Chương 393
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Mặt trời sắp xuống núi, ở thôn Đông Lâm, Ngưng Hương ngồi trước bếp nhìn sang cửa lớn, tâm cũng giống như mặt trời phía tây, từng chút trầm xuống. Lục Thành lúc này còn chưa trở lại, có phải đêm nay cũng khôngtrở lại hay không?
Lý bá xảy ra chuyện, Lục Thành đi qua đó canh giữ là phải, Ngưng Hương không trách hắn, chỉ là nàng nhớ hắn. Mới vừa thành thân hắn phải ra ngoài, buổi tối cũng không quay lại.
Ngưng Hương không nghĩ tới loại chuyện đó, nàng nghĩ đến cảm giác ở bên Lục Thành.
"Nương, con đói bụng!" Giọng nói A Nam đột nhiên từ sau viện truyền tới, không tim không phổi, chỉ biết ăn thôi.
"Sắp chín rồi, A Nam để cô cô rửa tay giúp nào." Thấy Chu Ngọc và A
Đào cũng đi theo đằng sau hai đứa bé, Ngưng Hương cười nói.
A Nam ngoan ngoãn đi rửa tay.
Chu Ngọc nhìn biểu tẩu thổi lửa nấu cơm, ngẫm lại mình ở bên này đã hai ngày nhưng vẫn chưa giúp được gì, tiểu cô nương có chút ngượng ngùng, nàng chủ động đi bày bát đũa. Loại chuyện nhỏ nhặt này ở nông gia hết sức tầm thường, Ngưng Hương cho rằng Chu Ngọc đã làm quen nên không làm bộ khách khí, đến khi Lục Ngôn chứng kiến biểu muội đại tiểu thư vậy mà đang làm việc nhà, hắn hết sức kinh ngạc tròn mắt nhìn.
"Nhị đệ đi gọi Tam đệ đi." Ngưng Hương mở nắp nồi lên, thấy cháo đã chín thì nói với tiểu thúc. Lục Ngôn dạ một tiếng rồi xoay người đi về phía nhà cũ kêu tam đệ. Rất nhanh một nhà liền vây quanh trước bàn cơm.
"A Nam có nhớ phụ thân không?" Chu Ngọc cười trêu chọc cháu trai.
"Không nhớ." A Nam trong vắt nói, nói xong tiếp tục nhìn muỗng đậu phụ nương thổi đưa tới.
"Đại ca về rồi." Lục Ngôn nhìn chằm chằm cháu trai cố ý nói.
Kết quả ngoại trừ Lục Định, từ Ngưng Hương đến A Nam đều cổ nhìn về phía cửa chính. Cửa không một bóng người, Ngưng Hương là người trước tiên phản ứngkịp, trên mặt nàng nóng cháy cúi đầu không nói, Lục Ngôn hối hận không thôi, hắn chỉ muốn lừa gạt cháu trai, thuận tiện lừa đệ đệ và muội muội thì không có việc gì, ai ngờ tẩu tử da mặt mỏng cũng tưởng thật.
"Phụ thân?"
A Nam không tìm được phụ thân, bé nghi ngờ nhìn về phía nhị thúc, A Mộc cũng nhìn chằm chằm Lục Ngôn.
Lục Ngôn sờ mũi, vừa muốn nói chuyện thì Chu Ngọc hừ nói: "Phụ thân chưa về, tiểu cẩu gạt người."
Lục Ngôn lườm nàng một cái.
A Đào và A Mộc phản ứng nhanh cười hắc hắc. A Nam thấy cô cô, cữu cữu cười thì mới hiểu được, bé nhìn qua nhị thúc muốn gọi tiểu cẩu thì bị Ngưng Hương kịp thời đút một muỗng đậu phụ, không cho bé bắt nạt nhị thúc.
"Đại ca."
Đang cúi đầu đút cho A Nam thì nghe Lục Định lại hô một tiếng.
Ngưng Hương nhịn xúc động quay đầu tiếp tục đút đồ ăn cho nhi tử, A Nam muốn nhìn phụ thân, nhưng thấy tam thúc đối diện, nhị thúc, cô cô bên cạnh đều không động, nhớ lại vừa rồi bị lừa, bé không quay đầu nhìn cũng không ăn đậu phụ nương đút, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét. A Mộc và A Đào cũng không muốn bị lừa, Lục Ngôn yên lặng ăn cơm, không tiếng động trào phúng Tam đệ học theo hắn, chỉ có Chu Ngọc ngồi ở hướng bắc lặng lẽ giương mắt nhìn về phía nam viện, sau đó vụng trộm cười nhưng không lên tiếng nhắc nhở.
Vì vậy Lục Thành sau khi thấy Lý bá hạ táng liền vội vã chạy về nhà, mới vào cửa liền bị cả nhà tạt một chậu nước lạnh.
Tức phụ thẹn thùng không có can đảm, muốn nhìn cũng không dám nhìn, hắn có thể hiểu được, nhưng muội muội, cậu em vợ, nhi tử sao lại cũng không nhớ hắn?
Đến nỗi tam đệ kêu lên một tiếng đại ca vậy mà không ai nói gì!
Lý bá xảy ra chuyện, Lục Thành đi qua đó canh giữ là phải, Ngưng Hương không trách hắn, chỉ là nàng nhớ hắn. Mới vừa thành thân hắn phải ra ngoài, buổi tối cũng không quay lại.
Ngưng Hương không nghĩ tới loại chuyện đó, nàng nghĩ đến cảm giác ở bên Lục Thành.
"Nương, con đói bụng!" Giọng nói A Nam đột nhiên từ sau viện truyền tới, không tim không phổi, chỉ biết ăn thôi.
"Sắp chín rồi, A Nam để cô cô rửa tay giúp nào." Thấy Chu Ngọc và A
Đào cũng đi theo đằng sau hai đứa bé, Ngưng Hương cười nói.
A Nam ngoan ngoãn đi rửa tay.
Chu Ngọc nhìn biểu tẩu thổi lửa nấu cơm, ngẫm lại mình ở bên này đã hai ngày nhưng vẫn chưa giúp được gì, tiểu cô nương có chút ngượng ngùng, nàng chủ động đi bày bát đũa. Loại chuyện nhỏ nhặt này ở nông gia hết sức tầm thường, Ngưng Hương cho rằng Chu Ngọc đã làm quen nên không làm bộ khách khí, đến khi Lục Ngôn chứng kiến biểu muội đại tiểu thư vậy mà đang làm việc nhà, hắn hết sức kinh ngạc tròn mắt nhìn.
"Nhị đệ đi gọi Tam đệ đi." Ngưng Hương mở nắp nồi lên, thấy cháo đã chín thì nói với tiểu thúc. Lục Ngôn dạ một tiếng rồi xoay người đi về phía nhà cũ kêu tam đệ. Rất nhanh một nhà liền vây quanh trước bàn cơm.
"A Nam có nhớ phụ thân không?" Chu Ngọc cười trêu chọc cháu trai.
"Không nhớ." A Nam trong vắt nói, nói xong tiếp tục nhìn muỗng đậu phụ nương thổi đưa tới.
"Đại ca về rồi." Lục Ngôn nhìn chằm chằm cháu trai cố ý nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả ngoại trừ Lục Định, từ Ngưng Hương đến A Nam đều cổ nhìn về phía cửa chính. Cửa không một bóng người, Ngưng Hương là người trước tiên phản ứngkịp, trên mặt nàng nóng cháy cúi đầu không nói, Lục Ngôn hối hận không thôi, hắn chỉ muốn lừa gạt cháu trai, thuận tiện lừa đệ đệ và muội muội thì không có việc gì, ai ngờ tẩu tử da mặt mỏng cũng tưởng thật.
"Phụ thân?"
A Nam không tìm được phụ thân, bé nghi ngờ nhìn về phía nhị thúc, A Mộc cũng nhìn chằm chằm Lục Ngôn.
Lục Ngôn sờ mũi, vừa muốn nói chuyện thì Chu Ngọc hừ nói: "Phụ thân chưa về, tiểu cẩu gạt người."
Lục Ngôn lườm nàng một cái.
A Đào và A Mộc phản ứng nhanh cười hắc hắc. A Nam thấy cô cô, cữu cữu cười thì mới hiểu được, bé nhìn qua nhị thúc muốn gọi tiểu cẩu thì bị Ngưng Hương kịp thời đút một muỗng đậu phụ, không cho bé bắt nạt nhị thúc.
"Đại ca."
Đang cúi đầu đút cho A Nam thì nghe Lục Định lại hô một tiếng.
Ngưng Hương nhịn xúc động quay đầu tiếp tục đút đồ ăn cho nhi tử, A Nam muốn nhìn phụ thân, nhưng thấy tam thúc đối diện, nhị thúc, cô cô bên cạnh đều không động, nhớ lại vừa rồi bị lừa, bé không quay đầu nhìn cũng không ăn đậu phụ nương đút, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét. A Mộc và A Đào cũng không muốn bị lừa, Lục Ngôn yên lặng ăn cơm, không tiếng động trào phúng Tam đệ học theo hắn, chỉ có Chu Ngọc ngồi ở hướng bắc lặng lẽ giương mắt nhìn về phía nam viện, sau đó vụng trộm cười nhưng không lên tiếng nhắc nhở.
Vì vậy Lục Thành sau khi thấy Lý bá hạ táng liền vội vã chạy về nhà, mới vào cửa liền bị cả nhà tạt một chậu nước lạnh.
Tức phụ thẹn thùng không có can đảm, muốn nhìn cũng không dám nhìn, hắn có thể hiểu được, nhưng muội muội, cậu em vợ, nhi tử sao lại cũng không nhớ hắn?
Đến nỗi tam đệ kêu lên một tiếng đại ca vậy mà không ai nói gì!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro