Chương 395
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Lục Thành trầm mặt trừng mắt nhìn thẳng vào nhi tử, thật là có nương quên cha, hắn phải quản mới được. Nghiêm phụ từ mẫu, nhi tử nếu không sợ hắn thì tương lai quản sao được?
Bình thường hắn rất thích cười, nhưng khi không cười lại rất dọa người, A Nam dũng cảm đối mặt cùng phụ thân một lát, bé sợ hãi không dám sai bảo phụ thân nữa, ngoan ngoãn lùi về ổ chăn ôm lấy cữu cữu. Lục Thành cùng con trai ở chung lâu như vậy mà bé còn sợ, huống chi A Mộc đã câm như hến, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau đó hắn cảm giác có bàn tay vuốt đầu hắn, A Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhưng ở cửa không có người.
Lục Thành ra ngoài làm tiếp công việc tức phụ để nàng đi dỗ hài tử.
Ngưng Hương không cự tuyệt nữa, nàng lau tay rồi vào nhà kéo mành xuống, sau khi cởi giày nàng vẫn mặc nguyên quần áo nằm ở bên ngoài dỗ hai tiểu gia hỏa.
"Nương vào." A Nam muốn ôm nương.
"Nương vẫn chưa rửa chân, A Nam ngủ trước đi." Ngưng Hương ôn nhu nói.
A Nam ngáp một cái rồi để nương vỗ lưng cho mình, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại. A Mộc bên cạnh cũng đã mệt, ngoan ngoãn ngủ.
Trong phòng hết sức tối nhưng Ngưng Hương không đốt đèn, đỡ ảnh hưởng bọn nhỏ nghỉ ngơi.
"Nàng rửa chân đi." Lục Thành giặt quần áo xong liền bưng một chậu nước nóng vào, sợ nước tràn ra làm ướt nhẹp giày ba mẹ con, hắn vững vàng bưng chậu gỗ đặt lên tấm ván rồi nhấc đến mép giường phía đông.
"Chàng rửa chân lúc nào?" Bên trong mờ tối, Ngưng Hương cố ý làm bộ thản nhiên, nhưng người lại chậm chạp như ốc sên hướng vào trong chậu cọ chân.
"Chân ta thối, nàng rửa xong rồi ta ra ngoài rửa." Lục Thành nói thật.
Hắn thẳng thắn như thế khiến Ngưng Hương bật cười, nàng nhẹ giọng thúc giục hắn, "Chàng ra bên bên ngoài rửa chân đi."
Nàng không muốn để hắn nhìn chân nàng.
Tuy trong phòng mờ tối nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ như một đóa hoa dạ hương tỏa sáng, yên tĩnh thận trọng ngồi ở đàng kia, uyển chuyển muốn đẩy hắn ra. Nhìn tức phụ ôn nhu của mình, Lục Thành đột nhiên quên đi tất cả việc vặt, chỉ nhớ hắn vừa mới thành thân, còn nhớ tối qua mình để tân nương tử một mình trông phòng , còn nhớ mình đã lâu không thấy nàng.
Bởi vậy khi nhìn thấy nàng đang ở trước mắt, Lục Thành cũng rất nhớ nàng.
Hắn từ từ đi tới nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng, ôm nàng nói: "Tối qua có nhớ ta không?"
Vai nàng bị hắn níu lại, Ngưng Hương nghiêng đầu sang bên cạnh, không nói nhớ cũng không nói không nhớ, khuôn mặt bị hắn dùng môi vuốt ve dịu dàng càng lúc càng nóng.
Nàng để yên như vậy so với trực tiếp thừa nhận còn khiến trong lòng hắn ngọt ngào hơn, lòng Lục Thành mềm như nước, hắn bế nàng lên thả gần chậu nước rồi cầm lấy chân của nàng. Ngưng Hương cúi đầu chao ôi, nửa người trên hơi ngã về phía sau, may nàng kịp thời dùng tay chống lại, lúc này Lục Thành đã cởi tất chân trái của nàng, đem chân nàng ấn vào trong nước.
Nước có hơi nóng nhưng rất phù hợp ngâm chân.
"Ta giúp nàng rửa chân xem như bồi tội." Lại cởi một bên tất khác của nàng, Lục Thành vén tay áo lên muốn giúp nàng rửa chân.
Ngưng Hương cảm thấy may mắn trong phòng quá mờ tối khiến hắn thấy không rõ lắm.
Sau một trận tiếng nước chảy rất nhỏ, Lục Thành bưng chậu nước ra bên ngoài.
Ngưng Hương lau chân thật nhanh, thừa dịp Lục Thành vào phòng thay quần áo, chuyện giữa vợ chồng nên làm cũng đã làm, nàng không muốn ngượng ngùng nữa, trực tiếp nằm trong ổ chăn của hai người, nhắm mắt lại chờ hắn. Hồi tưởng vừa rồi vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, Ngưng Hương cảm thấy Lục Thành có chút động tâm, nhưng sau đó lại rất quy củ...
Ngưng Hương không biết rốt cuộc mình đang hy vọng kết quả gì.
Đến khi hắn vén chăn lên, Ngưng Hương đột nhiên có chút khát.
Lục Thành nằm ngang, tạm thời không có ý chạm vào nàng. Sư phụ vừa mất hắn liền nhớ đến chuyện kia có vẻ không thích hợp, hắn thẹn với sư phụ cũng sợ bị nàng mắng hắn vô tình.
Không thể làm gì, Lục Thành đành thấp giọng kể chuyện Lý gia hai ngày nay với nàng, quả nhiên đã có tác dụng, nhắc tới huynh đệ Lý gia bất hiếu, Lục Thành liền một bụng tức giận, "Đó là cha ruột bọn họ, vậy mà cha vừa chết đi cũng chỉ lo giả khóc tính kế, ta thật thất vọng đau khổ cho sư phụ."
Nóng giận hại đến thân thể, Ngưng Hương đau lòng cho trượng phu, tính tình ôn nhu nổi lên, bàn tay nhỏ bé phản ứng nhanh hơn so với đầu, hết sức tự nhiên vuốt ve ngực hắn, không ngờ trên người hắn không mặc quần áo trong, như đụng phải bếp lò đang nóng, bỏng đến mức khiến nàng vội vã thu tay lại, nói chuyện lắp bắp, "Chàng, chàng đừng nóng giận, ác nhân tự có ác nhân trị, sau này đừng quản bọn họ làm gì nữa."
Bình thường hắn rất thích cười, nhưng khi không cười lại rất dọa người, A Nam dũng cảm đối mặt cùng phụ thân một lát, bé sợ hãi không dám sai bảo phụ thân nữa, ngoan ngoãn lùi về ổ chăn ôm lấy cữu cữu. Lục Thành cùng con trai ở chung lâu như vậy mà bé còn sợ, huống chi A Mộc đã câm như hến, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau đó hắn cảm giác có bàn tay vuốt đầu hắn, A Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhưng ở cửa không có người.
Lục Thành ra ngoài làm tiếp công việc tức phụ để nàng đi dỗ hài tử.
Ngưng Hương không cự tuyệt nữa, nàng lau tay rồi vào nhà kéo mành xuống, sau khi cởi giày nàng vẫn mặc nguyên quần áo nằm ở bên ngoài dỗ hai tiểu gia hỏa.
"Nương vào." A Nam muốn ôm nương.
"Nương vẫn chưa rửa chân, A Nam ngủ trước đi." Ngưng Hương ôn nhu nói.
A Nam ngáp một cái rồi để nương vỗ lưng cho mình, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại. A Mộc bên cạnh cũng đã mệt, ngoan ngoãn ngủ.
Trong phòng hết sức tối nhưng Ngưng Hương không đốt đèn, đỡ ảnh hưởng bọn nhỏ nghỉ ngơi.
"Nàng rửa chân đi." Lục Thành giặt quần áo xong liền bưng một chậu nước nóng vào, sợ nước tràn ra làm ướt nhẹp giày ba mẹ con, hắn vững vàng bưng chậu gỗ đặt lên tấm ván rồi nhấc đến mép giường phía đông.
"Chàng rửa chân lúc nào?" Bên trong mờ tối, Ngưng Hương cố ý làm bộ thản nhiên, nhưng người lại chậm chạp như ốc sên hướng vào trong chậu cọ chân.
"Chân ta thối, nàng rửa xong rồi ta ra ngoài rửa." Lục Thành nói thật.
Hắn thẳng thắn như thế khiến Ngưng Hương bật cười, nàng nhẹ giọng thúc giục hắn, "Chàng ra bên bên ngoài rửa chân đi."
Nàng không muốn để hắn nhìn chân nàng.
Tuy trong phòng mờ tối nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ như một đóa hoa dạ hương tỏa sáng, yên tĩnh thận trọng ngồi ở đàng kia, uyển chuyển muốn đẩy hắn ra. Nhìn tức phụ ôn nhu của mình, Lục Thành đột nhiên quên đi tất cả việc vặt, chỉ nhớ hắn vừa mới thành thân, còn nhớ tối qua mình để tân nương tử một mình trông phòng , còn nhớ mình đã lâu không thấy nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vậy khi nhìn thấy nàng đang ở trước mắt, Lục Thành cũng rất nhớ nàng.
Hắn từ từ đi tới nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng, ôm nàng nói: "Tối qua có nhớ ta không?"
Vai nàng bị hắn níu lại, Ngưng Hương nghiêng đầu sang bên cạnh, không nói nhớ cũng không nói không nhớ, khuôn mặt bị hắn dùng môi vuốt ve dịu dàng càng lúc càng nóng.
Nàng để yên như vậy so với trực tiếp thừa nhận còn khiến trong lòng hắn ngọt ngào hơn, lòng Lục Thành mềm như nước, hắn bế nàng lên thả gần chậu nước rồi cầm lấy chân của nàng. Ngưng Hương cúi đầu chao ôi, nửa người trên hơi ngã về phía sau, may nàng kịp thời dùng tay chống lại, lúc này Lục Thành đã cởi tất chân trái của nàng, đem chân nàng ấn vào trong nước.
Nước có hơi nóng nhưng rất phù hợp ngâm chân.
"Ta giúp nàng rửa chân xem như bồi tội." Lại cởi một bên tất khác của nàng, Lục Thành vén tay áo lên muốn giúp nàng rửa chân.
Ngưng Hương cảm thấy may mắn trong phòng quá mờ tối khiến hắn thấy không rõ lắm.
Sau một trận tiếng nước chảy rất nhỏ, Lục Thành bưng chậu nước ra bên ngoài.
Ngưng Hương lau chân thật nhanh, thừa dịp Lục Thành vào phòng thay quần áo, chuyện giữa vợ chồng nên làm cũng đã làm, nàng không muốn ngượng ngùng nữa, trực tiếp nằm trong ổ chăn của hai người, nhắm mắt lại chờ hắn. Hồi tưởng vừa rồi vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, Ngưng Hương cảm thấy Lục Thành có chút động tâm, nhưng sau đó lại rất quy củ...
Ngưng Hương không biết rốt cuộc mình đang hy vọng kết quả gì.
Đến khi hắn vén chăn lên, Ngưng Hương đột nhiên có chút khát.
Lục Thành nằm ngang, tạm thời không có ý chạm vào nàng. Sư phụ vừa mất hắn liền nhớ đến chuyện kia có vẻ không thích hợp, hắn thẹn với sư phụ cũng sợ bị nàng mắng hắn vô tình.
Không thể làm gì, Lục Thành đành thấp giọng kể chuyện Lý gia hai ngày nay với nàng, quả nhiên đã có tác dụng, nhắc tới huynh đệ Lý gia bất hiếu, Lục Thành liền một bụng tức giận, "Đó là cha ruột bọn họ, vậy mà cha vừa chết đi cũng chỉ lo giả khóc tính kế, ta thật thất vọng đau khổ cho sư phụ."
Nóng giận hại đến thân thể, Ngưng Hương đau lòng cho trượng phu, tính tình ôn nhu nổi lên, bàn tay nhỏ bé phản ứng nhanh hơn so với đầu, hết sức tự nhiên vuốt ve ngực hắn, không ngờ trên người hắn không mặc quần áo trong, như đụng phải bếp lò đang nóng, bỏng đến mức khiến nàng vội vã thu tay lại, nói chuyện lắp bắp, "Chàng, chàng đừng nóng giận, ác nhân tự có ác nhân trị, sau này đừng quản bọn họ làm gì nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro