Chương 388
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nhưng Lục Thành hồ nháo thì hồ nháo, kế tiếp không có lại khi dễ nàng, tới gần buổi trưa, còn cố ý làm Chu Ngọc lãnh Chu nguyên A Mộc A Nam tới “Bá chiếm” nàng, không được để nàng đi hỗ trợ nấu cơm. Lục thị cũng không để ý cháu dâu trộm lười, tuy rằng nàng thích phú quý nhật tử cũng quá để ý, mỗi lần về nhà mẹ đẻ tay đều sẽ ngứa ngáy, nhóm cháu trai nơi nào lôi thôi, nàng một bên ghét bỏ một bên giúp đỡ thu thập, hiện tại cũng là cười ha hả mà cùng nhị cháu trai cùng nhau chuẩn bị cơm trưa.
Cười cười nhíu mày, răn dạy Lục Ngôn, “Ngươi tháy thịt mỏng một chút.”
Lục Ngôn chịu đựng.
“Ngươi một lần nhét nhiều củi như vậy làm cái gì? Lửa quá lớn.”
Lục Ngôn tiếp tục nhẫn.
“Thật không biết các ngươi ngày thường đều ăn cái gì.”
“Ngươi làm món ăn ngon ngươi làm mỗi ngày cho chúng ta xem!”
Lục Ngôn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đem que cời lửa ném tới cửa bắc, nổi giận đùng đùng đi chuồng lừa.
Lục thị đứng ở cửa nam khẩu, đối với cháu trai bóng dáng mắng: “Nói hai câu liền phát hỏa, tính tình xấu cũng không biết giống ai!”
Lục Định yên lặng mà đốt củi, trong lòng vẫn là rất cảm kích nhị ca, nếu không phải nhị ca lá gan lớn dám cùng cô mẫu tranh luận, mấy năm nay cô mẫu cũng sẽ không dần dần sửa lại những cái đó tính tình xấu đó, còn có biểu muội biểu đệ, không có nhị ca, hai đứa nhỏ chỉ sợ sớm cùng con nhà giàu trấn trên giống nhau, hoàn toàn mà khinh thường người trong thôn.
Cơm làm xong, Ngưng Hương lãnh bọn nhỏ tới ăn, thiếu hai phòng người, lần này cả nhà liền vây quanh ở một cái bàn trước.
Ngưng Hương liếc mắt một cái cũng chưa xem Lục Thành, nhạy bén mà chú ý tới Lục Ngôn thần sắc không đúng lắm, banh mặt không cười.
Nàng mới đến, còn không rõ ràng lắm Lục Ngôn cô chất hai người ân oán ra sao, cẩn thận mà không có hỏi thăm.
“Nương, người mang đệ đệ trở về đi, ta muốn bồi tẩu tử ở lại hai đêm.” Ăn đến một nửa, Chu Ngọc làm nũng mà cùng mẫu thân thương lượng nói. Sắp hai năm không có tới nhà biểu ca, nàng nhớ các biểu ca biểu muội, càng thích A Nam đáng yêu, đến nỗi nhị biểu ca ghét nhau như chó với mèo, không để ý tới hắn là được.
Nữ nhi thích ở lại nhà mẹ đẻ chính mình, Lục thị cầu mà không được đâu, lập tức chuẩn, quét mắt nhìn nhị cháu trai, cố ý nhắc nhở nói: “Vậy ngươi hiểu chuyện chút , chớ chọc nhị biểu ca ngươi sinh khí, cẩn thận hắn lại đem ngươi quăng ra ngoài cửa .”
Không muốn đề cập tới chuyện cũ nhưng vẫn bị người khác moi ra, Lục Ngôn mới vừa nhét cơm vào trong miệng đột nhiên đều sặc ra ngoài, bởi vì hắn kịp thời chuyển hướng bên phải nên gạo liền phun hết lên người LụcĐịnh. Khuôn mặt Lục Định sụp đổ.
Lục Ngôn không nhìn hắn, quẳng xuống bát đũa liền đi ra ngoài, vừa đi vừa ho khan.
"Đáng đời!" Chu Ngọc không cao không thấp hừ nói.
A Đào thấy đại ca như không có việc gì liền tiếp tục gắp thức ăn ăn
cơm, không giống như đang tức giận, chỉ là nhịn cười không được. Tiểu nha đầu trước kia ngày ngày nghe Nhị ca nhắc tới chuyện xấu của biểu tỷ, trước khi biểu tỷ đến nhà nàng ghét biểu tỷ, nhưng trải qua hai ngày nay, A Đào phát hiện biểu tỷ kỳ thật rất tốt, cho nàng son phấn còn dạy nàng bím tóc, cho nên khi nhị ca cùng biểu tỷ lại gây gổ, nàng cũng không thiên vị ai hết, chỉ đứng xem náo nhiệt.
Trên bàn mấy người phản ứng khác nhau, Ngưng Hương thân với Lục Thành nhất, nàng có nghi hoặc liền theo bản năng nhìn về phía hắn. Lục Thành lại đưa cho nàng một ánh mắt "có gan thì nàng vĩnh viễn đừng nhìn ta".Ngưng Hương lập tức hối hận, nhanh chóng rủ mắt xuống.
"Nương, mắc răng !" A Nam ngồi bên cạnh nàng đột nhiên ngửa đầu lên, chỉ vào răng nhỏ của mình cho nương xem.
Ngưng Hương vội vàng để đũa xuống lấy thức ăn ra giúp bé. Cũng không biết sao trùng hợp như vậy, A Nam vừa nói mắc răng xong thì hàm răng Lục Thành cũng có điểm là lạ. Lặng lẽ dùng lưỡi gạt mấy lần vẫn không được, Lục Thành không muốn thừa nhận quả thật nhị đệ cắt sợi thịt quả thật quá to.
Ca ca ghét bỏ đệ đệ, còn Ngưng Hương làm tẩu tử thì lúc thu dọn bệ bếp liền đem món ăn còn dư lại bỏ vào trong nồi, cũng đủ ăn một bữa cơm, nàng giữ lại chờ Lục Ngôn trở lại ăn tiếp. Lục thị chú ý tới, nàng thấyvậy âm thầm gật đầu nhẹ, cháu dâu này cưới về là đúng đúng rồi, rất biết chăm sóc người khác.
Cười cười nhíu mày, răn dạy Lục Ngôn, “Ngươi tháy thịt mỏng một chút.”
Lục Ngôn chịu đựng.
“Ngươi một lần nhét nhiều củi như vậy làm cái gì? Lửa quá lớn.”
Lục Ngôn tiếp tục nhẫn.
“Thật không biết các ngươi ngày thường đều ăn cái gì.”
“Ngươi làm món ăn ngon ngươi làm mỗi ngày cho chúng ta xem!”
Lục Ngôn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đem que cời lửa ném tới cửa bắc, nổi giận đùng đùng đi chuồng lừa.
Lục thị đứng ở cửa nam khẩu, đối với cháu trai bóng dáng mắng: “Nói hai câu liền phát hỏa, tính tình xấu cũng không biết giống ai!”
Lục Định yên lặng mà đốt củi, trong lòng vẫn là rất cảm kích nhị ca, nếu không phải nhị ca lá gan lớn dám cùng cô mẫu tranh luận, mấy năm nay cô mẫu cũng sẽ không dần dần sửa lại những cái đó tính tình xấu đó, còn có biểu muội biểu đệ, không có nhị ca, hai đứa nhỏ chỉ sợ sớm cùng con nhà giàu trấn trên giống nhau, hoàn toàn mà khinh thường người trong thôn.
Cơm làm xong, Ngưng Hương lãnh bọn nhỏ tới ăn, thiếu hai phòng người, lần này cả nhà liền vây quanh ở một cái bàn trước.
Ngưng Hương liếc mắt một cái cũng chưa xem Lục Thành, nhạy bén mà chú ý tới Lục Ngôn thần sắc không đúng lắm, banh mặt không cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng mới đến, còn không rõ ràng lắm Lục Ngôn cô chất hai người ân oán ra sao, cẩn thận mà không có hỏi thăm.
“Nương, người mang đệ đệ trở về đi, ta muốn bồi tẩu tử ở lại hai đêm.” Ăn đến một nửa, Chu Ngọc làm nũng mà cùng mẫu thân thương lượng nói. Sắp hai năm không có tới nhà biểu ca, nàng nhớ các biểu ca biểu muội, càng thích A Nam đáng yêu, đến nỗi nhị biểu ca ghét nhau như chó với mèo, không để ý tới hắn là được.
Nữ nhi thích ở lại nhà mẹ đẻ chính mình, Lục thị cầu mà không được đâu, lập tức chuẩn, quét mắt nhìn nhị cháu trai, cố ý nhắc nhở nói: “Vậy ngươi hiểu chuyện chút , chớ chọc nhị biểu ca ngươi sinh khí, cẩn thận hắn lại đem ngươi quăng ra ngoài cửa .”
Không muốn đề cập tới chuyện cũ nhưng vẫn bị người khác moi ra, Lục Ngôn mới vừa nhét cơm vào trong miệng đột nhiên đều sặc ra ngoài, bởi vì hắn kịp thời chuyển hướng bên phải nên gạo liền phun hết lên người LụcĐịnh. Khuôn mặt Lục Định sụp đổ.
Lục Ngôn không nhìn hắn, quẳng xuống bát đũa liền đi ra ngoài, vừa đi vừa ho khan.
"Đáng đời!" Chu Ngọc không cao không thấp hừ nói.
A Đào thấy đại ca như không có việc gì liền tiếp tục gắp thức ăn ăn
cơm, không giống như đang tức giận, chỉ là nhịn cười không được. Tiểu nha đầu trước kia ngày ngày nghe Nhị ca nhắc tới chuyện xấu của biểu tỷ, trước khi biểu tỷ đến nhà nàng ghét biểu tỷ, nhưng trải qua hai ngày nay, A Đào phát hiện biểu tỷ kỳ thật rất tốt, cho nàng son phấn còn dạy nàng bím tóc, cho nên khi nhị ca cùng biểu tỷ lại gây gổ, nàng cũng không thiên vị ai hết, chỉ đứng xem náo nhiệt.
Trên bàn mấy người phản ứng khác nhau, Ngưng Hương thân với Lục Thành nhất, nàng có nghi hoặc liền theo bản năng nhìn về phía hắn. Lục Thành lại đưa cho nàng một ánh mắt "có gan thì nàng vĩnh viễn đừng nhìn ta".Ngưng Hương lập tức hối hận, nhanh chóng rủ mắt xuống.
"Nương, mắc răng !" A Nam ngồi bên cạnh nàng đột nhiên ngửa đầu lên, chỉ vào răng nhỏ của mình cho nương xem.
Ngưng Hương vội vàng để đũa xuống lấy thức ăn ra giúp bé. Cũng không biết sao trùng hợp như vậy, A Nam vừa nói mắc răng xong thì hàm răng Lục Thành cũng có điểm là lạ. Lặng lẽ dùng lưỡi gạt mấy lần vẫn không được, Lục Thành không muốn thừa nhận quả thật nhị đệ cắt sợi thịt quả thật quá to.
Ca ca ghét bỏ đệ đệ, còn Ngưng Hương làm tẩu tử thì lúc thu dọn bệ bếp liền đem món ăn còn dư lại bỏ vào trong nồi, cũng đủ ăn một bữa cơm, nàng giữ lại chờ Lục Ngôn trở lại ăn tiếp. Lục thị chú ý tới, nàng thấyvậy âm thầm gật đầu nhẹ, cháu dâu này cưới về là đúng đúng rồi, rất biết chăm sóc người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro