Chương 389
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Sau khi ăn xong cơm trưa, Lục thị liền dẫn nhi tử Chu Nguyên về nhà, Chu Ngọc dắt A Đào đi nghỉ trưa, Lục Định thì nhờ Ngưng Hương đi tìm Lục Ngôn đang còn giận dỗi trở về ăn cơm, sau khi dỗ nhị đệ xong, hai vợ chồng Ngưng Hương dẫn bọn nhỏ về tân phòng nghỉ ngơi.
A Mộc và A Nam rất nhanh đã ngủ mất, Ngưng Hương tuy vẫn còn khó chịu với Lục Thành nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chui vào chăn của hắn.
Thân thể không thoải mái đương nhiên sẽ không làm gì.
"Nhị đệ cái nhau với biểu muội sao?" Ngưng Hương dựa ở trong lòng trượng phu, nhỏ giọng hỏi.
Lục Thành gật đầu rồi dùng cằm cọ vào tóc nàng, nhẹ giọng giải thích chuyện năm xưa.
"Nhị đệ cũng có chút quá đáng." Suy nghĩ một chút, Ngưng Hương nói thẳng lời trong lòng, "Nếu ta là biểu muội thì nhất định cũng sẽ xấu hổ không muốn đến đây."
Các cô nương da mặt thường rất mỏng.
"Nàng ngoan ngoãn như vậy ai đành lòng đuổi nàng đi, lúc đó ta chỉ ước gì ngày ngày được trói nàng bên cạnh." Lục Thành ôm chặt nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng. Hắn chỉ cần mở miệng là lại dỗ ngon ngọt với nàng, Ngưng Hương lườm hắn một cái, mắt hạnh của nàng như ngậm nước, Lục Thành động tình nâng mặt nàng lên hôn. Ngưng Hương ngoan ngoãn để hắn hôn, nhưng một lát sau khi nàng nghe thấy hô hấp của hắn dần trầm xuống, Ngưng Hương vội vàng
đẩy Lục Thành ra, nhắm mắt lại nói: "Ta thực mệt lắm, cùng ngủ đi."
"Được, cùng ngủ." Lục Thành thương tiếc sợ làm tổn thương nàng, hắn đàng hoàng nằm bên cạnh nàng.
Hai người đều nhắm mắt lại không ai nhúc nhích. Ngưng Hương không biết đã Lục Thành ngủ chưa, nàng vừa lặng lẽ mở mắt
ra thì bất ngờ đối diện với cặp mắt hoa đào của hắn đang nhìn nàng chằm chằm. Bốn mắt nhìn nhau, tuy ngượng ngùng nhưng lại rất ngọt ngào, Ngưng Hương đỏ mặt muốn xoay qua chỗ khác thì lại bị cánh tay sắt của Lục Thành ngăn lại, hắn lưu luyến nhìn nàng chằm chằm, "Nếu chưa ngủ được chúng ta nói chuyện một lát."
Thật sự là thời thời khắc khắc hắn đều muốn nhìn nàng.
Thân thể Ngưng Hương tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt, nàng
cũng không cảm thấy mệt mỏi nhiều nên lại lần nữa nép vào trong ngực hắn, "Ngày mai chàng phải đi sang vườn trái cây sao?"
"Không, ngày mai là sinh nhật A Nam tròn hai tuổi, sau ngày mai ta lại cùng nàng về nhà mẹ đẻ nên đã sớm xin nghỉ ít hôm." Lục Thành ôm nàng nói.Ngưng Hương sau phút ngạc nhiên lập tức lại cảm khái nói: "Đúng vậy,ta vẫn còn nhớ sinh nhật A Nam là tháng ba, ngày tháng trôi qua thật mau."
Năm ngoái khi A Nam vừa qua một tuổi, nàng đã may cho tiểu tử một cái hà bao nhỏ, lúc đó A Nam còn liên tục mang theo bên người.
"Vậy tối mai chúng ta làm mì trường thọ ăn nhé." Ngưng Hương cười với Lục Thành.
"Được, cũng để cho chúng ta nếm thử tài nấu nướng của nàng, nhị đệ nấu cơm quả thực ta ăn chán rồi." Lục Thành hết sức mong đợi nhìn nàng. Đối với tài nấu nướng của mình Ngưng Hương vẫn rất có lòng tin, nàngkhông sợ bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ, nhưng ngược lại nàng muốn hỏi tình hình ở vườn trái cây của Lục Thành, "Ta thấy mấy ngày nay chàng vẫn luôn ở nhà, lúc chàng xin nghỉ có phải chỉ cần nói với Lý bá một tiếng là được hay vẫn phải sang Ngô gia một chuyến? Còn Lý bá thì sao,ngày ngày ông ấy đều phải ở vườn trái cây canh giữ sao?"
Lục Thành cười nhéo mũi nàng rồi giải thích với nàng: "Sư phụ có hai
đứa con trai, sau khi hai đứa con trai cưới tức phụ liền không hiếu
thuận với ông ấy nữa, chị em dâu cũng thường xuyên gây lộn với nhau, nhà không lúc nào yên tĩnh, sư phụ cảm thấy phiền chán cho nên khi tiết trời ấm áp ông liền liên tục trốn ở lại vườn trái cây để thanh tĩnh, chỉ có mùa đông mới trở về nhà, ta muốn xin nghỉ thì chỉ cần nói với ông ấy là được. Kỳ thật ở vườn trái cây có lúc bận rộn nhưng cũng có lúc nhàn hạ, ta từ trước tới giờ chưa bao giờ xin nghỉ, Hương Nhi yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng dành thời gian cho ngươi, không để nàng ở nhà một mình trong phòng ."
Nói xong liền cười hết sức vô lại. Ngưng Hương trừng mắt nhìn hắn nhưng trong lòng lại thật cao hứng, ai không hy vọng nam nhân của mình thường xuyên ở bên cạnh mình?
"Lục Thành!"
Trong lúc đang trò chuyện, phía cửa lớn đột nhiên truyền giọng nói gấp gáp quen thuộc, nghe hết sức sốt ruột.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía Lục Thành.
"Hình như là Nghiêm Kính, nàng cứ nằm đây đi, ta ra xem một chút." Lục Thành thật nhanh chui ra ổ chăn, da thịt toàn thân lộ ra rắn chắc.
Ngoại trừ lần ở trong rừng cây nhỏ thoáng nhìn qua một chút thì đây là lần đầu tiên Ngưng Hương nhìn thân thể Lục Thành chính diện, nàng xấu hổ đến mức nhanh lập tức nhắm mắt lại.
Trong lòng Lục Thành có việc nên không kịp nhìn thấy tiểu tức phụ
ngượng ngùng, sau khi mặc xong xiêm y hắn liền mở cửa phòng bước thật nhanh ra ngoài.
A Mộc và A Nam rất nhanh đã ngủ mất, Ngưng Hương tuy vẫn còn khó chịu với Lục Thành nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chui vào chăn của hắn.
Thân thể không thoải mái đương nhiên sẽ không làm gì.
"Nhị đệ cái nhau với biểu muội sao?" Ngưng Hương dựa ở trong lòng trượng phu, nhỏ giọng hỏi.
Lục Thành gật đầu rồi dùng cằm cọ vào tóc nàng, nhẹ giọng giải thích chuyện năm xưa.
"Nhị đệ cũng có chút quá đáng." Suy nghĩ một chút, Ngưng Hương nói thẳng lời trong lòng, "Nếu ta là biểu muội thì nhất định cũng sẽ xấu hổ không muốn đến đây."
Các cô nương da mặt thường rất mỏng.
"Nàng ngoan ngoãn như vậy ai đành lòng đuổi nàng đi, lúc đó ta chỉ ước gì ngày ngày được trói nàng bên cạnh." Lục Thành ôm chặt nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng. Hắn chỉ cần mở miệng là lại dỗ ngon ngọt với nàng, Ngưng Hương lườm hắn một cái, mắt hạnh của nàng như ngậm nước, Lục Thành động tình nâng mặt nàng lên hôn. Ngưng Hương ngoan ngoãn để hắn hôn, nhưng một lát sau khi nàng nghe thấy hô hấp của hắn dần trầm xuống, Ngưng Hương vội vàng
đẩy Lục Thành ra, nhắm mắt lại nói: "Ta thực mệt lắm, cùng ngủ đi."
"Được, cùng ngủ." Lục Thành thương tiếc sợ làm tổn thương nàng, hắn đàng hoàng nằm bên cạnh nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đều nhắm mắt lại không ai nhúc nhích. Ngưng Hương không biết đã Lục Thành ngủ chưa, nàng vừa lặng lẽ mở mắt
ra thì bất ngờ đối diện với cặp mắt hoa đào của hắn đang nhìn nàng chằm chằm. Bốn mắt nhìn nhau, tuy ngượng ngùng nhưng lại rất ngọt ngào, Ngưng Hương đỏ mặt muốn xoay qua chỗ khác thì lại bị cánh tay sắt của Lục Thành ngăn lại, hắn lưu luyến nhìn nàng chằm chằm, "Nếu chưa ngủ được chúng ta nói chuyện một lát."
Thật sự là thời thời khắc khắc hắn đều muốn nhìn nàng.
Thân thể Ngưng Hương tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt, nàng
cũng không cảm thấy mệt mỏi nhiều nên lại lần nữa nép vào trong ngực hắn, "Ngày mai chàng phải đi sang vườn trái cây sao?"
"Không, ngày mai là sinh nhật A Nam tròn hai tuổi, sau ngày mai ta lại cùng nàng về nhà mẹ đẻ nên đã sớm xin nghỉ ít hôm." Lục Thành ôm nàng nói.Ngưng Hương sau phút ngạc nhiên lập tức lại cảm khái nói: "Đúng vậy,ta vẫn còn nhớ sinh nhật A Nam là tháng ba, ngày tháng trôi qua thật mau."
Năm ngoái khi A Nam vừa qua một tuổi, nàng đã may cho tiểu tử một cái hà bao nhỏ, lúc đó A Nam còn liên tục mang theo bên người.
"Vậy tối mai chúng ta làm mì trường thọ ăn nhé." Ngưng Hương cười với Lục Thành.
"Được, cũng để cho chúng ta nếm thử tài nấu nướng của nàng, nhị đệ nấu cơm quả thực ta ăn chán rồi." Lục Thành hết sức mong đợi nhìn nàng. Đối với tài nấu nướng của mình Ngưng Hương vẫn rất có lòng tin, nàngkhông sợ bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ, nhưng ngược lại nàng muốn hỏi tình hình ở vườn trái cây của Lục Thành, "Ta thấy mấy ngày nay chàng vẫn luôn ở nhà, lúc chàng xin nghỉ có phải chỉ cần nói với Lý bá một tiếng là được hay vẫn phải sang Ngô gia một chuyến? Còn Lý bá thì sao,ngày ngày ông ấy đều phải ở vườn trái cây canh giữ sao?"
Lục Thành cười nhéo mũi nàng rồi giải thích với nàng: "Sư phụ có hai
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
đứa con trai, sau khi hai đứa con trai cưới tức phụ liền không hiếu
thuận với ông ấy nữa, chị em dâu cũng thường xuyên gây lộn với nhau, nhà không lúc nào yên tĩnh, sư phụ cảm thấy phiền chán cho nên khi tiết trời ấm áp ông liền liên tục trốn ở lại vườn trái cây để thanh tĩnh, chỉ có mùa đông mới trở về nhà, ta muốn xin nghỉ thì chỉ cần nói với ông ấy là được. Kỳ thật ở vườn trái cây có lúc bận rộn nhưng cũng có lúc nhàn hạ, ta từ trước tới giờ chưa bao giờ xin nghỉ, Hương Nhi yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng dành thời gian cho ngươi, không để nàng ở nhà một mình trong phòng ."
Nói xong liền cười hết sức vô lại. Ngưng Hương trừng mắt nhìn hắn nhưng trong lòng lại thật cao hứng, ai không hy vọng nam nhân của mình thường xuyên ở bên cạnh mình?
"Lục Thành!"
Trong lúc đang trò chuyện, phía cửa lớn đột nhiên truyền giọng nói gấp gáp quen thuộc, nghe hết sức sốt ruột.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía Lục Thành.
"Hình như là Nghiêm Kính, nàng cứ nằm đây đi, ta ra xem một chút." Lục Thành thật nhanh chui ra ổ chăn, da thịt toàn thân lộ ra rắn chắc.
Ngoại trừ lần ở trong rừng cây nhỏ thoáng nhìn qua một chút thì đây là lần đầu tiên Ngưng Hương nhìn thân thể Lục Thành chính diện, nàng xấu hổ đến mức nhanh lập tức nhắm mắt lại.
Trong lòng Lục Thành có việc nên không kịp nhìn thấy tiểu tức phụ
ngượng ngùng, sau khi mặc xong xiêm y hắn liền mở cửa phòng bước thật nhanh ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro