Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 87

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Trên đường bị gió tạt vào người, lúc Lục Thành vào nhà trên mặt đã nhìn không ra dạng gì,sau khi đặt con trai vào trong ổ chăn trên giường gần lò sưởi, lúc này hắn mới đi ra ngoài rửa chân. Rửa chưa được một nửa, thì nghe thấy nhị đệ đang nói gì đó ở bên trong, Lục Thành nhíu mày, ngay sau đó liền nghe từ trong phòng truyền ra tiếng khóc rung trời của A Nam, tiếng khóc kia vừa cất lên, chẳng những chấn động đến hắn, mà cũng làm mấy chú chó nhà hàng xóm ở thôn Đông này cũng giật mình sủa inh ỏi, dẫn theo tiếng chó sủa liên tiếp trong thôn.

"Nương..."

Tiếng khóc của bé càng lúc càng lớn, vô cùng chói tai.

Bên trái nhà Lục gia không có người ở, nhưng trong nhà tối thui của Đặng gia ở bên phải truyền đến giọng nói mơ hồ của phụ nhân đang thầm oán trách, nhưng có điều những nhà có con mới đẻ đều như vậy, mà Đặng gia cũng thành thói quen nửa đêm thỉnh thoảng A Nam lại khóc rống lên, cho nên cũng không có chửi to tiếng.

Lục Thành vừa phiền muộn nóng nảy lại vừa đau lòng nhi tử, vội vã rửa sạch chân rồi chạy vào phòng.

Ở phía đầu giường gần lò sưởi, A Nam đang đánh nhị thúc của bé, nước mắt to bằng hạt đậu liên tục không ngừng chảy xuống, nghe thấy có người tiến vào, tiểu tử ngừng khóc, sau khi thấy rõ là phụ thân, biết là phụ thân ôm bévề , A Nam khóc lại càng hăng say hơn, bàn tay nhỏ bé cào lung tung trên người Lục Ngôn. Mùa hè ít mặc áo, cho nên trên cánh tay Lục Ngôn lập tức xuất hiện hai vết đỏ dài.

"Nên cắt móng tay rồi." Lục Ngôn bế cháu trai lục thân không nhận hắn đưa cho huynh trưởng, oán giận nói.

Lục Thành nhìn thoáng qua cánh tay hắn, kêu hắn cứ ngủ trước đi, còn mình thì ôm A Nam ra phía sau nhà, vừa nhẹ nhàng lắc lư vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, "A Nam nhớ Hương cô cô phải không? Con đừng khóc nữa, nói cho phụ thân nghe có phải con nhớ cô cô hay không."

Trong sân tối đen như mực, nam nhân cao lớn cũng không cần duy trì uy nghiêm huynh trưởng nữa, thành thạo dỗ dành nhi tử.

Tiếng khóc A Nam nhỏ dần, nằm ở trên vai phụ thân nói, "Nương..."

Lục Thành giúp con lau nước mắt, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, cái trán nhẹ nhàng chạm vào đầu của nhi tử, thật lâu mới hứa hẹn nói: "A Nam đừng khóc nữa nào, ngày mai A Nam có thể gặp nương của con rồi , phụ thân ôm con đi thăm nương nhé, nhưng A Nam phải nghe lời của phụ thân."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe được có thể đi tìm nương, cũng không cần biết từ 'nương' đó có nghĩa là gì, A Nam lập tức ngừng khóc, nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Đi..."

Bây giờ bé muốn phụ thân ôm bé đi ngay.

"Buổi tối không được, nương của con vẫn còn đang ngủ, không muốn người khác làm phiền nàng, ban ngày nương mới có thể chơi đùa với A Nam." Tay trái Lục Thành ôm nhi tử, tay phải lại xoa xoa đôi mắt của bé, "A Nam nghe lời, đừng khóc."

A Nam biết thế nào là cướp chăn, phụ thân với bé đã từng nghịch qua, tiểu tử nháy mắt mấy cái, hiểu chuyện nhìn sang phụ thân, đặc biệt nghiêm túc nói: "Không!" Vừa nói vừa lắc đầu.

Lục Thành hiểu ý nhi tử, cười nói: "A Nam ngoan lắm, không cướp chăn của mẫu thân, vậy tối nay phụ thân ôm con ngủ nhé?"

A Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Cơ bản đã dụ dỗ xong tiểu tử này, Lục Thành ôm hắn về phòng, nghiêm túc nói: "A Nam cũng không được cướp chăn của phụ thân."

A Nam nhếch miệng cười xấu xa, ngón chân nhỏ bé hơi xòe ra đạp vào ngực phụ thân.

Lục Thành xoa xoa chân nhỏ mập ú của bé, sau khi trở về Đông phòng liền nhét tiểu gia hỏa này vào trong chăn, hắn đi giặt khăn nhỏ giúp con lau mặt. Vừa trở về liền thấy nhị thúc nhấc nách của bé, còn bé thì nghịch ngợm đi tới đi lui ở trên lưng tam thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trời tháng sáu, một khắc trước còn mưa như trút nước, bây giờ mặt trời đã lên cao tỏa nắng rực rỡ.

"Ngủ thôi." Lục Thành đứng trước mép giường trước, cười nói.

A Nam nhìn chiếc khăn nhỏ trong tay phụ thân, nghiêng đầu muốn trốn vào bên trong, lại bị phản đồ nhị thúc dễ dàng ôm đến trong tayLục Thành.

Sau khi lau mặt xong, tam lớn một nhỏ tắt đèn đi ngủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A Nam thoát được chỉ còn vướng cái bụng, lăn qua lăn lại trong chăn như con lươn, Lục Thành vỗ vỗ cái mông nhi tử, "Ngủ."

A Nam lập tức quay lại, bàn tay nhỏ bé sờ ngực phụ thân.

Lục Thành cảm thấy ngứa, đè tay bé lại.

A Nam kiên quyết muốn sờ, sờ đến điểm nhỏ gồ lên trên da, tiểu tử đột nhiên nắm chặt lấy.

Lục Thành đau đến hít thở không thông, đập thật mạnh vào cái mông bé, "Ngủ!"

A Nam rốt cuộc cũng ngoan, đàng hoàng làm ổ trong lòng phụ thân, lúc gần sắp ngủ, bàn tay nhỏ bé lại sờ ngực phụ thân, lẩm bẩm gọi nương.

Lục Thành nghe thấy, trong lòng lập tức lại nhớ tới Ngưng Hương.

Không phải chỉ mới bị cự tuyệt một lần sao?

Hắn lại không phải là người da mặt mỏng chịu không nổi vài câu đả kích của một cô nương, một lần bị cự tuyệt hắn liền đuổi theo mấy lần, đều nói hảo nữ sợ lang triền, chờ cho có cơ hội hắn phải đi quấn lấy nàng, nghĩ mọi cách đối tốt với nàng, hắn không tin nàng không động tâm. Ít nhất hiện tại bây giờ, nàng chỉ là không thích hắn, cũng không phải là chán ghét hắn, Lục đại ca Lục đại ca, tiếng gọi nghe hết sức êm tai.

Lúc nàng sơ ý gọi "Lục nhị ca" cũng thật là dễ nghe , Lục Thành lật người, đối mặt với nóc nhà đen như mực hạ quyết tâm.

Hắn nhất định sẽ cưới nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0