Chương 89
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Trẻ con thường thích chơi đùa với những người bạn nhỏ của mình hơn, sau một hồi A Nam ở trong lòng Ngưng Hương đã cảm thấy buồn chán liền dính lấy A Mộc.
Đây là lúc A Nam đang chập chững tập đi, Từ Thu Nhi liền đem chiếc xe nhỏ bằng gỗ tập đi mà phụ thân làm cho đường đệ lấy ra.
Thân xe rất đơn giản, phía dưới là bốn bánh xe cũ, trải qua ba bốn năm rồi nên trên bánh xe đã xuất hiện những dấu vết rỉ sét loang lổ, nhưng may là vẫn còn có thể đẩy được. A Nam đặc biệt thích đẩy chiếc xe tập đi bằng gỗ đã rất cũ này đi theo phía sau A Mộc. Giữa hai nhà Từ gia không có tường nên sân có vẻ đặc biệt lớn, 2 đứa lát thì sang hướng đông lát thì chuyển sang tây chơi cực kì vui vẻ.
A Nam vừa chơi đùa vừa dùng mắt chú ý tới Ngưng Hương, Ngưng Hương muốn đi vào phòng uống nước mà tiểu tử này đã gấp đến độ đẩy chiếc xe gỗ đuổi theo nàng, đôi chân lắc la lắc lư đi càng nhanh hơn, trong miệng luôn gọi nương nương, Ngưng Hương xấu hổ vội vàng quay lại dặn dò một phen. A Nam rất thật thông minh, chỉ cần không nóng nảy, bé liền không gọi nương.
"Đại tỷ có con trai khi nào vậy?" Ngưng Hương vừa uống nước trở lại đã thấy Từ Thu Nhi thả kim chỉ trong tay xuống, cố ý trêu ghẹo nói.
Ngưng Hương gõ đầu của nàng một cái, lại lần nữa ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, nhìn A Nam cách đó không xa thở dài, "Thật sự là nghe thấy người khác gọi nương mà bé đã nhớ kỹ như vậy, thật sự là, tỷ cũng không biết tại sao A Nam lại dính tỷ như vậy."
Ngưng Hương không sợ A Nam bám nàng, nhưng nàng thực sự không chịu nổi tiểu tử này gọi nương lung tung.
Từ Thu Nhi chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: "Đại tỷ nên dứt khoát..."
Lời nói còn chưa dứt đã kịp thời sửa chữa: "Dù sao buổi chiều đại tỷ phải đi rồi, sau này không gặp thì sẽ không sợ A Nam gọi bậy nữa."
Nàng vốn là muốn nói đường tỷ nên dứt khoát gả cho Lục Thành thì sẽ làm nương của A Nam rồi, nhưng nghĩ lại, đại tỷ vừa xinh đẹp tính tình lại rất tốt, mười mấy dặm xung quanh thôn chưa chắc có thể tìm ra cô nương khác tốt hơn đại tỷ, nếu đã có điều kiện tốt như vậy, vì sao phải làm vợ kế cho người khác? Lục Thành tuy có bãn lĩnh nhưng dù sao cũng đã từng thành thân, A Nam tuy đáng yêu nhưng cũng chỉ là do hiện tại bé không hiểu chuyện, ai biết sau này đứa nhỏ này lớn lên sẽ trở thành người như thế nào?
Làm mẹ kế cũng không phải là chuyện dễ dàng ,chỉ cần hơi có chút sai lầm, chưa nói tới chuyện trong lòng con riêng nghĩ gì, chỉ cần người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ nói lung tung, đã làm cho người khác cảm thấy phiền phức.
Từ Thu Nhi một chút cũng không hy vọng Đường tỷ tốt như vậy lại đi làm vợ kế của người khác.
Âm thầm quyết định sau này không thể để cho Đường tỷ cùng với Lục Thành cười giỡn với nhau nữa, Từ Thu Nhi khéo léo nhắc nhở: "Đại tỷ hẳn là cũng cảm thấy trùng hợp vì sao mỗi lần trở về đều gặp phải Lục đại ca chứ."
Nàng nhìn ra Lục Thành đã có ý với Đường tỷ, nhưng Đường tỷ tâm tư đơn giản vẫn chưa biết gì, hiện tại nếu như nàng nhắc nhở thì Đường tỷ sẽ tránh xa Lục Thành, về sau chắc chắn sẽ không ngồi xe của Lục Thành nữa, nhưng nếu như Đường tỷ cố ý... Từ Thu Nhi sẽ tìm cơ hội nhắc nhở Đường tỷ làm vợ kế sẽ phiền muộn như thế nào, nhưng hiện giờ trước mắt vẫn chưa xác định được chuyện gì, nàng cũng không nên làm mọi chuyện trở nên khúc mắc.
Ngưng Hương không yên lòng gật gật đầu
Hai lần vừa rồi Lục Thành tiện thể chở nàng về nhà là trùng hợp hay cố ý cũng đều đã qua, bây giờ nàng chỉ hy vọng về sau đừng có như vậy nữa.
"Thối!"
Hai tỷ muội đang nói nói chuyện ở bên này, bên kia A Nam đang nhìn Ngưng Hương kêu lên một tiếng, không chịu để cho cô cô ruột A Đào giúp đỡ.
Từ Thu Nhi đồng tình nhìn về phía Đường tỷ.
Ngưng Hương cũng không hề ghét bỏ A Nam, đi tới ôm lấy tiểu tử, dẫn hắn đi nhà xí ị.
Sau khi rửa tay xong, A Nam tiếp tục đi chơi với A Mộc, đừa giỡn mệt mỏi thì đẩy chiếc xe gỗ chạy tới chỗ Ngưng Hương, để cho nàng ôm bé ngủ.
Bế tiểu tử đã ngủ say thả xuống giường gần lò sưởi, Ngưng Hương nhìn lên mặt trời một chút rồi sai bào đệ đệ: "A Mộc đi xem thử, hỏi xem Đại bá mẫu buổi trưa muốn ăn gì." Mọi người và Đại bá phụ nhất định là đang giúp Lục gia trồng trọt, nếu như bọn họ muốn qua bên đó ăn cơm thì buổi trưa nàng nấu ít đồ ăn hơn một chút.
A Mộc gật đầu đáp lời.
"Để ta với đi với ngươi." A Đào chạy nhanh hai bước đuổi theo hắn, cháu trai không nhớ người nhà, nàng suy nghĩ.
Vì vậy hai đứa bé cùng nhau đi ra cửa.
Đây là lúc A Nam đang chập chững tập đi, Từ Thu Nhi liền đem chiếc xe nhỏ bằng gỗ tập đi mà phụ thân làm cho đường đệ lấy ra.
Thân xe rất đơn giản, phía dưới là bốn bánh xe cũ, trải qua ba bốn năm rồi nên trên bánh xe đã xuất hiện những dấu vết rỉ sét loang lổ, nhưng may là vẫn còn có thể đẩy được. A Nam đặc biệt thích đẩy chiếc xe tập đi bằng gỗ đã rất cũ này đi theo phía sau A Mộc. Giữa hai nhà Từ gia không có tường nên sân có vẻ đặc biệt lớn, 2 đứa lát thì sang hướng đông lát thì chuyển sang tây chơi cực kì vui vẻ.
A Nam vừa chơi đùa vừa dùng mắt chú ý tới Ngưng Hương, Ngưng Hương muốn đi vào phòng uống nước mà tiểu tử này đã gấp đến độ đẩy chiếc xe gỗ đuổi theo nàng, đôi chân lắc la lắc lư đi càng nhanh hơn, trong miệng luôn gọi nương nương, Ngưng Hương xấu hổ vội vàng quay lại dặn dò một phen. A Nam rất thật thông minh, chỉ cần không nóng nảy, bé liền không gọi nương.
"Đại tỷ có con trai khi nào vậy?" Ngưng Hương vừa uống nước trở lại đã thấy Từ Thu Nhi thả kim chỉ trong tay xuống, cố ý trêu ghẹo nói.
Ngưng Hương gõ đầu của nàng một cái, lại lần nữa ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, nhìn A Nam cách đó không xa thở dài, "Thật sự là nghe thấy người khác gọi nương mà bé đã nhớ kỹ như vậy, thật sự là, tỷ cũng không biết tại sao A Nam lại dính tỷ như vậy."
Ngưng Hương không sợ A Nam bám nàng, nhưng nàng thực sự không chịu nổi tiểu tử này gọi nương lung tung.
Từ Thu Nhi chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: "Đại tỷ nên dứt khoát..."
Lời nói còn chưa dứt đã kịp thời sửa chữa: "Dù sao buổi chiều đại tỷ phải đi rồi, sau này không gặp thì sẽ không sợ A Nam gọi bậy nữa."
Nàng vốn là muốn nói đường tỷ nên dứt khoát gả cho Lục Thành thì sẽ làm nương của A Nam rồi, nhưng nghĩ lại, đại tỷ vừa xinh đẹp tính tình lại rất tốt, mười mấy dặm xung quanh thôn chưa chắc có thể tìm ra cô nương khác tốt hơn đại tỷ, nếu đã có điều kiện tốt như vậy, vì sao phải làm vợ kế cho người khác? Lục Thành tuy có bãn lĩnh nhưng dù sao cũng đã từng thành thân, A Nam tuy đáng yêu nhưng cũng chỉ là do hiện tại bé không hiểu chuyện, ai biết sau này đứa nhỏ này lớn lên sẽ trở thành người như thế nào?
Làm mẹ kế cũng không phải là chuyện dễ dàng ,chỉ cần hơi có chút sai lầm, chưa nói tới chuyện trong lòng con riêng nghĩ gì, chỉ cần người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ nói lung tung, đã làm cho người khác cảm thấy phiền phức.
Từ Thu Nhi một chút cũng không hy vọng Đường tỷ tốt như vậy lại đi làm vợ kế của người khác.
Âm thầm quyết định sau này không thể để cho Đường tỷ cùng với Lục Thành cười giỡn với nhau nữa, Từ Thu Nhi khéo léo nhắc nhở: "Đại tỷ hẳn là cũng cảm thấy trùng hợp vì sao mỗi lần trở về đều gặp phải Lục đại ca chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhìn ra Lục Thành đã có ý với Đường tỷ, nhưng Đường tỷ tâm tư đơn giản vẫn chưa biết gì, hiện tại nếu như nàng nhắc nhở thì Đường tỷ sẽ tránh xa Lục Thành, về sau chắc chắn sẽ không ngồi xe của Lục Thành nữa, nhưng nếu như Đường tỷ cố ý... Từ Thu Nhi sẽ tìm cơ hội nhắc nhở Đường tỷ làm vợ kế sẽ phiền muộn như thế nào, nhưng hiện giờ trước mắt vẫn chưa xác định được chuyện gì, nàng cũng không nên làm mọi chuyện trở nên khúc mắc.
Ngưng Hương không yên lòng gật gật đầu
Hai lần vừa rồi Lục Thành tiện thể chở nàng về nhà là trùng hợp hay cố ý cũng đều đã qua, bây giờ nàng chỉ hy vọng về sau đừng có như vậy nữa.
"Thối!"
Hai tỷ muội đang nói nói chuyện ở bên này, bên kia A Nam đang nhìn Ngưng Hương kêu lên một tiếng, không chịu để cho cô cô ruột A Đào giúp đỡ.
Từ Thu Nhi đồng tình nhìn về phía Đường tỷ.
Ngưng Hương cũng không hề ghét bỏ A Nam, đi tới ôm lấy tiểu tử, dẫn hắn đi nhà xí ị.
Sau khi rửa tay xong, A Nam tiếp tục đi chơi với A Mộc, đừa giỡn mệt mỏi thì đẩy chiếc xe gỗ chạy tới chỗ Ngưng Hương, để cho nàng ôm bé ngủ.
Bế tiểu tử đã ngủ say thả xuống giường gần lò sưởi, Ngưng Hương nhìn lên mặt trời một chút rồi sai bào đệ đệ: "A Mộc đi xem thử, hỏi xem Đại bá mẫu buổi trưa muốn ăn gì." Mọi người và Đại bá phụ nhất định là đang giúp Lục gia trồng trọt, nếu như bọn họ muốn qua bên đó ăn cơm thì buổi trưa nàng nấu ít đồ ăn hơn một chút.
A Mộc gật đầu đáp lời.
"Để ta với đi với ngươi." A Đào chạy nhanh hai bước đuổi theo hắn, cháu trai không nhớ người nhà, nàng suy nghĩ.
Vì vậy hai đứa bé cùng nhau đi ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro