Chương 359
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Tân nương tử vào cửa, sáng sớm ngày tiếp theo, Ngưng Hương dẫn đệ đệ và đường muội sớm một chút đi Đông viện.
Bên trong phòng bếp, Quản Bình đang giúp Lý thị nấu cơm, trông thấy ba tỷ đệ cười hì hì sang đây xem náo nhiệt, nàng vẫn như cũ tiếp tục làm việc, nhìn như bình thường không có gì sai biệt, bất đồng duy nhất chính là nàng gọi Lý thị là "nương" .
Tẩu tử quá trấn định, nháo lên không có chút thú vị nào, Từ Thu Nhi nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái nói: "Đại ca đâu?"
Lý thị suýt nữa cười ra tiếng, bà nhìn con dây suy đoán nói: "Đại ca con chắc là đang thẹn thùng, không dám ra ngoài."
Thiệt là, nhà người khác chính là tiểu tức phụ thẹn thùng, nhà mình thì hay rồi, nhi tử lớn như vậy ngược lại giống như tân nương không dám ra cửa.
Từ Thu Nhi không biết huynh trưởng đã dậy chưa, nàng dụ A Mộc đi vào bên trong xem một chút. A Mộc ngửa đầu nhìn Ngưng Hương, thấy tỷ tỷ cũng không ngăn trở, lúc này hắn mới tươi cười chạy vào tây phòng, "Đại ca, Đại bá mẫu nói huynh thẹn thùng... A, đại ca đừng cù ta ngứa, tỷ tỷ... tẩu tử, tẩu tử..."
Gọi tỷ tỷ không được, A Mộc thông minh nhanh miệng gọi tẩu tử.
Mới vừa hô lên một tiếng, Từ Hòe liền cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng thả đường đệ xuống, A Mộc thở phì phò trốn thoát, Từ Hòe chậm chạp đi theo phía sau từ từ, khuôn mặt tuấn lãng đỏ đến lạ thường, cho đến cả nhà ngồi ăn điểm tâm hắn mới miễn cưỡng khôi phục bình thường. Lý thị lặng lẽ quan sát cặp vợ chồng son, thấy nhi tử vẫn chỉ dám nhìn lén không dám công khai với Quản Bình, bà ho khan khụ khụ, ghét bỏ quở trách: "Sao chỉ biết ăn một mình vậy, con không bóc trứng gà cho Bình Nương sao?"
Ánh mắt mọi người trong nhà đổ dồn lên người hắn, mặt Từ Hòe lại đỏ lên, không chút nghĩ ngợi liền đem quả trứng gà vừa mới bóc vỏ xong bỏ vào trong chén Quản Bình.
Quản Bình nghía hắn một cái, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.
Từ Hòe không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, nghĩ đến tối qua hai người thân mật, nàng nhỏ nhắn xinh xắn dựa ở trong lòng hắn, lúc đó hắn cũng không cảm thấy căng thẳng như bây giờ. Công phu của nàng khá hơn nam nhân thì thế nào, hiện tại nàng là vợ hắn, ngay cả loại chuyện đó hắn còn làm được, bây giờ còn lý do gì để sợ nàng?
Vì vậy hắn tự mình đợi nàng, nhưng đến buổi chiều tức phụ lại đi Tây viện tán gẫu cùng muội muội, Từ Hòe không chịu nổi tịch mịch liền đi dạo ở trong sân hai vòng, sau đó từ từ đứng dưới mái hiên Tây viện, nhìn cửa sổ nói: "Bình Nương, ta có chút chuyện muốn hỏi nàng."
Quản Bình đang ngồi trên giường, nghe hắn nói vậy thì có chút ít kinh ngạc, nàng nhìn hai tỷ muội Ngưng Hương nói: "Ta qua đó một chút."
Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi cũng tưởng huynh trưởng thật sự có chuyện, vậy nên hai người tiếp tục cúi đầu thêu thùa may vá.
Bên kia Quản Bình vừa đi vào trong viện, phát hiện trượng phu đã đi vào phòng từ lúc nào, cha mẹ chồng đều không ở nhà, trong sân trở nên rất yên tĩnh. Nàng hiếu kỳ không biết Từ Hòe muốn nói gì với mình, nàng vừa tò mò vừa bước vào thì đột nhiên bị người ôm lấy, một tay vô cùng nhanh chóng cài cửa phòng, sau đó thân thể rắn chắc ấn nàng xuống giường,.
Quản Bình sao có thể không hiểu được, nàng không vội vã động thủ mà nghiêng đầu trừng Từ Hòe, "Chàng muốn chết đúng không?"
Ban ngày hắn muốn làm gì?
"Chỉ một lần thồi, Bình Nương, ta thực sự nhịn không được." Sau cuộc ân ái thành công tối qua, Từ Hòe đã biết tức phụ thích mềm không thích cứng, hắn bèn dùng sức ôm tức phụ vào trong ngực, không ngừng cầu khẩn bên tai nàng.
Nam nhân trẻ tuổi mới vừa thành thân, khí lực toàn thân dùng chưa hết, thanh âm khàn khàn, cầu xin đến mức trong lòng tân nương cũng dậy sóng.
Quản Bình mặc dù cự tuyệt nhưng không có chút uy lực.
Từ Hòe đã từng lãnh hội mùi vị bị nàng nhẫn tâm đẩy ra, liền hiểu bây giờ nàng đang do dự, vì vậy hắn bèn lớn gan trực tiếp cởi áo nàng.
Ánh mắt Quản Bình lướt qua bả vai hắn nhìn sang chốt cửa, một hồi lâu sau nàng đành chấp nhận nhận nhắm mắt lại.
Một khắc sau, Quản Bình vội vã mặc quần áo tử tế, đi đến trước gương trang điểm lại.
Từ Hòe thích ý nằm trong ổ chăn, vẻ mặt thoả mãn như ruộng đã khô từ lâu nay được ông trời tưới tắm.
Hai chân Quản Bình còn chút run rẩy, nhìn vào trong gương chứng kiến bộ dáng trượng phu lười biếng đắc ý, sau khi vệ sinh xong nàng hung hăng liếc hắn một cái rồi đi ra ngoài. Từ Hòe không chút xấu hổ, ánh mắt liên tục nhìn theo nàng, hảo tâm nhắc nhở: "Đợi tí nữa rồi qua đó, mặt nàng còn đỏ lắm."
Quản Bình không để ý hắn, nàng mở cửa bước đi ra ngoài súc miệng nước lạnh, sau đó đứng yên bình phục một lát rồi mới trở về Tây viện.
Khi nàng kéo rèm bước vào phòng, Ngưng Hương theo bản năng nhìn về phía nàng, liền thấy khuôn mặt trắng nõn Quản Bình đã đỏ như hoa đào, bên trong cặp mắt ngập nước tràn đầy xuân tình nhộn nhạo. Nếu không có đời trước, Ngưng Hương đương nhiên không hiểu những thứ này, nhưng kiếp trước Bùi Cảnh Hàn thường xuyên dùng loại chuyện đó kích thích nàng, Ngưng Hương cũng từng gặp qua bộ dáng Tố Nguyệt và Thẩm Du Du được hắn sủng hạnh, hiện tại chỉ nhìn một cái nàng liền đoán được ca ca và tẩu tử đã làm gì.
Không hiểu sao tim Ngưng Hương đập thật nhanh.
Bây giờ là ban ngày, không nghĩ tới đường huynh nhìn thành thật mà cũng hư hỏng như vậy.
Các nam nhân khác cũng đều như vậy sao?
Vậy nếu nàng gả cho Lục Thành, Lục Thành có thể chuyên cần chuyện này hơn so với đường huynh chăng?
Giống như ngày mai sẽ phải gả cho hắn, Ngưng Hương đột nhiên khẩn trương lên, sau phút căng thẳng nàng lén lút nhìn qua tẩu tử một chút, trong lòng tiểu cô nương lại có chút hâm mộ. Nếu nàng xuất giá, trong nhà liền có người trụ cột, tuy hắn hay bắt nạt nàng nhưng lại rất thương nàng che chở nàng, không như bây giờ, nàng là trụ cột của đệ đệ, buổi tối muốn tâm sự với ai cũng đều không có.
Tuy đường muội và đại bá mẫu đều là người thân của nàng, nhưng cảm giác này lại không giống nhau.
Ngưng Hương đột nhiên hiểu ra tâm tình Lục Thành hâm mộ ghen tị với đường huynh.
Lục Thành trông mong cưới nàng, nàng giống như cũng có chút muốn gả cho hắn.
Bên trong phòng bếp, Quản Bình đang giúp Lý thị nấu cơm, trông thấy ba tỷ đệ cười hì hì sang đây xem náo nhiệt, nàng vẫn như cũ tiếp tục làm việc, nhìn như bình thường không có gì sai biệt, bất đồng duy nhất chính là nàng gọi Lý thị là "nương" .
Tẩu tử quá trấn định, nháo lên không có chút thú vị nào, Từ Thu Nhi nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái nói: "Đại ca đâu?"
Lý thị suýt nữa cười ra tiếng, bà nhìn con dây suy đoán nói: "Đại ca con chắc là đang thẹn thùng, không dám ra ngoài."
Thiệt là, nhà người khác chính là tiểu tức phụ thẹn thùng, nhà mình thì hay rồi, nhi tử lớn như vậy ngược lại giống như tân nương không dám ra cửa.
Từ Thu Nhi không biết huynh trưởng đã dậy chưa, nàng dụ A Mộc đi vào bên trong xem một chút. A Mộc ngửa đầu nhìn Ngưng Hương, thấy tỷ tỷ cũng không ngăn trở, lúc này hắn mới tươi cười chạy vào tây phòng, "Đại ca, Đại bá mẫu nói huynh thẹn thùng... A, đại ca đừng cù ta ngứa, tỷ tỷ... tẩu tử, tẩu tử..."
Gọi tỷ tỷ không được, A Mộc thông minh nhanh miệng gọi tẩu tử.
Mới vừa hô lên một tiếng, Từ Hòe liền cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng thả đường đệ xuống, A Mộc thở phì phò trốn thoát, Từ Hòe chậm chạp đi theo phía sau từ từ, khuôn mặt tuấn lãng đỏ đến lạ thường, cho đến cả nhà ngồi ăn điểm tâm hắn mới miễn cưỡng khôi phục bình thường. Lý thị lặng lẽ quan sát cặp vợ chồng son, thấy nhi tử vẫn chỉ dám nhìn lén không dám công khai với Quản Bình, bà ho khan khụ khụ, ghét bỏ quở trách: "Sao chỉ biết ăn một mình vậy, con không bóc trứng gà cho Bình Nương sao?"
Ánh mắt mọi người trong nhà đổ dồn lên người hắn, mặt Từ Hòe lại đỏ lên, không chút nghĩ ngợi liền đem quả trứng gà vừa mới bóc vỏ xong bỏ vào trong chén Quản Bình.
Quản Bình nghía hắn một cái, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.
Từ Hòe không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, nghĩ đến tối qua hai người thân mật, nàng nhỏ nhắn xinh xắn dựa ở trong lòng hắn, lúc đó hắn cũng không cảm thấy căng thẳng như bây giờ. Công phu của nàng khá hơn nam nhân thì thế nào, hiện tại nàng là vợ hắn, ngay cả loại chuyện đó hắn còn làm được, bây giờ còn lý do gì để sợ nàng?
Vì vậy hắn tự mình đợi nàng, nhưng đến buổi chiều tức phụ lại đi Tây viện tán gẫu cùng muội muội, Từ Hòe không chịu nổi tịch mịch liền đi dạo ở trong sân hai vòng, sau đó từ từ đứng dưới mái hiên Tây viện, nhìn cửa sổ nói: "Bình Nương, ta có chút chuyện muốn hỏi nàng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản Bình đang ngồi trên giường, nghe hắn nói vậy thì có chút ít kinh ngạc, nàng nhìn hai tỷ muội Ngưng Hương nói: "Ta qua đó một chút."
Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi cũng tưởng huynh trưởng thật sự có chuyện, vậy nên hai người tiếp tục cúi đầu thêu thùa may vá.
Bên kia Quản Bình vừa đi vào trong viện, phát hiện trượng phu đã đi vào phòng từ lúc nào, cha mẹ chồng đều không ở nhà, trong sân trở nên rất yên tĩnh. Nàng hiếu kỳ không biết Từ Hòe muốn nói gì với mình, nàng vừa tò mò vừa bước vào thì đột nhiên bị người ôm lấy, một tay vô cùng nhanh chóng cài cửa phòng, sau đó thân thể rắn chắc ấn nàng xuống giường,.
Quản Bình sao có thể không hiểu được, nàng không vội vã động thủ mà nghiêng đầu trừng Từ Hòe, "Chàng muốn chết đúng không?"
Ban ngày hắn muốn làm gì?
"Chỉ một lần thồi, Bình Nương, ta thực sự nhịn không được." Sau cuộc ân ái thành công tối qua, Từ Hòe đã biết tức phụ thích mềm không thích cứng, hắn bèn dùng sức ôm tức phụ vào trong ngực, không ngừng cầu khẩn bên tai nàng.
Nam nhân trẻ tuổi mới vừa thành thân, khí lực toàn thân dùng chưa hết, thanh âm khàn khàn, cầu xin đến mức trong lòng tân nương cũng dậy sóng.
Quản Bình mặc dù cự tuyệt nhưng không có chút uy lực.
Từ Hòe đã từng lãnh hội mùi vị bị nàng nhẫn tâm đẩy ra, liền hiểu bây giờ nàng đang do dự, vì vậy hắn bèn lớn gan trực tiếp cởi áo nàng.
Ánh mắt Quản Bình lướt qua bả vai hắn nhìn sang chốt cửa, một hồi lâu sau nàng đành chấp nhận nhận nhắm mắt lại.
Một khắc sau, Quản Bình vội vã mặc quần áo tử tế, đi đến trước gương trang điểm lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Hòe thích ý nằm trong ổ chăn, vẻ mặt thoả mãn như ruộng đã khô từ lâu nay được ông trời tưới tắm.
Hai chân Quản Bình còn chút run rẩy, nhìn vào trong gương chứng kiến bộ dáng trượng phu lười biếng đắc ý, sau khi vệ sinh xong nàng hung hăng liếc hắn một cái rồi đi ra ngoài. Từ Hòe không chút xấu hổ, ánh mắt liên tục nhìn theo nàng, hảo tâm nhắc nhở: "Đợi tí nữa rồi qua đó, mặt nàng còn đỏ lắm."
Quản Bình không để ý hắn, nàng mở cửa bước đi ra ngoài súc miệng nước lạnh, sau đó đứng yên bình phục một lát rồi mới trở về Tây viện.
Khi nàng kéo rèm bước vào phòng, Ngưng Hương theo bản năng nhìn về phía nàng, liền thấy khuôn mặt trắng nõn Quản Bình đã đỏ như hoa đào, bên trong cặp mắt ngập nước tràn đầy xuân tình nhộn nhạo. Nếu không có đời trước, Ngưng Hương đương nhiên không hiểu những thứ này, nhưng kiếp trước Bùi Cảnh Hàn thường xuyên dùng loại chuyện đó kích thích nàng, Ngưng Hương cũng từng gặp qua bộ dáng Tố Nguyệt và Thẩm Du Du được hắn sủng hạnh, hiện tại chỉ nhìn một cái nàng liền đoán được ca ca và tẩu tử đã làm gì.
Không hiểu sao tim Ngưng Hương đập thật nhanh.
Bây giờ là ban ngày, không nghĩ tới đường huynh nhìn thành thật mà cũng hư hỏng như vậy.
Các nam nhân khác cũng đều như vậy sao?
Vậy nếu nàng gả cho Lục Thành, Lục Thành có thể chuyên cần chuyện này hơn so với đường huynh chăng?
Giống như ngày mai sẽ phải gả cho hắn, Ngưng Hương đột nhiên khẩn trương lên, sau phút căng thẳng nàng lén lút nhìn qua tẩu tử một chút, trong lòng tiểu cô nương lại có chút hâm mộ. Nếu nàng xuất giá, trong nhà liền có người trụ cột, tuy hắn hay bắt nạt nàng nhưng lại rất thương nàng che chở nàng, không như bây giờ, nàng là trụ cột của đệ đệ, buổi tối muốn tâm sự với ai cũng đều không có.
Tuy đường muội và đại bá mẫu đều là người thân của nàng, nhưng cảm giác này lại không giống nhau.
Ngưng Hương đột nhiên hiểu ra tâm tình Lục Thành hâm mộ ghen tị với đường huynh.
Lục Thành trông mong cưới nàng, nàng giống như cũng có chút muốn gả cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro