Chương 399
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Đại Tráng căn bản không đem tiểu hài tử để ở trong mắt, hắn hỏi thẳng A Mộc: "Ngươi quả thực ở nhà tỷ phu ngươi sao? Nào có chuyện em vợ lại đi sang nhà tỷ phu ở, ngươi quay lại đây ở đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa."
Nhiều đồng bọn như vậy nhưng hắn thích nhất chính là A Mộc cách vách.
A Mộc cũng muốn chơi cùng Đại Tráng, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đại Tráng nói: "Ta ở cùng tỷ tỷ ta, ngươi nhớ ta cứ đi sang nhà tỷ phu tìm ta, dù sao cũng gần ... A Nam nghe lời nào, ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa." Bởi vì A Nam cố gắng đẩy tay hắn cùng với Đại Tráng ra, A Mộc cúi đầu dụ dỗ nói.
A Nam không muốn.
Đại Tráng bắt nạt qua nhiều người như vậy nên sớm đã quên chuyện định trộm tiền của A Nam, hắn khoe khoang con quay đã giấu nửa ngày, "Xem, đại ca ta mới mua cho ta đó!"
Nói xong liền đi tới trước vài bước thuần thục chơi tiếp.
Con quay màu đỏ cứ xoay chuyển vòng vòng, trong mắt A Mộc và A Nam đều lộ ra vẻ hâm mộ, khác biệt duy nhất chính là A Mộc thủy chung nhìn chằm chằm con quay, A Nam lại nghiêng đầu tìm kiếm phụ thân rồi chỉ vào con quay.
Lục Thành buồn cười đáp: "Ngày mai phụ thân sẽ mua cho hai đứa."
A Nam nghe vậy mới cao hứng cùng cữu cữu xem Đại Tráng chơi.
Bên kia Liễu Chi đầu tiên là chứng kiến Lục Thành săn sóc muốn đỡ Ngưng Hương xuống xe, hiện tại lại nghe Lục Thành mua con quay cũng nhớ mua cho A Mộc, nàng liền biết mình đã đoán sai, hoặc là Ngưng Hương quả thật vẫn là cô nương trong sạch, hoặc là Lục Thành chẳng hề để ý chuyện kia. Niềm an ủi duy nhất đã biến mất, Ngưng Hương xác thực gả cho người tốt hơn so với nàng, Liễu Chi mặt nhăn nhó trở về sân nhỏ nhà mình.
Không có ai để ý tới tức giận của nàng ta.
Lý thị thân thiện mời cháu gái vào phòng, bà là người từng trải nên nhìn ra được cháu gái khó chịu, bà đuổi nhi nữ cùng con dâu ra ngoài để các nàng nhìn chằm chằm Đại Tráng bên ngoài chơi con quay kẻo đụng trúng A Nam, Lý thị đau lòng khuyên cháu gái, "Nhìn cháu khó chịu chưa này, mau nằm nghỉ ngơi tí đi."
Ngưng Hương trước giờ vẫn xem Đại bá mẫu là nương của mình, cho dù bất kể là nam hay nữ khi gặp phải ủy khuất rất dễ phát tiết trước mặt mẫu thân, nghe được lời quan tâm dịu dàng của Lý thị, Ngưng Hương không biết tại sao lại bật khóc, kỳ thật nói nàng hận Lục Thành là không thể nào, nàng chính là ủy khuất, trên người đau nhức cộng thêm không biết đối mặt với đám tiểu thúc Lục Ngôn thế nào.
Lý thị không biết sao cháu gái lại khóc, bà sợ hết hồn nhíu mày đè nén giận dữ nói: "Lục Thành bắt nạt cháu sao?"
Chẳng lẽ không chỉ là chuyện ban đêm?
Ngưng Hương không muốn trưởng bối hiểu lầm Lục Thành, nàng ấp a ấp úng giải thích, "Nếu là ngày khác thì cháu chịu đựng được, nhưng biết rõ hôm nay là ngày lại mặt mà hắn còn... Buổi sáng cũng không gọi cháu dậy, biểu muội Chu gia vẫn còn ở đó..."
Thấy tiểu cô nương ủy khuất chuyện này, Lý thị lại cười, ngồi xếp bằng bên cạnh cháu gái rồi nhẹ nhàng xoa bóp eo giúp nàng, thấp giọng khuyên nhủ: "Hương Nhi à, kỳ thật việc này là lỗi của Lục Thành, nhưng cháu không nên trách hắn, nam nhân đều như vậy, trừ ăn ra còn biết cái gì? Đặc biệt là người mới vừa thành thân, cháu nhìn đám heo nhà mình xem, đừng nói ngày nào cũng đút chúng ăn, chỉ cần một ngày không có đồ ăn là chúng nó cũng không muốn sống, với lại Hương Nhi của chúng lại đẹp như vậy, Lục Thành không vội mới không bình thường. Nhóm tiểu thúc bên kia cháu không cần để ở trong lòng, chẳng lẽ hôm kính trà cháu lên sớm là người ta không biết tối hôm trước phu thê các cháu làm chuyện gì sao? Cháu đó, da mặt quá mỏng đi, Lục Thành không gọi cháu dậy là vì thương cháu mà thôi."
Không có mẹ chồng có đôi khi chính là tự tại, nếu không cho dù mẹ chồng có khá hơn thì làm con dâu cũng ngại ngùng ngủ nướng.
Bà nói những câu đều chính là giúp cho Lục Thành, tức giận trong lòng Ngưng Hương xác thực đã tiêu hơn phân nửa, chỉ chua xót oán giận nói: "Ngay cả ngài cũng thiên vị hắn."
Lý thị bật cười ha ha, đột nhiên bà vén áo cháu gái lên, Ngưng Hương chấn kinh vội vàng kéo xuống, nhưng Lý thị đã kịp nhìn thấy dấu tay bên hông cháu gái. Nghĩ đến thân hình Lục Thành cao lớn như ngựa, ánh mắt Lý thị biến đổi, dặn dò cháu gái mặt mũi đỏ bừng: "Hương Nhi, sau khi về nhà cháu đừng tức giận với hắn nữa, cháu cứ mềm giọng nói với hắn là cháu khó chịu, Lục Thành đau lòng cho cháu thì sẽ biết rõ nên làm thế nào. Chuyện này làm quá liên tiếp sẽ hại thân thể, cháu cũng không thể dung túng cho hắn, lúc này mới tân hôn một đêm nhiều lắm chỉ được hai lần, càng về sau phải càng giảm xuống."
Nhiều đồng bọn như vậy nhưng hắn thích nhất chính là A Mộc cách vách.
A Mộc cũng muốn chơi cùng Đại Tráng, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đại Tráng nói: "Ta ở cùng tỷ tỷ ta, ngươi nhớ ta cứ đi sang nhà tỷ phu tìm ta, dù sao cũng gần ... A Nam nghe lời nào, ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa." Bởi vì A Nam cố gắng đẩy tay hắn cùng với Đại Tráng ra, A Mộc cúi đầu dụ dỗ nói.
A Nam không muốn.
Đại Tráng bắt nạt qua nhiều người như vậy nên sớm đã quên chuyện định trộm tiền của A Nam, hắn khoe khoang con quay đã giấu nửa ngày, "Xem, đại ca ta mới mua cho ta đó!"
Nói xong liền đi tới trước vài bước thuần thục chơi tiếp.
Con quay màu đỏ cứ xoay chuyển vòng vòng, trong mắt A Mộc và A Nam đều lộ ra vẻ hâm mộ, khác biệt duy nhất chính là A Mộc thủy chung nhìn chằm chằm con quay, A Nam lại nghiêng đầu tìm kiếm phụ thân rồi chỉ vào con quay.
Lục Thành buồn cười đáp: "Ngày mai phụ thân sẽ mua cho hai đứa."
A Nam nghe vậy mới cao hứng cùng cữu cữu xem Đại Tráng chơi.
Bên kia Liễu Chi đầu tiên là chứng kiến Lục Thành săn sóc muốn đỡ Ngưng Hương xuống xe, hiện tại lại nghe Lục Thành mua con quay cũng nhớ mua cho A Mộc, nàng liền biết mình đã đoán sai, hoặc là Ngưng Hương quả thật vẫn là cô nương trong sạch, hoặc là Lục Thành chẳng hề để ý chuyện kia. Niềm an ủi duy nhất đã biến mất, Ngưng Hương xác thực gả cho người tốt hơn so với nàng, Liễu Chi mặt nhăn nhó trở về sân nhỏ nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có ai để ý tới tức giận của nàng ta.
Lý thị thân thiện mời cháu gái vào phòng, bà là người từng trải nên nhìn ra được cháu gái khó chịu, bà đuổi nhi nữ cùng con dâu ra ngoài để các nàng nhìn chằm chằm Đại Tráng bên ngoài chơi con quay kẻo đụng trúng A Nam, Lý thị đau lòng khuyên cháu gái, "Nhìn cháu khó chịu chưa này, mau nằm nghỉ ngơi tí đi."
Ngưng Hương trước giờ vẫn xem Đại bá mẫu là nương của mình, cho dù bất kể là nam hay nữ khi gặp phải ủy khuất rất dễ phát tiết trước mặt mẫu thân, nghe được lời quan tâm dịu dàng của Lý thị, Ngưng Hương không biết tại sao lại bật khóc, kỳ thật nói nàng hận Lục Thành là không thể nào, nàng chính là ủy khuất, trên người đau nhức cộng thêm không biết đối mặt với đám tiểu thúc Lục Ngôn thế nào.
Lý thị không biết sao cháu gái lại khóc, bà sợ hết hồn nhíu mày đè nén giận dữ nói: "Lục Thành bắt nạt cháu sao?"
Chẳng lẽ không chỉ là chuyện ban đêm?
Ngưng Hương không muốn trưởng bối hiểu lầm Lục Thành, nàng ấp a ấp úng giải thích, "Nếu là ngày khác thì cháu chịu đựng được, nhưng biết rõ hôm nay là ngày lại mặt mà hắn còn... Buổi sáng cũng không gọi cháu dậy, biểu muội Chu gia vẫn còn ở đó..."
Thấy tiểu cô nương ủy khuất chuyện này, Lý thị lại cười, ngồi xếp bằng bên cạnh cháu gái rồi nhẹ nhàng xoa bóp eo giúp nàng, thấp giọng khuyên nhủ: "Hương Nhi à, kỳ thật việc này là lỗi của Lục Thành, nhưng cháu không nên trách hắn, nam nhân đều như vậy, trừ ăn ra còn biết cái gì? Đặc biệt là người mới vừa thành thân, cháu nhìn đám heo nhà mình xem, đừng nói ngày nào cũng đút chúng ăn, chỉ cần một ngày không có đồ ăn là chúng nó cũng không muốn sống, với lại Hương Nhi của chúng lại đẹp như vậy, Lục Thành không vội mới không bình thường. Nhóm tiểu thúc bên kia cháu không cần để ở trong lòng, chẳng lẽ hôm kính trà cháu lên sớm là người ta không biết tối hôm trước phu thê các cháu làm chuyện gì sao? Cháu đó, da mặt quá mỏng đi, Lục Thành không gọi cháu dậy là vì thương cháu mà thôi."
Không có mẹ chồng có đôi khi chính là tự tại, nếu không cho dù mẹ chồng có khá hơn thì làm con dâu cũng ngại ngùng ngủ nướng.
Bà nói những câu đều chính là giúp cho Lục Thành, tức giận trong lòng Ngưng Hương xác thực đã tiêu hơn phân nửa, chỉ chua xót oán giận nói: "Ngay cả ngài cũng thiên vị hắn."
Lý thị bật cười ha ha, đột nhiên bà vén áo cháu gái lên, Ngưng Hương chấn kinh vội vàng kéo xuống, nhưng Lý thị đã kịp nhìn thấy dấu tay bên hông cháu gái. Nghĩ đến thân hình Lục Thành cao lớn như ngựa, ánh mắt Lý thị biến đổi, dặn dò cháu gái mặt mũi đỏ bừng: "Hương Nhi, sau khi về nhà cháu đừng tức giận với hắn nữa, cháu cứ mềm giọng nói với hắn là cháu khó chịu, Lục Thành đau lòng cho cháu thì sẽ biết rõ nên làm thế nào. Chuyện này làm quá liên tiếp sẽ hại thân thể, cháu cũng không thể dung túng cho hắn, lúc này mới tân hôn một đêm nhiều lắm chỉ được hai lần, càng về sau phải càng giảm xuống."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro