhát gan, tuy nhát gan nhưng đã rất đói bụng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn thịt cá, hắn tất nhiên sẽ nhào tới để ăn.
Từ Hòe không phải là tên ăn mày, nhưng hắn là con trâu đã cực đói, hắn vừa đói vừa khát, còn Quản Bình chính là nguồn nước trong veo hắn ngấp nghé đã lâu.
Động tĩnh trong tân phòng của Trương Bưu đêm hôm đó dưới chân tường nghe được dần dần hiện lên rõ ràng, hô hấp Từ Hòe càng ngày càng nặng, đột nhiên hắn duỗi tay đè chặt vai Quản Bình, hắn muốn xoay nàng ngửa mặt nằm thẳng.
Quản Bình không kháng cự.
Tựa như chiếm được cho phép, Từ Hòe không muốn nhẫn nhịn nữa.
Y phục vướng bận bị hắn ném đi hết, chăn mới nặng nề cũng bị hắn ném sang một bên.
Đêm khuya yên tĩnh, Từ Hòe như một con trâu khỏe mạnh bị nhốt vài năm, hiện tại cuối cùng cũng đã thoát ra, hắn nổi điên xông vào trong ruộng chạy loạn một trận, thỉnh thoảng mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống. Để chứng minh mình không kém so với trâu cày khác, hắn mạnh mẽ cuồng loạn không chịu dừng lại, nhất định phải để chủ nhân khen hắn mới được.
Quản Bình không có tâm tư khen hắn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, luyện võ cực khổ bao nhiêu đi nữa cũng không khó chịu như bây giờ, nếu không phải hắn là trượng phu nàng, Quản Bình thật muốn đạp hắn xuống đất.
"Ta, ta đếm tới năm, chàng còn không ngừng lại ta sẽ động thủ." Lông mày nhíu chặt, Quản Bình lạnh lùng thốt lên, nói xong cũng không để cho Từ Hòe cơ hội đặt câu hỏi liền đếm.
Từ Hòe nóng nảy, chưa bào giờ hắn có cảm giác gấp gáp như bây giờ, vội vàng toàn lực ứng phó, trước khi nàng kịp đếm xong hắn gầm lên một cái rồi nằm thẳng xuống người nàng.
Trong đầu Từ Hòe vẫn còn lưu luyến, hắn chôn mặt vào vai nàng, cái gì cũng đều không muốn làm, chỉ muốn nằm sấp trên người nàng như vậy.
Cảm nhận được lồng ngực nam nhân dồn dập phập phồng, cảm nhận được hắn mệt mỏi nhưng vừa lòng thỏa mãn, Quản Bình khoan dung để hắn có thời gian bình phục.
Một hồi lâu sau khi hô hấp hắn đã ổn lại, Quản Bình vừa muốn đẩy hắn thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm thỏa mãn của hắn, "Bình Nhi, nàng thật tốt."
Thân thể Quản Bình cứng đờ, ánh nến mờ tối chiếu không rõ cảm xúc trong mắt nàng, "Chàng gọi ta là gì?"
Linh hồn nhỏ bé của Từ Hòe vẫn còn lơ lửng trên mây, không chút suy nghĩ liền lập lại lần nữa.
Hương Nhi, Thu Nhi, trong tên có thêm chữ "Nhi", kêu lên thân mật như vậy, tên thê tử có điểm giống nam nhân, quá kiên cường.
Tự cho rằng cái tên rất hay, Từ Hòe vừa cười vừa gọi, muốn nâng đầu lên nhìn một chút vẻ mặt thê tử bây giờ như thế nào.
Nhưng mà khi hắn chưa kịp thấy rõ thì cái cổ đột nhiên bị người nắm lấy, Quản Bình vốn đã giận hắn mạnh mẽ đâm nàng sống không bằng chết, bây giờ lại nghe hắn gọi nàng làm cho nàng toàn thân nổi da gà, bởi vậy nàng ra tay không chút lưu tình, nhìn chằm chằm hắn uy hiếp nói: "Còn gọi một lần nữa thì về sau đừng nghĩ tới chuyện ngủ cùng ta."
Từ Hòe sợ choáng váng, liên tục gật đầu.
"Xuống đi." Quản Bình nhắm mắt lại đuổi người.
Từ Hòe cuống quít leo xuống, đàng hoàng nằm ở bên cạnh, một cử động nhỏ cũng không dám, nghe tiếng Quản Bình lau người, hắn mới nhớ tới mình cũng phải dọn dẹp một chút.
Trong phòng lại an tĩnh lần nữa, Từ Hòe bắt đầu nghĩ tới lỗi lầm của mình, hắn nhỏ giọng bồi tội, "Là ta không đúng, nàng đừng nóng giận nữa nhé?"
Mới vừa thành thân mà đã đắc tội với tức phụ, Từ Hòe cực kỳ hối hận.
Quản Bình nằm đưa lưng về phía hắn, bởi vì cũng không đau lắm, giận cũng đã hết hơn phân nửa, nàng ngừng một chút rồi nói: "Lúc cha mẹ ta còn sống gọi ta là Bình Nương." Họ thì không phải, nhưng tên vẫn đúng.
"Bình Nương..." Thời khắc mấu chốt, Từ Hòe vẫn có chút thông minh, hắn đưa tay ôm thê tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn vào trong ngực, dịu dàng gọi, "Bình Nương rất dễ nghe, về sau ta sẽ gọi nàng như vậy."
Bả vai nam nhân rộng lớn, nghe hắn thân mật gọi tên rất lâu chưa từng nghe lại, thân thể Quản Bình trầm tĩnh lại, ừ một tiếng.
Hai vợ chồng nói thêm vài câu thân mật, vừa nói xong tay Từ Hòe lại không thành thật.
Hắn không mở miệng nhưng Quản Bình liền cảm nhận được, dịu dàng vừa rồi không còn sót lại chút gì, nàng đẩy hắn ra, xoay qua chỗ khác nói: "Ta ngủ, chàng cũng ngủ đi."
Từ Hòe không muốn ngủ, nhưng rõ ràng tức phụ không muốn hắn như ý, hắn lại không có dũng khí ngang ngược, chỉ được nằm thẳng nhẫn nhịn.
Quản Bình tự cho rằng rất rõ tính tình trượng phu, nàng yên tâm đi ngủ, bởi vậy lúc nửa đêm đột nhiên có người đánh lén, nàng còn chưa kịp chuẩn bị muốn đạp hắn xuống, nhưng trượng phu lại không ngừng cầu khẩn, cầu đến khi nàng nhất thời mềm lòng, đành liên tục bồi hắn lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm.
Đêm tân hôn, nàng vậy mà đã ngủ thiếp đi, nếu đánh thức nàng hắn sợ nàng sẽ mất hứng.
Đều do hắn không có can đảm.
Bởi vì cảm thấy đêm nay sẽ không phát sinh chuyện gì, lúc Từ Hòe vén chăn lên không có ý khẩn trương, hắn cẩn thận khống chế cố gắng không chạm vào nàng. Thật vất vả mới nằm xong đã khiến toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi. Nam nhân ở thể nóng, Từ Hòe rất nhanh đã lãnh hội được chăn mền dày do lão nương làm, lúc này mới vừa vào đông, đắp dày chăn mền dày như vậy làm gì?
May mà nàng ngủ được.
Từ Hòe nhịn không được nghiêng đầu, hắn đang nhìn lén tức phụ gần trong gang tấc, đột nhiên tân nương tử có chút không vui nói: "Chàng đè lên tóc ta rồi."
Từ Hòe không hề chuẩn bị cả kinh thiếu chút nữa nhảy ra khỏi giường, hắn theo bản năng liền lui về phía sau một khoảng cách lớn.
Quản Bình trở tay đem tóc dài của mình bó lại, sau đó tiếp tục khó chịu nằm đó, nàng muốn nhìn xem hắn có dám hay không.
Hết thảy đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng Từ Hòe đã không thể giữ vững tỉnh táo nữa.
Nàng còn chưa ngủ, nằm lâu như vậy nhưng chưa ngủ, có phải là đang đợi hắn viên phòng hay không?
Ý niệm trong đầu mới hiện lên, trên người Từ Hòe liền bắt lửa.
Tựa như một tên ăn mày nhát gan, tuy nhát gan nhưng đã rất đói bụng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn thịt cá, hắn tất nhiên sẽ nhào tới để ăn.
Từ Hòe không phải là tên ăn mày, nhưng hắn là con trâu đã cực đói, hắn vừa đói vừa khát, còn Quản Bình chính là nguồn nước trong veo hắn ngấp nghé đã lâu.
Động tĩnh trong tân phòng của Trương Bưu đêm hôm đó dưới chân tường nghe được dần dần hiện lên rõ ràng, hô hấp Từ Hòe càng ngày càng nặng, đột nhiên hắn duỗi tay đè chặt vai Quản Bình, hắn muốn xoay nàng ngửa mặt nằm thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản Bình không kháng cự.
Tựa như chiếm được cho phép, Từ Hòe không muốn nhẫn nhịn nữa.
Y phục vướng bận bị hắn ném đi hết, chăn mới nặng nề cũng bị hắn ném sang một bên.
Đêm khuya yên tĩnh, Từ Hòe như một con trâu khỏe mạnh bị nhốt vài năm, hiện tại cuối cùng cũng đã thoát ra, hắn nổi điên xông vào trong ruộng chạy loạn một trận, thỉnh thoảng mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống. Để chứng minh mình không kém so với trâu cày khác, hắn mạnh mẽ cuồng loạn không chịu dừng lại, nhất định phải để chủ nhân khen hắn mới được.
Quản Bình không có tâm tư khen hắn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, luyện võ cực khổ bao nhiêu đi nữa cũng không khó chịu như bây giờ, nếu không phải hắn là trượng phu nàng, Quản Bình thật muốn đạp hắn xuống đất.
"Ta, ta đếm tới năm, chàng còn không ngừng lại ta sẽ động thủ." Lông mày nhíu chặt, Quản Bình lạnh lùng thốt lên, nói xong cũng không để cho Từ Hòe cơ hội đặt câu hỏi liền đếm.
Từ Hòe nóng nảy, chưa bào giờ hắn có cảm giác gấp gáp như bây giờ, vội vàng toàn lực ứng phó, trước khi nàng kịp đếm xong hắn gầm lên một cái rồi nằm thẳng xuống người nàng.
Trong đầu Từ Hòe vẫn còn lưu luyến, hắn chôn mặt vào vai nàng, cái gì cũng đều không muốn làm, chỉ muốn nằm sấp trên người nàng như vậy.
Cảm nhận được lồng ngực nam nhân dồn dập phập phồng, cảm nhận được hắn mệt mỏi nhưng vừa lòng thỏa mãn, Quản Bình khoan dung để hắn có thời gian bình phục.
Một hồi lâu sau khi hô hấp hắn đã ổn lại, Quản Bình vừa muốn đẩy hắn thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm thỏa mãn của hắn, "Bình Nhi, nàng thật tốt."
Thân thể Quản Bình cứng đờ, ánh nến mờ tối chiếu không rõ cảm xúc trong mắt nàng, "Chàng gọi ta là gì?"
Linh hồn nhỏ bé của Từ Hòe vẫn còn lơ lửng trên mây, không chút suy nghĩ liền lập lại lần nữa.
Hương Nhi, Thu Nhi, trong tên có thêm chữ "Nhi", kêu lên thân mật như vậy, tên thê tử có điểm giống nam nhân, quá kiên cường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự cho rằng cái tên rất hay, Từ Hòe vừa cười vừa gọi, muốn nâng đầu lên nhìn một chút vẻ mặt thê tử bây giờ như thế nào.
Nhưng mà khi hắn chưa kịp thấy rõ thì cái cổ đột nhiên bị người nắm lấy, Quản Bình vốn đã giận hắn mạnh mẽ đâm nàng sống không bằng chết, bây giờ lại nghe hắn gọi nàng làm cho nàng toàn thân nổi da gà, bởi vậy nàng ra tay không chút lưu tình, nhìn chằm chằm hắn uy hiếp nói: "Còn gọi một lần nữa thì về sau đừng nghĩ tới chuyện ngủ cùng ta."
Từ Hòe sợ choáng váng, liên tục gật đầu.
"Xuống đi." Quản Bình nhắm mắt lại đuổi người.
Từ Hòe cuống quít leo xuống, đàng hoàng nằm ở bên cạnh, một cử động nhỏ cũng không dám, nghe tiếng Quản Bình lau người, hắn mới nhớ tới mình cũng phải dọn dẹp một chút.
Trong phòng lại an tĩnh lần nữa, Từ Hòe bắt đầu nghĩ tới lỗi lầm của mình, hắn nhỏ giọng bồi tội, "Là ta không đúng, nàng đừng nóng giận nữa nhé?"
Mới vừa thành thân mà đã đắc tội với tức phụ, Từ Hòe cực kỳ hối hận.
Quản Bình nằm đưa lưng về phía hắn, bởi vì cũng không đau lắm, giận cũng đã hết hơn phân nửa, nàng ngừng một chút rồi nói: "Lúc cha mẹ ta còn sống gọi ta là Bình Nương." Họ thì không phải, nhưng tên vẫn đúng.
"Bình Nương..." Thời khắc mấu chốt, Từ Hòe vẫn có chút thông minh, hắn đưa tay ôm thê tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn vào trong ngực, dịu dàng gọi, "Bình Nương rất dễ nghe, về sau ta sẽ gọi nàng như vậy."
Bả vai nam nhân rộng lớn, nghe hắn thân mật gọi tên rất lâu chưa từng nghe lại, thân thể Quản Bình trầm tĩnh lại, ừ một tiếng.
Hai vợ chồng nói thêm vài câu thân mật, vừa nói xong tay Từ Hòe lại không thành thật.
Hắn không mở miệng nhưng Quản Bình liền cảm nhận được, dịu dàng vừa rồi không còn sót lại chút gì, nàng đẩy hắn ra, xoay qua chỗ khác nói: "Ta ngủ, chàng cũng ngủ đi."
Từ Hòe không muốn ngủ, nhưng rõ ràng tức phụ không muốn hắn như ý, hắn lại không có dũng khí ngang ngược, chỉ được nằm thẳng nhẫn nhịn.
Quản Bình tự cho rằng rất rõ tính tình trượng phu, nàng yên tâm đi ngủ, bởi vậy lúc nửa đêm đột nhiên có người đánh lén, nàng còn chưa kịp chuẩn bị muốn đạp hắn xuống, nhưng trượng phu lại không ngừng cầu khẩn, cầu đến khi nàng nhất thời mềm lòng, đành liên tục bồi hắn lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro