Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 360

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Cuối tháng 11, sau khi hai người đã qua đại định, Lục gia lại tới đưa sính lễ. Đầu tiên là hai con ngỗng lớn đã được nhuộm đỏ lông, âm thanh của chúng ken két kêu vang dội, còn lại là sính lễ bao gồm y phục tơ lụa chiếm đa số, kém nhất cũng là vải mịn, còn có vàng bạc, mã não, bạch ngọc, đồ trang sức đeo tay, mặc dù chỉ xếp hai hộp nhưng nhìn thấy hào quang sáng chói như vậy cũng khiến mọi người trong thôn yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.

Mà thứ nhiều nhất chính là tiền sính lễ, hai mươi lượng bạc trắng do hắn đổi từ tiền trang được sắp xếp chỉnh tề trong hộp lụa đỏ, mang từ thôn Đông Lâm đến Từ gia. Tiền sính lễ trong thôn, hai lượng đến mười hai lượng xem như là bình thường, đến cả hai mươi lượng cũng đã từng có nhưng rất hiếm, vậy nên chuyện này khiến không ít người hâm mộ Ngưng Hương tốt số.

Đến hôm nay Ngưng Hương cũng mới biết Lục Thành chuẩn bị nhiều như vậy, trong lòng nàng nhịn không được tính toán một chút, sau đó liền bực bội Lục Thành quá rêu rao, nàng cũng không phải là người sĩ diện.

Lý thị lại càng suy nghĩ nhiều hơn, buổi tối bà quở trách Lục Thành với cháu gái, "Cháu nói xem hắn chuẩn bị hai mươi lượng làm cái gì? Chỉ cần hai lượng tiền sính lễ là đủ rồi, chờ đến khi cháu gả qua đó thì đưa hết cho cháu quản. Hiện tại thì tốt rồi, hắn cưới cháu đưa ra hai mươi lượng, về sau lão nhị và lão tam thành thân cũng phải ra hai mươi lượng, ai bỏ tiền?"

Hiện tại Lục gia chỉ có mỗi Lục Thành kiếm được tiền.

Cháu gái còn chưa gả đi, Lý thị đã suy tính đến chuyện quan hệ chị em dâu. Nếu là Lục Ngôn và Lục Định tự mình có thể tích góp hai mươi lượng, bà nửa câu cũng không nói, nhưng hai mươi lượng đó, làm sao tích góp được đây? Lục Thành làm quản sự ở vườn trái cây mới có tiền công, chỉ dựa vào trồng trọt, hai đứa Lục Ngôn phải tích góp được bao lâu, cuối cùng vẫn là đại ca Lục Thành kiếm tiền. Đúng, Lục Thành là đại ca, đây là chuyện hắn nên làm, nhưng cộng lại bốn mươi lượng thì quá nhiều rồi, ngẫm lại Lý thị đau lòng thay cháu gái.

Đừng trách bà quản nhiều, có trưởng bối nào mà không suy tính cho con cháu mình?

Đều là thói thường của con người.

"Hắn rất có bản lĩnh, ở vườn trái cây làm bốn năm năm là có thể kiếm lại, vả lại những thứ như cây anh đào kia cũng kiếm được rất nhiều tiền." Ngưng Hương cười tính toán cho Đại bá mẫu nghe, "Hơn nữa nhị đệ... Lục Ngôn là vì phải nhà thổi lửa nấu cơm mới không đi làm được, chờ khi cháu gả qua đó rồi hắn cũng không thể rãnh rỗi như vậy nữa đâu. Còn Lục Định vẫn nhỏ tuổi, chuyện làm mai còn sớm lắm."

Trong thôn, nam nhân mười tám tuổi thành thân đã xem như tương đối sớm, nghe ý tứ Lục Thành, tuy Lục Ngôn sang năm đã mười tám nhưng chuyện làm mai cũng chưa đồng ý, dù sao Lục Thành cũng có tay nghề, chỉ dựa vào hắn thì ăn mặc cả nhà cũng không lo.

Lý thị sao không hiểu đạo lý này, bà chỉ muốn nhắc nhở cháu gái nên đo đếm một chút.

Sau khi tâm sự xong, Lý thị liền về Đông viện ngủ .

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngưng Hương tiễn bà ra cửa rồi thổi đèn chui vào chăn, không kìm lòng nghĩ tới hắn.

Hai mươi tám định thân, đảo mắt sắp vào tháng chạp. Trời rét giá lạnh, trong ruộng cũng không có việc gì để làm, nông dân đều nhàn rỗi, buổi sáng ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng rõ mới dậy, sau khi ăn xong đi qua nhà người quen ghé chơi, hoặc là ở nhà làm công việc nhà. Năm nay Ngưng Hương đã trở về, lại có thêm tân nương tử Quản Bình, càng tỏ ra đặc biệt náo nhiệt.

Gần đến cuối năm, quét dọn nhà cửa lại chuẩn bị đồ tết, công việc lu bù nên thời gian nhanh chóng như thoi đưa.

Hai mươi ba tháng chạp, là ngày hết sức vui vẻ nhưng bầu trời lại rất âm u, sau khi ăn xong buổi trưa cơm, bông tuyết bắt đầu bay xuống, ban đầu còn rất nhỏ, sau đó liền to như lông ngỗng, trên đầu tường ngọn cây, trên nóc nhà trong thôn, tất cả đều trắng xóa.

A Mộc thích tuyết rơi, hắn kéo đường huynh ra ngoài bồi hắn đắp người tuyết.

Từ Hòe giúp đường đệ mang mũ, xoa xoa tay rồi dẫn tiểu tử đi ra ngoài.

Lý thị dẫn ba vị cô nương đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp nhìn.

Động tĩnh bên này hấp dẫn Đại Tráng ở cách vách, nam oa ăn mặc như quả cầu chạy nhanh tới, giúp đỡ hai người đắp tuyết, hắn vừa chơi vừa nghiêng đầu về phía A Mộc nói: "Bắc Hà nhất định đã kết băng, ngày mai chúng ta đi Bắc Hà chơi không?"

"Đi cái rắm, ai dám đi ta cho một phát vào mông, lễ mừng năm mới cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn thịt!" Lý thị lập tức trừng mắt mắng.

A Mộc sợ Đại bá mẫu, nhỏ giọng cự tuyệt đồng bọn, "Ta không đi, ngươi cũng đừng đi."

Đại Tráng đưa lưng về phía đám người Lý thị nháy mắt ra hiệu với hắn, ý là hai người vụng trộm đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A Mộc có chút động tâm, nhịn không được nhìn về phía tỷ tỷ.

Ngưng Hương mặc một chiếc áo màu quả hạnh đỏ, nhìn thấy đệ đệ đang dò xét nàng, nàng thu hồi dáng vẻ tươi cười: "Không được đi."

A Mộc tuyệt đối nghe lời tỷ tỷ, hắn không chút do dự liền biểu hiện rõ thái độ không đi, sau đó quay sang chỗ khác nhặt tuyết.

Đại Tráng hừ hừ, làm ra vẻ hết sức ghét bỏ A Mộc không có tiền đồ, sau đó ném tuyết trong tay rồi bỏ chạy.

Ngưng Hương nhìn qua bóng lưng nam oa khỏe mạnh, nhớ lại ngày mai của kiếp trước chính là ngày đệ đệ xảy ra chuyện, nhất thời lòng nàng trầm xuống.

Nàng không muốn đệ đệ gặp chuyện không may, cũng không muốn Đại Tráng rơi xuống sông, nhưng bọn nhỏ không nghe lời, có thể canh chừng hắn một hồi nhưng chưa chắc có thể canh chừng mãi được.

Hôm sau dậy sớm, Ngưng Hương giúp đệ đệ mặc một chiếc áo bông thật dày, cười hỏi hắn, "A Mộc có muốn đi Bắc Hà trượt băng không?"

A Mộc theo bản năng gật đầu, gật xong lại bối rối lắc đầu, đặc biệt lớn tiếng nói: "Đệ không đi!"

Rõ ràng rất ngốc lại còn muốn giả vờ thông minh.

Ngưng Hương bật cười, "Nhưng tỷ tỷ muốn chơi , như vậy đi, lát nữa đệ đi nói cho Đại Tráng, cơm nước xong tỷ tỷ sẽ dẫn bọn đệ đi."

Nàng cũng gọi đường huynh đi theo, phải hù dọa một chút bọn chúng mới đàng hoàng được.

Đáng tiếc A Mộc quá nhỏ, không phát hiện ra ý xấu trong mắt tỷ tỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0