Chương 408
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Ngô Minh Cử quen Lục Thành nhưng Lục Ngôn lại chưa gặp bao giờ, nhưng thấy thiếu niên lang cùng Lục Thành có bốn phần tương tự, khuôn mặ trắng nõn tuấn lãng, cử chỉ thong dong, mạo muội đưa ra yêu cầu cũng không sợ bị cự tuyệt, phần dũng khí này ném ở trong phủ hiển nhiên có thể cải tạo thành người tài, hắn liền vuốt cằm nói: "Được, ngươi còn nhỏ tuổi, coi như đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, nhưng một khi đã đi ra ngoài sẽ không thể hối hận, ngươi xác định ngươi có thể chịu khổ không?"
Đường xá xa xôi mệt nhọc, rời nhà xa xôi ngàn dặm, không phải ai cũng đều chịu được.
"Tam gia thân phận tôn quý còn không sợ khổ, một nông dân như ta thì sợ cái gì, ta sẽ cố gắng không làm cản trở ngài." Lục Ngôn cố gắng kìm nén hưng phấn nói.
Nhưng Ngô Minh Cử nhìn ra được hắn đang cố gắng ẩn nhẫn kích động, quét mắt nhin Lục Thành vẫn chưa phản đối, hắn bèn thẳng thắn nhắc nhở: "Lão nhị so với huynh trưởng ngươi thật có chí khí, ta quả thực xem trọng ngươi, chỉ là nhìn tuổi ngươi bây giờ, có đủ tư cách đảm đương chưởng quầy hay không thì còn phải nhìn biểu hiện dọc đường của ngươi, dù sao cùng đi còn có bảy tám người, nếu ngươi có thể chứng minh mình mạnh hơn so với bọn họ, ta muốn đề bạt ngươi bọn họ mới không dám dị nghị."
"Tạ ơn Tam gia nhắc nhở, Lục Ngôn nhất định sẽ cố gắng học hỏi thật tốt!" Lục Ngôn đứng lên hướng Ngô Minh Cử làm đại lễ.
Nghiêm Kính cũng rất bội phục khí phách của Lục Ngôn, hắn cầm bầu rượu ồn ào nói: "Đến đến đến, nhanh kính Tam gia một ly, Tam gia chúng ta chính là người ngay thẳng, đổi thành công tử của lão gia khác, ai sẽ cho những người nông quê như chúng ta có cơ hội này? Đừng nói đề bạt, chỉ sợ ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn."
"Đúng vậy, nếu lão nhị quyết định đi theo Tam gia, ngươi phải cố gắng đàng hoàng, đừng làm xấu mặt Lục gia chúng ta." Lục Thành rời khỏi bàn bưng bát rượu đứng lên, chuẩn bị kính rượu cùng nhau, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đệ đệ, có chút quyết định về nhà nói sau.
Thấy ba người bọn họ nhiệt tình như vậy, Ngô Minh Cử đành đứng dậy uống rượu theo.
Các nam nhân dùng bát rượu để uống, ngửa đầu uống hào khí tận trời, A Nam ngơ ngác nhìn théo, sau đó liền cúi đầu nhìn chén rượu nhỏ trong tay của mình, bé mất hứng buông chén rượu xuống, thân thể nhỏ nhắn muốn trèo lên bàn, muốn cầm lấy bát rượu bị nương đẩy ra xa, "Nương, uống rượu!"
Tiểu hài tử cái gì cũng đều muốn học theo người lớn, Ngưng Hương sợ A Nam ném bát rơi vỡ, nàng dịu dàng dụ dỗ nói: "A Nam nghe lời nương, con còn nhỏ không thể uống rượu."
Lúc đó ba người Lục Thành đều đang uống rượu, chỉ có tiếng uống rượu ùng ục ùng ục phát ra, Chu Ngọc, Ngô Đình, A Mộc, A Đào đều đang nhìn bọn họ, bởi vậy trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của hai mẹ con Ngưng Hương, A Nam cất giọng nói trong trẻo, Ngưng Hương thì lại dịu dàng.
Ngoài cửa là giọng nói của tiểu nhị đang dẫn đường cho khách.
Phía sau tiểu nhị là một nam nhân hoa phục cùng nha hoàn xinh đẹp đồng thời đi về hướng nhã gian bên trái.
Tố Nguyệt trước hết hoàn hồn, sau đó lo lắng địa trộm quan sát Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa, hắn muốn thờ ơ nhưng trí nhớ không thể khống chế.
Hắn nghĩ hắn đã quên, ngay cả ngày nàng thành thân với người khác, hắn cũng chỉ ôm Tố Nguyệt suốt một đêm không ngủ, nhưng hắn không ngờ nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, hắn liền lại nhớ tới nàng, nhớ tiểu nha hoàn da mặt mỏng hay thẹn thùng, nhớ lại nàng cũng từng dịu dàng như vậy khuyên hắn, khuyên hắn đừng hét lên nữa.
Liếc mắt nhìn ván cửa một cái, Bùi Cảnh Hàn tiếp tục đi lên phía trước, không để ý tiểu nhị muốn dẫn hắn tới gian phòng tốt nhất mà đẩy cánh cửa nhã gian phòng bên cạnh ra.
"Thế tử?" Tiểu nhị nghi hoặc đuổi theo.
Giọng nói của tiểu nhị rơi vào nhã gian bên này, Ngưng Hương nghe vậy đã quên đè A Nam vẫn đang dùng sức nằm sấp trên bàn mò tới bát rượu, nàng liền ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành vừa lúc uống cạn giọt rượu cuối cùng, nghe được âm thanh xưng hô cách vách, đôi mắt hoa đào thẳng thắn quay sang trên mặt Ngưng Hương.
Trong chớp mắt, Ngưng Hương giống như thấy được ánh mắt sắc bén nguy hiểm của Tướng Quân đang nhìn nàng.
Đường xá xa xôi mệt nhọc, rời nhà xa xôi ngàn dặm, không phải ai cũng đều chịu được.
"Tam gia thân phận tôn quý còn không sợ khổ, một nông dân như ta thì sợ cái gì, ta sẽ cố gắng không làm cản trở ngài." Lục Ngôn cố gắng kìm nén hưng phấn nói.
Nhưng Ngô Minh Cử nhìn ra được hắn đang cố gắng ẩn nhẫn kích động, quét mắt nhin Lục Thành vẫn chưa phản đối, hắn bèn thẳng thắn nhắc nhở: "Lão nhị so với huynh trưởng ngươi thật có chí khí, ta quả thực xem trọng ngươi, chỉ là nhìn tuổi ngươi bây giờ, có đủ tư cách đảm đương chưởng quầy hay không thì còn phải nhìn biểu hiện dọc đường của ngươi, dù sao cùng đi còn có bảy tám người, nếu ngươi có thể chứng minh mình mạnh hơn so với bọn họ, ta muốn đề bạt ngươi bọn họ mới không dám dị nghị."
"Tạ ơn Tam gia nhắc nhở, Lục Ngôn nhất định sẽ cố gắng học hỏi thật tốt!" Lục Ngôn đứng lên hướng Ngô Minh Cử làm đại lễ.
Nghiêm Kính cũng rất bội phục khí phách của Lục Ngôn, hắn cầm bầu rượu ồn ào nói: "Đến đến đến, nhanh kính Tam gia một ly, Tam gia chúng ta chính là người ngay thẳng, đổi thành công tử của lão gia khác, ai sẽ cho những người nông quê như chúng ta có cơ hội này? Đừng nói đề bạt, chỉ sợ ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn."
"Đúng vậy, nếu lão nhị quyết định đi theo Tam gia, ngươi phải cố gắng đàng hoàng, đừng làm xấu mặt Lục gia chúng ta." Lục Thành rời khỏi bàn bưng bát rượu đứng lên, chuẩn bị kính rượu cùng nhau, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đệ đệ, có chút quyết định về nhà nói sau.
Thấy ba người bọn họ nhiệt tình như vậy, Ngô Minh Cử đành đứng dậy uống rượu theo.
Các nam nhân dùng bát rượu để uống, ngửa đầu uống hào khí tận trời, A Nam ngơ ngác nhìn théo, sau đó liền cúi đầu nhìn chén rượu nhỏ trong tay của mình, bé mất hứng buông chén rượu xuống, thân thể nhỏ nhắn muốn trèo lên bàn, muốn cầm lấy bát rượu bị nương đẩy ra xa, "Nương, uống rượu!"
Tiểu hài tử cái gì cũng đều muốn học theo người lớn, Ngưng Hương sợ A Nam ném bát rơi vỡ, nàng dịu dàng dụ dỗ nói: "A Nam nghe lời nương, con còn nhỏ không thể uống rượu."
Lúc đó ba người Lục Thành đều đang uống rượu, chỉ có tiếng uống rượu ùng ục ùng ục phát ra, Chu Ngọc, Ngô Đình, A Mộc, A Đào đều đang nhìn bọn họ, bởi vậy trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của hai mẹ con Ngưng Hương, A Nam cất giọng nói trong trẻo, Ngưng Hương thì lại dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa là giọng nói của tiểu nhị đang dẫn đường cho khách.
Phía sau tiểu nhị là một nam nhân hoa phục cùng nha hoàn xinh đẹp đồng thời đi về hướng nhã gian bên trái.
Tố Nguyệt trước hết hoàn hồn, sau đó lo lắng địa trộm quan sát Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa, hắn muốn thờ ơ nhưng trí nhớ không thể khống chế.
Hắn nghĩ hắn đã quên, ngay cả ngày nàng thành thân với người khác, hắn cũng chỉ ôm Tố Nguyệt suốt một đêm không ngủ, nhưng hắn không ngờ nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, hắn liền lại nhớ tới nàng, nhớ tiểu nha hoàn da mặt mỏng hay thẹn thùng, nhớ lại nàng cũng từng dịu dàng như vậy khuyên hắn, khuyên hắn đừng hét lên nữa.
Liếc mắt nhìn ván cửa một cái, Bùi Cảnh Hàn tiếp tục đi lên phía trước, không để ý tiểu nhị muốn dẫn hắn tới gian phòng tốt nhất mà đẩy cánh cửa nhã gian phòng bên cạnh ra.
"Thế tử?" Tiểu nhị nghi hoặc đuổi theo.
Giọng nói của tiểu nhị rơi vào nhã gian bên này, Ngưng Hương nghe vậy đã quên đè A Nam vẫn đang dùng sức nằm sấp trên bàn mò tới bát rượu, nàng liền ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành vừa lúc uống cạn giọt rượu cuối cùng, nghe được âm thanh xưng hô cách vách, đôi mắt hoa đào thẳng thắn quay sang trên mặt Ngưng Hương.
Trong chớp mắt, Ngưng Hương giống như thấy được ánh mắt sắc bén nguy hiểm của Tướng Quân đang nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro