Chương 407
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Ngô Đình mười hai tuổi nhẹ nhàng cười ra tiếng, mắt ngọc mày ngài, toàn thân phong độ của người trí thức nhưng lại không tỏ ra cao ngạo.
Tiểu nhị ở phía trước dẫn đường, Ngô Minh Cử nhân cơ hội hướng Ngưng Hương và Chu Ngọc giới thiệu cháu gái của mình.
"Đại cô nương." Ngưng Hương cung kính hô.
Ngô Đình gật đầu, nàng nhìn hai vợ chồng Ngưng Hương rồi nhỏ giọng tán dương: "Ngài cùng Lục quản sự thật sự là đẹp đôi, không trách được A Nam lại xinh đẹp như vậy."
Lục Thành ở vườn trái cây làm việc nên tiểu cô nương không hiểu nhiều chuyện về hắn lắm nên đã hiểu lầm.
Ngưng Hương có chút lúng túng, Ngô Minh Cử ho khan khụ khụ, thấp giọng giải thích với cháu gái.
Khuôn mặt thanh tú trắng muốt của Ngô Đình đảo mắt đã đỏ rực lên, áo não bồi tội, "Thực xin lỗi, ta..."
Ngưng Hương cười lắc đầu, khuyên nàng không cần tự trách.
Nhưng Ngô Đình vẫn rất áy náy, đến nhã gian, tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh Chu Ngọc, mặc dù hết sức thích A Nam trong lòng Ngưng Hương, nhưng nàng lại thẹn thùng chủ động đến gần, vẫn là Ngưng Hương nhìn ra, chủ động dẫn nàng nói chuyện, các nữ quyến bên này mới từ từ thân thiện với nhau.
Sau khi chọn xong các món ăn, tửu lâu muốn chuẩn bị món cần có thời gian, mọi người liền chia làm hai bên hàn huyên.
Ngô Minh Cử hỏi Lục Thành cùng Nghiêm Kính vài câu về chuyện ở vườn trái cây, nhìn hai nam nhân thân hình cao lớn lại am hiểu cách đối xử với mọi người, hắn tiếc hận nói: "Hai người các ngươi ở lại vườn trái cây thật sự là phí tài năng, không dối gạt các ngươi, ta muốn ở Thái An phủ bán trà, cuối tháng ta muốn đi sang Giang Nam chọn lá trà, các ngươi có ai có hứng thú đi cùng ta không? Ra ngoài gặp gỡ nhiều liền quen, đầu tiên trở lại làm Nhị chưởng quỹ trước, để lão chưởng quỹ hướng dẫn hai năm, sau khi có thể một mình đảm đương một quầy ta sẽ để các ngươi làm đại chưởng quỹ, tiền công cao, cuối năm cũng có hoa hồng, như vậy so với công việc ở vườn trái cây tốt hơn nhiều."
Nghiêm Kính nghe vậy bất giác nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành lại theo bản năng nhìn về phía vị thê tử bên kia, vừa vặn đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Ngưng Hương, bốn mắt đụng nhau, nàng lập tức rủ mắt xuống, khẽ mím môi tiết lộ sự bất an của nàng.
Lục Thành liền hiểu Ngưng Hương không muốn hắn đi.
Xuống Giang Nam, chỉ riêng qua lại trên đường cũng phải ba tháng, nếu như không có Ngưng Hương, Lục Thành có thể nào thử một lần, cho dù chỉ là được đi ra ngoài một vòng, trở lại vườn trái cây tiếp tục làm việc, dầu gì cũng coi như từng trải việc đời . Nhưng từ khi hắn có Ngưng Hương, hai vợ chồng mới vừa thành thân nửa tháng, Lục Thành không bỏ được tức phụ.
Hắn chính là người không có tiền đồ, tiền đồ cùng tức phụ, hắn càng ưa thích ôm tức phụ sống cuộc sống qua ngày hơn.
Nghiêm Kính không có tức phụ, nhưng hắn muốn theo đuổi tức phụ, Từ Thu Nhi mười bốn đúng là thời điểm đàm hôn luận gả, vạn nhất tiểu nha đầu thừa dịp hắn không có ở đây mấy tháng liền cùng người khác đính hôn thì lúc đó hắn không phải hối hận đến chết sao, so sánh tức phụ với trà, đại chưởng quỹ hàng trà thì có là gì? Trong nhà hắn có tiền, mình ở vườn trái cây làm việc cũng không lo ăn mặc, không phải trước tiên nên để ý tức phụ trước sao.
Hai người ôm tâm tư giống nhau đều đều uyển chuyển cự tuyệt Ngô Minh Cử.
Ngô Minh Cử hết sức thất vọng, trấn trên có rất nhiều người, nhưng đều không có ai có kinh nghiệm, muốn chọn một người đứng đầu thực không dễ dàng, đáng tiếc thật vất vả mới gặp được hai người nhưng họ lại không có dã tâm.
Thấy trượng phu không đồng ý, Ngưng Hương lặng lẽ nhếch khóe miệng lên.
Nàng không muốn Lục Thành rời đi, càng không muốn Lục Thành vào trong thành làm đại chưởng quỹ, bên trong thành có Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương chỉ ước gì có thể cách hắn càng xa càng tốt. Nếu như Lục Thành muốn đi, nàng sẽ không bắt hắn thay đổi chủ ý, nhưng nàng sẽ nhớ hắn sẽ không an tâm, may mắn Lục Thành không có tâm tư đó.
"Tam gia, đại ca ta không muốn đi, người thấy ta được không?"
Đang muốn dụ dỗ A Nam đưa chung rượu trong tay giao ra, đột nhiên giọng nói du dương của thiếu niên truyền vào trong tai nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu.
Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Ngôn.
Lục Ngôn lạnh nhạt tự nhiên, mắt hoa đào hỏi thăm nhìn chằm chằm Ngô Minh Cử.
Tiểu nhị ở phía trước dẫn đường, Ngô Minh Cử nhân cơ hội hướng Ngưng Hương và Chu Ngọc giới thiệu cháu gái của mình.
"Đại cô nương." Ngưng Hương cung kính hô.
Ngô Đình gật đầu, nàng nhìn hai vợ chồng Ngưng Hương rồi nhỏ giọng tán dương: "Ngài cùng Lục quản sự thật sự là đẹp đôi, không trách được A Nam lại xinh đẹp như vậy."
Lục Thành ở vườn trái cây làm việc nên tiểu cô nương không hiểu nhiều chuyện về hắn lắm nên đã hiểu lầm.
Ngưng Hương có chút lúng túng, Ngô Minh Cử ho khan khụ khụ, thấp giọng giải thích với cháu gái.
Khuôn mặt thanh tú trắng muốt của Ngô Đình đảo mắt đã đỏ rực lên, áo não bồi tội, "Thực xin lỗi, ta..."
Ngưng Hương cười lắc đầu, khuyên nàng không cần tự trách.
Nhưng Ngô Đình vẫn rất áy náy, đến nhã gian, tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh Chu Ngọc, mặc dù hết sức thích A Nam trong lòng Ngưng Hương, nhưng nàng lại thẹn thùng chủ động đến gần, vẫn là Ngưng Hương nhìn ra, chủ động dẫn nàng nói chuyện, các nữ quyến bên này mới từ từ thân thiện với nhau.
Sau khi chọn xong các món ăn, tửu lâu muốn chuẩn bị món cần có thời gian, mọi người liền chia làm hai bên hàn huyên.
Ngô Minh Cử hỏi Lục Thành cùng Nghiêm Kính vài câu về chuyện ở vườn trái cây, nhìn hai nam nhân thân hình cao lớn lại am hiểu cách đối xử với mọi người, hắn tiếc hận nói: "Hai người các ngươi ở lại vườn trái cây thật sự là phí tài năng, không dối gạt các ngươi, ta muốn ở Thái An phủ bán trà, cuối tháng ta muốn đi sang Giang Nam chọn lá trà, các ngươi có ai có hứng thú đi cùng ta không? Ra ngoài gặp gỡ nhiều liền quen, đầu tiên trở lại làm Nhị chưởng quỹ trước, để lão chưởng quỹ hướng dẫn hai năm, sau khi có thể một mình đảm đương một quầy ta sẽ để các ngươi làm đại chưởng quỹ, tiền công cao, cuối năm cũng có hoa hồng, như vậy so với công việc ở vườn trái cây tốt hơn nhiều."
Nghiêm Kính nghe vậy bất giác nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành lại theo bản năng nhìn về phía vị thê tử bên kia, vừa vặn đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Ngưng Hương, bốn mắt đụng nhau, nàng lập tức rủ mắt xuống, khẽ mím môi tiết lộ sự bất an của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thành liền hiểu Ngưng Hương không muốn hắn đi.
Xuống Giang Nam, chỉ riêng qua lại trên đường cũng phải ba tháng, nếu như không có Ngưng Hương, Lục Thành có thể nào thử một lần, cho dù chỉ là được đi ra ngoài một vòng, trở lại vườn trái cây tiếp tục làm việc, dầu gì cũng coi như từng trải việc đời . Nhưng từ khi hắn có Ngưng Hương, hai vợ chồng mới vừa thành thân nửa tháng, Lục Thành không bỏ được tức phụ.
Hắn chính là người không có tiền đồ, tiền đồ cùng tức phụ, hắn càng ưa thích ôm tức phụ sống cuộc sống qua ngày hơn.
Nghiêm Kính không có tức phụ, nhưng hắn muốn theo đuổi tức phụ, Từ Thu Nhi mười bốn đúng là thời điểm đàm hôn luận gả, vạn nhất tiểu nha đầu thừa dịp hắn không có ở đây mấy tháng liền cùng người khác đính hôn thì lúc đó hắn không phải hối hận đến chết sao, so sánh tức phụ với trà, đại chưởng quỹ hàng trà thì có là gì? Trong nhà hắn có tiền, mình ở vườn trái cây làm việc cũng không lo ăn mặc, không phải trước tiên nên để ý tức phụ trước sao.
Hai người ôm tâm tư giống nhau đều đều uyển chuyển cự tuyệt Ngô Minh Cử.
Ngô Minh Cử hết sức thất vọng, trấn trên có rất nhiều người, nhưng đều không có ai có kinh nghiệm, muốn chọn một người đứng đầu thực không dễ dàng, đáng tiếc thật vất vả mới gặp được hai người nhưng họ lại không có dã tâm.
Thấy trượng phu không đồng ý, Ngưng Hương lặng lẽ nhếch khóe miệng lên.
Nàng không muốn Lục Thành rời đi, càng không muốn Lục Thành vào trong thành làm đại chưởng quỹ, bên trong thành có Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương chỉ ước gì có thể cách hắn càng xa càng tốt. Nếu như Lục Thành muốn đi, nàng sẽ không bắt hắn thay đổi chủ ý, nhưng nàng sẽ nhớ hắn sẽ không an tâm, may mắn Lục Thành không có tâm tư đó.
"Tam gia, đại ca ta không muốn đi, người thấy ta được không?"
Đang muốn dụ dỗ A Nam đưa chung rượu trong tay giao ra, đột nhiên giọng nói du dương của thiếu niên truyền vào trong tai nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu.
Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Ngôn.
Lục Ngôn lạnh nhạt tự nhiên, mắt hoa đào hỏi thăm nhìn chằm chằm Ngô Minh Cử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro