Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 394

Tiếu Giai Nhân

2024-09-10 22:24:21

Thấy trượng phu trông mong hai ngày một đêm đã trở lại, Ngưng Hương vội vàng chuẩn bị bát đũa cho hắn, sau khi ngồi xuống lại cẩn thận quan sát thần sắc hắn.

Trong lòng rất khó chịu vì một vị trưởng bối đã mất, Lục Thành đương nhiên không thể thoải mái như thường ngày, nhưng hắn không muốn ảnh hưởng đến tâm tình người thân, Lục Thành trấn an nhìn Ngưng Hương một cái, dụ dỗ hai đứa bé, "A Nam và A Mộc hôm nay có đánh nhau không?"

"Không có đánh!" A Nam cướp lời trả lời phụ thân, "Không đánh cữu cữu!"

Lục Thành có chút không tin, nhìn về phía cậu em vợ.

A Mộc lại nghĩ đến buổi sáng tỷ tỷ chạy hắn viết chữ, A Nam nhất định muốn giành lấy nhánh cây hắn dùng viết chữ, sau đó A Nam không viết mà dùng chân xóa đi chữ nãy giờ hắn viết, lúc đó A Nam bị tỷ tỷ nhẹ nhàng đánh vài cái cái mông.

"Không có đánh nhau." Mặc dù không vui nhưng A Mộc vẫn lựa chọn không cáo trạng cùng tỷ phu, tỷ tỷ nói rồi, A Nam còn nhỏ, hắn lớn hơn nên đã hiểu chuyện, hơn nữa A Nam chỉ là không thích tỷ tỷ thiên vị hắn, lúc tỷ tỷ không có ở đây A Nam thích hắn nhất, muốn chơi cái gì cũng gọi hắn cùng nhau mà không phải đi tìm A Đào tỷ tỷ.

Lục Thành bán tín bán nghi.

Cơm nước xong, bốn huynh muội Lục Ngôn trở về nhà cũ, Ngưng Hương muốn rửa bát đũa thì Lục Thành cản lại nói: "Nàng dẫn hai đứa nhỏ đi vệ sinh rồi dỗ chúng ngủ đi, công việc nặng nhọc này để ta làm là được rồi."

Giọng nói hắn vẫn bình thường nhưng Ngưng Hương cảm giác lời nói như có chút ý tứ khác, nàng muốn nhìn vào mắt hắn để phân biệt, nhưng thấy Lục Thành bận rộn. Nhìn hắn thuần thục đem chồng chén chén sứ đi rửa, Ngưng Hương ảo não tự trách bản thân, Lý bá vừa đi, Lục Thành sao có thể có ý xấu đó được.

Ngưng Hương yên tâm dẫn A Mộc và A Nam đi rửa tay rửa mặt, trên người sạch sẽ lại múc nước cho hai đứa rửa chân.

"Chân cữu cữu lớn hơn con!"

A Nam nhỏ, trong khi Ngưng Hương giúp bé lau chân, tiểu tử nhìn cữu cữu bên cạnh tự mình lau chân, chỉ chân cữu cữu nói.

"Ta cũng cao hơn so với ngươi." A Mộc sáu tuổi rất tự hào nói, nói xong đứng lên ngẩng đầu ưỡn ngực .

A Nam ngửa đầu nhìn cữu cữu, cực kỳ hâm mộ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn nhỏ nói chuyện hoạt bát đáng yêu, Ngưng Hương cười nói: "Sau này A Nam ăn cơm thật nhiều cũng có thể cao lớn như cữu cữu vậy."

A Nam lắc đầu, nhìn sang rèm cửa nói: "Phụ thân cao!"

Bé muốn cao như phụ thân vậy.

Ngưng Hương giật mình nhìn vào mắt phượng A Nam xuất thần. Nam nhân Lục gia đều cao, A Nam nếu thật là hài tử Lục Thành, thân hình cao lớn khẳng định không thành vấn đề, chỉ là không biết thân hình cha ruột A Nam thế nào, nghe ý tứ Lục Thành, hiện tại khuôn mặt A Nam càng lớn càng giống Phùng cô nương, nhưng ánh mắt chân mày hẳn là giống phụ thân.

Lau chân xong, Ngưng Hương đứng trước mép giường giúp A Nam cởi quần áo, sau đó nàng nhét bé vào trong chăn rồi kêu A Mộc vào cùng.

Quần áo hài tử dễ bẩn nhất, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Ngưng Hương ngồi xổm trong viện giặt quần áo, trong phòng không ngừng truyền đến tiếng cười của hai đứa bé. Lục Thành vừa thu dọn sạch sẽ bên trong bếp, vừa định đi qua nói chuyện cùng thê tử chuyện bên Lý gia, chợt nghe A Nam bên trong lớn tiếng gọi nương, hắn liền hướng về quay đầu lại nhìn nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn vào trước dỗ hài tử.

Phụ thân tiến vào, A Nam ngó ngó phụ thân rồi tiếp tục đi tới bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài gọi nương.

"Tìm nương làm gì?" Lục Thành ngồi trên mép giường đất, vừa cởi giày vừa hỏi, vừa cởi xong một chiếc đang muốn cởi chiếc thứ hai, A Mộc nằm trong ổ chăn bịt mũi chui vào trong, hết sức nể tình không ghét bỏ chân hắn thối. Lục Thành có chút lúng túng, ngày hôm qua ở trong trấn đi vài vòng, buổi tối ngủ ở vườn trái cây cũng không rửa chân, hôm nay đi càng nhiều chân không thúi mới là lạ.

May mắn nàng dâu hiền không có ở trong phòng.

Lục Thành vội vàng mang giày muồn kéo rèm lên phân tán mùi thối.

"Nương ngủ!" A Nam cách khá xa nên không ngửi thấy được, tiếp tục gọi nương.

"A Nam ngủ trước đi, nương giặt quần áo xong là vào liền." Ngưng Hương cười trả lời.

A Nam nằm sấp trên cửa sổ nghe, sau khi xác thực nghe được tiếng giặt quần áo, lúc này bé mới chậm chạp chui về ổ chăn, nằm xong thì thấy phụ thân đứng ở đàng kia nhìn mình, A Nam đột nhiên chống người lên chỉ phía ngoài nói: "Phụ thân giặt quần áo, nương dỗ A Nam!"

Tiểu tử nói lớn tiếng, Ngưng Hương bên ngoài thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0