Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 400

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Tiểu tử hơn hai mươi tuổi tinh thần khỏe mạnh rừng rực, không để cho hắn làm nhiều chỉ còn cách dụ dỗ, như vậy mới không ảnh hưởng đến sự hòa thuận của phu thê.

Ngưng Hương nhắm mắt lại gật đầu.

Lý thị lại hỏi thăm một chút chuyện bên Lục gia, biết được Lục Thành đã lên chức đại quản sự, lương tháng gấp bội , Lý thị cao hứng gọi con dâu và con gái vào bồi Ngưng Hương, còn bà thì quyết định đi trấn trên mua chút thịt làm thêm mấy món ăn.

"Tẩu tử, bụng tẩu cũng bốn tháng rồi, sao bụng còn chưa thấy gì vậy?" Ngưng Hương cùng Quản Bình đã thân thuộc đến mức không thể thân hơn rồi, nàng gọi Quản Bình lên giường ngồi, còn nàng miễn cưỡng dựa vào đống gối tò mò sờ bụng Quản Bình, đã gả cho người khác, đối với chuyện nữ nhân hoài thai đứa nhỏ càng hiếu kỳ .

"Mặc quần áo không thấy rõ lắm, kéo lên mới nhìn ra được." Quản Bình đề phòng Từ Hòe, nhưng đối với em gái của chồng lại không phòng bị, nàng kéo Ngưng Hương để tay Ngưng Hương đặt lên bụng mình.

Qủa thực đã có chút nhô lên.

Ngưng Hương đột nhiên hết sức hâm mộ, nàng thu tay lại nói: "Thật tốt, cuối tháng sáu năm nay ta được trở thành cô cô rồi."

"Không chừng bây giờ ngươi cũng đã mang bầu rồi, có thể cuối năm được làm mẹ nữa." Trở thành mẫu thân, mặt mày Quản Bình trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ khi Từ Hòe phạm sai lầm nàng mới tỏ ra lãnh đạm uy nghiêm.

Ngưng Hương cúi đầu nhìn bụng của mình, buồn cười nói: "Sao có thể nhanh như vậy."

Quản Bình chẳng nói đúng sai, nàng chính ví dụ điển hình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người liên tục ở trong phòng nói chuyện, một người thân thể không thoải mái, một người đang mang thai, bên trong phòng bếp có Từ Thu Nhi giúp mẫu thân nhóm lửa là đủ rồi, chỉ là Lục Thành gấp đến độ cong tâm cong phổi , hắn không nhìn thấy tức phụ, cũng không biết tức phụ có méc lại chuyện của hai người cùng người nhà hay không, hắn vừa đi quanh sân nhìn bọn nhỏ chơi vừa có cảm giác Lý thị nhìn hắn vài lần.

Cuối cùng tới lúc ăn cơm hắn cũng thấy được tức phụ, nhưng Ngưng Hương lại không nhìn hắn, sau khi tự mình ăn xong nàng lại chăm chú đút cơm cho A Nam.

"Ở nhà nghỉ ngơi hết buổi trưa rồi về." A Nam ăn cơm rất chậm, Lý thị thấy vậy liền thu dọn bàn ăn trước rồi nhìn Ngưng Hương nói.

Ngưng Hương gật đầu.

Trong nội tâm Lục Thành lại rục rịch, hắn ngồi một lát rồi đứng dậy nói với Từ Thủ Lương: "Đại bá phụ, cháu hơi choáng váng nên muốn đi ngủ trước."

Từ Thủ Lương làm sao cản hắn.

Phòng bên Tây viện đều đã dọn dẹp xong, Lục Thành bò lên giường lấy ra bốn cái gối, nhìn thấy chiếc gối nhỏ dành cho hài tử mà Lý thị đã chuẩn bị sẵn cho A Nam, trong lòng Lục Thành cảm thấy ấm áp, hắn ngửa mặt nằm ở trên giường chờ tức phụ đến.

Rất nhanh dưới mái hiên liền truyền đến giọng nói làm nũng của A Nam, "Nương ôm con ngủ."

Lục Thành cười nhắm mắt lại.

Ngưng Hương vừa dẫn bọn nhỏ vào phòng liền nghe tiếng ngáy của nam nhân trên giường gạch, nàng có chút không tin.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc hắn ngủ thiệt hay giả, nàng chỉ để ý dỗ nhóm hài tử, chờ A Nam và A Mộc ngủ thiếp đi, nàng đưa lưng nằm xuống về phía Lục Thành.

Sau lưng truyền đến động tĩnh, một khắc sau, Lục Thành từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xoa bóp eo giúp nàng, "Hương Nhi, sau này mỗi đêm ta chỉ làm một lần thôi."

Ngưng Hương hơi nhếch môi nhưng không đẩy tay hắn ra.

Lục Thành từ từ đưa người tới, cúi đầu muốn hôn nàng.

Ngưng Hương ghét hắn toàn thân mùi rượu nên ngăn hắn không cho hôn.

"Cây ăn quả sắp trổ hoa rồi, nàng có muốn qua đó không?" Thấy nàng không để hắn hôn, Lục Thành nhỏ giọng hỏi.

Cuối cùng Ngưng Hương cũng mở mắt ra, sau đó giống như từ bên trong mắt hoa đào của hắn thấy được màu hoa trắng của cây táo đỏ.

"Những ai đi?" Nàng nhỏ giọng hỏi, nói xong thấy hắn nhếch miệng cười, nàng căm tức chui vào ngực hắn, hung hăng nhéo eo hắn một cái, "Lần sau chàng còn như vậy nữa thì ta sẽ không quay về với chàng nữa."

"Không dám không dám." Thật vất vả mới dỗ được tức phụ, Lục Thành cũng không muốn gây tội với nàng nữa, hắn ôm nàng tố khổ, "Hương Nhi, nửa ngày nay nàng không để ý tới ta, ta khó chịu gần chết..."

Khó chịu quá khó chịu quá, hắn muốn ăn môi đỏ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0