Chương 59
Mộc Hề Nương
2024-07-19 23:39:44
Edit: MeanChan
Beta: kimaan
"Kiểm duyệt internet, khống chế bình luận. Xóa bỏ tất cả các bình luận mang tính dẫn dắt."
Mệnh lệnh được ban bố từ quân đội và chính phủ được chấp hành, AI quản lý mạng lập tức được chuyển sang quản lý thủ công.
Tuy bình luận đã bị khống chế trong phạm vi ảnh hưởng tối thiểu nhưng vẫn không thể ngăn được lòng hiếu kỳ của quần chúng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mạng thực tế ảo bị chiếm trọn bởi các từ tương quan với "người thằn lằn", "Vua người cá" và "anh hùng chiến tranh thiên hà".
【 Giờ ngẫm lại, lúc trước có một người dùng đã đưa ra một bình luận rất thú vị, thậm chí có người còn đến thư viện tra cứu thông tin về nó. Vậy những người đến thư viện đã quay lại chưa? 】
【 Trời ạ! Hoàn toàn không ngờ lại có khả năng này. Để tôi nhớ lại xem sách lịch sử viết thế nào? Chiến dịch Cảng Thắng Lợi đã rèn đúc ra một vị Nguyên soái được ban Huân chương Thắng lợi. Các cậu biết vị Nguyên soái này là ai không? Haha, nhất định không ngờ tới. Diệp Đại Nguyên soái, đúng là giới truyền thông làm IQ của ông ấy tụt mất 200 mà. 】
【 Biết người biết mặt khó biết lòng. Người Diệp gia lúc nào cũng giữ hình tượng thô lỗ không mưu mô với ngoại giới, tuy rằng EQ cao nhưng rất thích bắt chẹt người khác. Diệp Đại Nguyên soái được thiên hà tôn vinh suốt vài thập niên, hóa ra là cướp đoạt vinh quang của người khác. 】
【 Tấm màn đen lớn nhất kể từ kỷ nguyên hòa bình của thiên hà! Anh hùng chân chính bị cầm tù trong ngục giam, mà kẻ trộm đi vinh quang của người khác lại hưởng thụ sự tôn vinh của toàn thiên hà, cũng như tài nguyên, vinh quang, quyền lợi tốt nhất. Tôi không thể tin nổi bản thân lại sinh hoạt dưới quyền lực của một kẻ kinh tởm như vậy. 】
【 Trời! Thoát fan thoát fan. Trước kia tôi là fan của người Diệp gia, cho rằng họ trung thành, quang minh, vĩ đại, hóa ra tất cả là nhờ cướp đi vinh quang của người khác. 】
【 Kẻ nói người khác ghê tởm mới là đáng ghê tởm nhất! Chẳng ai biết chân tướng sự việc là thế nào. Càng nực cười và vô lý hơn khi nói Diệp Đại Nguyên soái được trao Huân chương Thắng lợi là nhờ chiến dịch Cảng Thắng Lợi kia. Chẳng lẽ không biết điều kiện tiên quyết để đạt được huân chương là tham gia nhiều chiến dịch nhất, hoặc là thành công trong trận chiến then chốt nhất sao? 】
【 Chiến dịch Cảng Thắng Lợi quả thực là trận chiến then chốt quyết định thắng lợi của chiến tranh thiên hà, nhưng trí nhớ cá vàng của các người vẫn lựa chọn quên đi ba chiến dịch lớn quan trọng hơn cả đó sao? 】
【 Ba chiến dịch lớn mới là căn cứ xác lập địa vị của ba vị Đại Nguyên soái hiện giờ. Chiến dịch Cảng Thắng Lợi cũng không phải chuyện đùa, đủ để kéo Diệp Đại Nguyên soái xuống nước rồi. 】
【 Người cá và người thằn lằn rõ là đang tập kích học viên quân sự, cố tình làm kẻ địch của thiên hà, chỉ có kẻ bại não mới tin những gì chúng nói. Huống chi, sử sách chính quy đã ghi lại, chiến dịch Cảng Thắng Lợi, công lao cuối cùng thuộc về hạm đội cơ giáp do người thường lãnh đạo, cũng chính là hạm đội cơ giáp Victory ngày nay. 】
【 Làm như cứ "thắng lợi" là được trao Huân chương Thắng lợi không bằng. Nếu Huân chương Thắng lợi dễ có được thì nó còn có giá trị cao như vậy chắc? 】
【 Khắp thiên hà, ba huân chương vinh dự: Chữ thập sắt,Thắng lợi và Danh dự liên bang, từ đầu thời bình đến nay đã trao tặng tổng cộng 67 cái. Nó được trao cho những cá nhân có đóng góp đáng kể cho hòa bình thiên hà trong nhiều lĩnh vực khác nhau, không chỉ giới hạn ở quân đội. Nhưng cho đến nay, người duy nhất cùng lúc đạt được ba huân chương vinh dự cũng chỉ có Diệp Đại Nguyên soái. Vinh dự cao cả như vậy, cậu cho rằng ban giám khảo thiên hà đều mù hết rồi sao? 】
【 Fan cái đ*o gì mà fan? Loại như mày mà cũng gọi là fan? Con hàng ngu xuẩn, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Mày cho rằng bản thân là fan của một minh tinh màn bạc, chọc mày không vui là mày có thể thoát fan? Người ta là Đại Nguyên soái chiến công hiển hách, làm fan của ông ấy không phải vì sắc đẹp hay địa vị lợi ích, đơn giản là vì ông đã từng bảo vệ hòa bình của thiên hà! 】
...
Những bình luận chửi bới Diệp Đại Nguyên soái vừa xuất hiện trên mạng thực tế ảo, vốn các bộ phận liên quan đang định ra tay xử lý, ai ngờ không đợi họ kịp hành động, cư dân mạng đã chèn những người chửi mắng Diệp Đại Nguyên soái xuống đáy xã hội, còn nhân tiện giẫm cho hai phát.
Hai vị Nguyên soái khác, cùng Nghị sĩ Vương, Bộ trưởng Tô, Tổng thống đang chú tâm vào diễn biến vụ việc đều lấy làm ngạc nhiên.
Không nghĩ lão đầu trọc chết dẫm này lại có nhiều fan trung thành đến thế.
- --
Vua người cá bị khống chế, người thằn lằn không còn bị kiểm soát, nhanh chóng rời đi.
Sở Tranh giao quyền quyết định sự vụ cho La Đại tướng, dẫu gì hắn cũng đang bị thương nặng lắm.
Vua người cá bị áp giải về trạm không gian, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị đưa về pháo đài quân sự Trăng Non.
Còn người thằn lằn, hành tinh thủ đô tạm thời chưa hạ lệnh, La Đại tướng cho rút quân khỏi hành tinh, tăng mạnh giám sát từ bên ngoài tầng khí quyển.
Nhưng khi La Đại tướng rời đi, Sở Tranh nói: "Vua người cá trốn thoát khỏi ngục Xanh Thẳm vào ngày 14 tháng 4. Phải mất bốn ngày để di chuyển từ pháo đài Trăng Non đến hành tinh Thằn lằn."
Nói cách khác, Vua người cá mới đáp xuống hành tinh Thằn lằn không đến bốn ngày. Ngay dưới mí mắt La Đại tướng và sự trông coi nghiêm ngặt của trạm không gian mà vẫn có thể lẻn vào hành tinh.
Không còn cách giải thích nào khác trừ việc trạm không gian có gián điệp.
La Đại tướng gật đầu: "Tôi hiểu."
Khi đi ngang qua La Tường, La Tường giơ tay chào hỏi ông: "Ba."
La Đại tướng dừng lại, nhìn La Tường từ trên xuống dưới.
La Tường cười thật tươi, bên má trái có một vết xước, hẳn là bị vô tình cắt phải trong vụ nổ. Không nghiêm trọng lắm, chỉ mấy ngày là đóng vảy, ngay cả sẹo cũng không có.
Ánh mắt La Đại tướng tối sầm lại, vẻ mặt buốt giá.
Đánh một phát vào Vương Trừng đang loe ngoe ra chào hỏi.
Vương Trừng: "???"
Mèo méo meo? La hán tử còn mạnh hơn cả cháu, vì sao đến giờ ngài vẫn làm như mù thế!
La Tường cười ngoan hiền.
Cô và Vương Trừng là thanh mai trúc mã, La Đại tướng luôn đơn phương giao phó cô nàng cho Vương Trừng. Nếu La Tường bị thương sẽ đánh Vương Trừng, đánh từ bé đến lớn.
Nếu không võ nghệ của Vương Trừng sẽ không tiến bộ nhanh đến thế.
Bên kia, đám Ngụy Chương mãnh liệt yêu cầu Sở Tranh giao lửng nhỏ ra đây.
Sở Tranh buông tay, mặt dày nói: "Có bản lĩnh thì bế đi này."
Bốn chân trước sau của lửng nhỏ đều nắm chặt áo Sở Tranh, bụng nhỏ phồng lên xẹp xuống, ngủ ngon lành. Ai nỡ đánh thức cơ chứ?
Quan trọng nhất là —— kẻ tính đánh thức anh Hoan đều phải bị móng vuốt cào vào mặt.
Lâm Vi: "Sếp đừng phá nữa, ngài phải nhanh chữa trị đi. Bạn nhỏ không thể rời khỏi hành tinh Thằn lằn. Mạng thực tế ảo liên thông, nếu ngài muốn nhìn cậu bạn này thì về hành tinh thủ đô mà nhìn."
Sở Tranh: "Không đấy!"
Lâm Vi: "Miền không gian của anh biến rồi hử?"
Sở Tranh im lặng hồi lâu: "Về sau sẽ có nữa."
Mọi người câm nín nghe hắn nói.
Ngay cả những học viên trước đó không biết miền không gian là cái gì, sau khi chứng kiến vụ nổ lớn do chồng chất không gian gây ra cũng biết đó là loại năng lực nghịch thiên đến cỡ nào.
Ngón tay Sở Tranh mò vào bộ lông của chú lửng nhỏ ngủ say, khẽ vuốt ve.
"Đừng nói chuyện này với bé ngoan."
Trong lòng mọi người chợt hiểu, rất cảm động.
Làm việc tốt không cầu báo đáp, là người tốt.
Sở Tranh bị phát thẻ người tốt một lần nữa từ chối rời xa bé ngoan, ở lại thêm một ngày nữa thì không thể nán lại lâu hơn.
Các học viên quân sự khác cũng lần lượt tỉnh dậy từ khoang thực tế ảo, trừ anh Hoan, ra khỏi khoang thực tế ảo vẫn là bộ dáng lửng nhỏ ngủ say.
- --
Lửng mật nhỏ đặt mông ngồi trên đất, dáng ngồi quyến rũ, sang chảnh quyền quý như phu nhân nhà quan. Tay ngắn nhỏ muốn chống lên ghế mà với không tới, đành cố gắng dựa vào tay vịn.
Ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Tại sao anh Hoan không thể biến thành người?"
Ực!
Không biết là ai nuốt nước bọt, khiến mọi người chú ý.
Ngụy Chương xấu hổ, nhỏ giọng rì rầm: "Tôi sắp không nhịn được nữa."
Chịu đựng đi!!
Cậu cho là chỉ mình cậu muốn vuốt lửng mật sao? Mọi người ở đây có ai mà không muốn?
Như sử dụng radar truyền phát thông tin chính xác cho nhau, dù không ai nói gì nhưng họ biết rõ mọi người xung quanh đang nghĩ gì.
Chỉ là vuốt lửng mật thôi mà?
Mọi người đều có suy tưởng này.
Nhưng không ai gánh nổi hậu quả.
Nhìn công chúa Anna bị kéo ra ngoài là biết, vuốt lửng sướng nhất thời, tuyệt giống sầu muôn kiếp.
Nhớ tới lúc mọi người tụ tập tại Diệp gia một cách hào hứng với tâm trạng "bi thương", "nghiêm túc" khi hay tin anh Hoan tạm thời không thể quay về hình người ngay sau khi tỉnh lại. Vừa lúc thấy công chúa Anna lao đến như cắn thuốc, sau đó thảm họa đẫm máu đầy kinh hoàng đã xảy ra ngay trước mắt mọi người.
Toàn thể nam giới lật đật che con cúc cu của mình, mặt mũi méo mó hít sâu một hơi.
Người ta nhanh chóng nâng công chúa Anna đang bụm cúc cu ra ngoài, vết xe đổ rõ ràng trước mắt.
Mọi người kinh hãi hồi lâu mới như phát hiện ra bí mật gì đó ——
Cái đcm!
Công chúa Anna là trap!!
Bí mật động trời của hoàng gia! Công chúa chuyển giới!!
Trong số đó có một học viên thầm thương trộm nhớ công chúa Anna lập tức tái mặt, người này chính là Vương Trừng.
Anh ta từng đi xem mắt với công chúa Anna, nhận ra "cô" là người dịu dàng xinh đẹp lương thiện, nên cảm nắng "nàng". Sau đó vô tình nhìn thấy bộ dạng vuốt lông điên cuồng của công chúa Anna, Vương Trừng sợ đến nỗi rụng lông cả tháng suýt thành đầu trọc.
Vất vả lắm mới thôi đơn phương "nàng", xóa bỏ bóng ma tâm lý. Không ngờ hôm nay lại thêm bóng ma tâm lý hạng nhất mang tên "liệt dương" nữa.
Vương thiếu niên vận mệnh lắm chông gai.
Diệp Hoan Hỉ ra mặt giải thích: "Ôi không phải chuyển giới gì đâu. Chỉ là Anna thích giả gái, cũng thích cảm giác làm con gái thôi mà. Cô tôi thương yêu con bé nên cứ mặc nó. Sau đó chúng tôi cũng quen không đối xử với Anna như đàn ông."
Đjt đjt đjt!
Chuyện này mà cũng quen được sao?!
Đây là thương yêu chứ không phải nuông chiều à?! Có từng nghĩ cho lòng cảm nắng của đám trai mới lớn không?
Có người run rẩy giơ tay hỏi: "Nếu công chúa Anna, hoàng tử... Ặc!"
Rốt cuộc phải gọi là gì!!
Diệp Hoan Hỉ: "Cứ gọi công chúa đi."
"... Công chúa Anna thích làm con gái, tại sao không đi chuyển giới?"
Kỹ thuật chuyển giới bây giờ cũng không còn như thời khoa học công nghệ mới nảy sinh, phương pháp được sử dụng là thông qua tiến hóa gen hướng dẫn các phân tử tái cấu trúc trên nhiều phương diện, từ nam chuyển thành nữ hoặc ngược lại.
Kỹ thuật hoàn hảo và tinh vi, hoàn toàn không để lại khuyết điểm sinh lý nào. Thậm chí còn có thể sinh em bé.
Diệp Hoan Hỉ: "Con bé nói là nó rất thích tạo bất ngờ khi móc con cúc cu còn to hơn người theo đuổi con bé ra."
Mẹ kiếp đồ biến thái!
Rất nhiều thẳng nam có mặt ở đây đều khiếp sợ, cũng như bị ám ảnh tâm lý, dẫn tới một khoảng thời gian dài về sau rất sợ nhìn thấy gái đẹp, "nàng" đột nhiên móc ra quả ớt còn to hơn bọn họ.
Thậm chí có một thời gian ở trường quân đội số hai, rất nhiều nam sinh quân sự đề phòng La Tường, nhưng bị đánh xong cũng đàng hoàng lại.
Phát hiện ra chân tướng, họ đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn anh Hoan vì hành vi tàn bạo của cậu.
Cảm ơn anh Hoan đã giúp họ giáo huấn "nàng công chúa" biến thái thích tạo niềm vui trong cuộc sống bằng cách "móc con cúc cu lớn hơn cả" kia!
Đương nhiên điều này cũng khiến phân nửa số học viên quân sự không dám xông lên vuốt lửng mật. Suy cho cùng chẳng ai muốn háng mình đổ máu, tuy rằng công nghệ y học hiện nay phát triển đến mức dù có đứt lìa cũng giúp họ "mọc" lại cái mới.
Nhưng con cúc cu vốn là điểm yếu khắc sâu vào bộ gen của nam giới, cho dù đã qua trăm ngàn năm cũng không thể loại bỏ.
Lửng mật nhỏ rất tức giận: "Anh Hoan đang hỏi các cậu, sao các cậu lại ngơ ra thế?"
Lửng nhỏ vỗ ghế tựa bành bạch, hận sắt không nên kim, mắng mỏ: "Các cậu cứ ngẩn ngơ như thế, nếu anh Hoan muốn đánh nhau, tất cả sẽ bị anh Hoan đánh cho tàn phế đó biết chưa!"
Thật là quá dữ!
Diệp Hoan Hỉ lăng xăng chạy ra, không biết xấu hổ đòi ôm đòi hôn, còn định đánh trống lảng.
"Đúng đúng, anh Hoan nói phải! Anh Hoan mạnh nhất trên đời!"
Anh Hoan mất kiên nhẫn tát một cái vào mặt Diệp Hoan Hỉ, cô nàng văng ra.
Nhưng anh Hoan đã lặng lẽ thu móng vuốt khi tát mặt cô, đệm thịt mềm mại đánh Diệp Hoan Hỉ thành kẻ ngốc hạnh phúc.
"Trả lời câu hỏi của anh Hoan, không được đánh trống lảng!"
Mẹ Diệp đi vào, dịu dàng bảo: "Để mẹ trả lời."
Anh Hoan vừa thấy mẹ Diệp, do dự một chút, sau đó miễn cương dang móng vuốt ra đòi ôm.
"Bé ngoan."
Mẹ Diệp bế anh Hoan, lửng nhỏ cũng không phản đối nép sâu vào lòng mẹ.
Anh Hoan mở to đôi mắt tròn xoe đầy sát khí với vẻ mặt siêu hung dữ.
Diệp Thượng tướng đi sau lưng mẹ Diệp, lén lút chờ sang tay.
Mẹ Diệp: "Con bị tiêm hai loại chất lỏng khác nhau vào cơ thể, trong chất lỏng tạm thời vẫn có một số thành phần không rõ. Những thành phần đó thay đổi thời gian và trình tự tiến hóa gen tự nhiên của con, khiến cho hình dạng của con không ổn định."
Anh Hoan: "Khi nào anh Hoan có thể biến về hình người?"
Mẹ Diệp: "Hình thái chưa ổn định, tạm thời không tìm ra quy luật."
Anh Hoan phồng má, rất là tức giận.
Nhưng mẹ Diệp đang ở đây, đành nhịn đã vậy.
"Vì sao anh Hoan vẫn không lớn lên?"
Mẹ Diệp sững người, nhanh chóng tìm ra điều khiến anh Hoan không vui.
"Bé ngoan không hài lòng với hình thú hiện tại sao?"
Anh Hoan tự tin 100% tất nhiên không bao giờ thấy không hài lòng: "Toàn thiên hà không có hình thú nào khí phách hơn anh Hoan đâu!"
Hừ! Rất là dữ! Rất là uy vũ!
Anh Hoan liếc nhìn mười mấy học viên quân sự, người sau rất lịch sự, bèn mồm năm miệng mười.
"Hình thú của anh Hoan trông ngầu quá.", "Anh Hoan khí phách!", "Trời ơi dữ quá! Tôi suýt bị dọa rồi nè.", "Huhuhu làm sao bây giờ? Buổi tối có gặp ác mộng không? Người ta bị dọa sợ chết khiếp rồi."
Những người khác lạnh lùng nhìn kỹ thuật diễn xuất lố lăng của Ngụy Chương, Ngụy thiểu năng vẫn đang ra sức biểu diễn màn khóc huhu đầy cảm xúc.
Lòng tự trọng của anh Hoan cực kỳ thỏa mãn, đại lão chín chắn giơ tay ngắn nhỏ.
"Anh Hoan bảo kê cậu, không phải sợ."
Trời **! Thế mà cũng được?
Trong một khoảnh khắc, Ngụy thiểu năng đã thu gặt được rất nhiều ánh nhìn ghen tị.
Anh Hoan lại nói với mẹ Diệp: "Từ trước tới nay anh Hoan chưa từng nghi ngờ hình thú của mình. Nhưng thể lực của con non hoàn toàn không thể so với cơ thể trưởng thành được."
Mẹ Diệp mỉm cười: "Ra là vậy, để mẹ nghiên cứu thêm nhé."
Lửng nhỏ nghiêm nghị gật đầu: "Vâng, nhưng đừng để mệt quá nhé."
Mẹ Diệp ấm lòng: "Được rồi."
Diệp Thượng tướng ôm ngực, nhanh chóng chạy lên: "Mấy ngày nay ba đang điều tra kẻ dám hại con, ba cũng vất vả lắm. Ba cũng muốn được an ủi."
"Đầu trọc chết tiệt, tránh ra!"
Lạnh lùng vô tình như giá rét ngày đông.
Diệp Thượng tướng đần ra, cố nhịn vài phút rồi quyết định làm tổn thương đứa con trai đáng thương bất lực của mình: "Con không thể đáng yêu như bề ngoài của con hả?"
Đáng yêu?!
Anh Hoan choáng váng, cậu chưa từng nghe được lời nhận xét nào như vậy.
Vẻ mặt lửng nhỏ sửng sốt, như thể sét đánh giữa trời quang khiến mọi người đau thấu tâm can.
Vì thế mọi người đồng loạt nhìn Diệp Thượng tướng với ánh mắt khiển trách, thật quá đáng!
Không thể học cách trở thành một ông bố hói đầu hiền từ sao?
Nhưng với cái dây thần kinh thô như cột đình và tính tình ngang ngược đến mức muốn lật tung cả vũ trụ của anh Hoan, sao có thể là một chú lửng dễ dàng dao động trước mấy lời vô thưởng vô phạt đó?
Anh Hoan ra sức miệt thị Diệp Thượng tướng: "Không tấn công được đầu tóc của anh Hoan, cũng chỉ biết bôi nhọ nhan sắc anh Hoan!"
Low!
Diệp Thượng tướng xắn tay áo, trừng mắt nhìn lửng nhỏ, im lặng cảnh cáo.
Đừng tưởng rằng mày nhỏ, được mẹ mày ôm là mày dám vểnh đuôi nhá.
Đi xuống dưới, bố với mày đánh một trận.
Xem bố mày có ấn mày xuống hố như trồng củ cải không.
Anh Hoan lè đầu lưỡi nhỏ đỏ tươi: "Lêu lêu lêu!"
Có học viên thấy đáng yêu không chịu nổi nên chụp lén, quay lại toàn bộ quá trình, nước mắt đầm đìa post lên tài khoản thực tế ảo của mình.
Vừa lúc người đó lại là một học viên quân sự rất được ưa thích, tài khoản có không ít người hâm mộ.
Đột nhiên lướt trúng video này, vui sướng click mở ra xem.
Cười đi vào, khóc đi ra.
Đáng yêu đến phát khóc.
Nhóm học viên còn bận việc học và các vấn đề tiếp theo của cuộc thi nên chỉ nán lại một lúc rồi đi.
Nhưng còn bốn người Vương Thịnh, A Á, Ngụy Chương và Hứa Duy Nhất thì ở lại thêm chốc lát, thuận miệng nói về Sở Tranh vẫn còn đang nằm viện.
Khi biết bản thân được Sở Tranh cứu một mạng, anh Hoan rất là kinh ngạc.
"Anh Hoan còn tưởng hắn sẽ nhân cơ hội giết anh Hoan chứ?"
Vương Thịnh im lặng hồi lâu, hỏi: "... Sao cậu lại nghĩ thế?"
"Bọn tôi có thù oán!"
Mọi người: "..."
Không biết Sở Tranh/anh trai mặt nạ rốt cuộc đã làm gì?
Tuy nói vậy nhưng anh Hoan vẫn xuất phát đi thăm Sở Tranh.
- --
Anh Hoan: "Sở dở hơi kia, anh Hoan tới thăm anh đây!"
Lửng nhỏ nhảy lên giường bệnh, ngồi trên đầu giường tỏ vẻ mình là rồng hạ giá đến nhà tôm.
"..." Sở Tranh khựng lại vài giây, sau đó bắt đầu xuýt xoa.
Anh Hoan ngọng nghịu: "Kêu rên cái gì! Nói tiếng người."
Sở Tranh: "Tôi gãy mấy cái xương sườn, xương tay, xương chân cũng gãy, không đứng dậy nổi. Cả người tôi chẳng còn sức lực. Bao năm rồi tôi chưa từng bị thương nặng thế này... Nhưng mà không sao đâu, tôi không đau."
Nhìn sao cũng rặt một vẻ miễn cường cười vui, tỏ ra kiên cường.
Lâm Vi và những người khác: Không hổ là người đàn ông đi theo con đường tổng giám đốc bá đạo nhiều năm, kỹ năng diễn xuất cũng khá khẩm phết.
Anh Hoan: "..."
Sở Tranh: "Em bé ngoan có bị thương không?"
Anh Hoan: "... Không."
Sở Tranh thở phào một hơi thật to: "Vậy là tốt rồi. Lúc ấy em không còn lý trí, tốc độ tiến hóa gen quá nhanh. Thực lực tăng vọt, nếu không ai ngăn cản thì chắn đã biến thành một bộ gen mất hết tính người rồi."
Nói vậy nghĩa là, Sở dở hơi khốn khổ vậy là tại cậu mà ra?
Anh Hoan vốn đang hưng phấn vì biết mình chính là người đã đánh Sở thần kinh thảm hại như vậy, nhưng khi biết hắn muốn cứu mình nên không đánh trả khiến cho xương cốt gãy hết thì lại hết sức áy náy.
Anh Hoan đã quen lang thang trên thảo nguyên, cả đời chưa từng biết áy náy là gì, chợt thấy hơi áy náy khi đối mặt với Sở dở hơi.
Lâm Vi và những người khác: "..."
Hóa ra đây là lý do khiến tên này nằng nặc không chịu vào khoang chữa trị!
Quả là không đòi báo cmn đáp!
Lừa dối trẻ nhỏ theo cái kiểu khập khiễng cay mắt này không sợ gặp báo ứng sao?
Sếp Sở: So sánh giữa việc có được sự áy náy của em bé ngoan và bị báo ứng, tôi vẫn chọn sự áy náy. Hì hì.
Anh Hoan: "Thế khi nào anh khỏe lại?"
Sở Tranh: "Thương gân động cốt một trăm ngày. Mà tôi bị gãy đến 6 cái xương."
Chỉ số thông minh của lửng nhỏ sau khi rớt mất một lúc thì đã quay lại bình thường: "Sao anh không vào khoang chữa trị?"
Sở Tranh: "... Bị ám ảnh tâm lý."
Im lặng hồi lâu, sếp Sở cắn chặt răng rặn ra cái lý do này.
Anh Hoan đứng lên, đi loanh quanh trên tủ đầu giường mấy vòng, sau đó cầm cái đuôi của mình gặm mấy miếng.
Quay lại nói: "Thế, anh Hoan giảng hòa với anh."
Mắt Sở Tranh sáng bừng: "Thật chứ?"
Lửng nhỏ ưỡn ngực, mặt mày dửng dưng: "Anh Hoan không nói dối."
Bàn tay to của Sở Tranh chụp lấy lửng nhỏ, ôm vào trong lòng ngực dùng sức hít.
Anh Hoan xù lông: "Buông anh Hoan ra!"
Sở Tranh lập tức lộ ra vẻ mặt u buồn, quả thật là một diễn viên xuất sắc.
"Ôm hữu nghị mà cũng không chịu, có đúng là giảng hòa không?"
"..." Anh Hoan không tình nguyện duỗi đuôi ra: "Cho anh cái đuôi, không cho ôm."
Sếp Sở vui sướng, cảm giác hít lửng ép buộc và chủ động "trao thân" đúng là quá khác nhau.
Anh Hoan cống hiến cái đuôi của chính mình, sau đó ngồi ngay ngắn trên người sếp Sở, vô cùng khinh miệt Sở thần kinh phiên bản thiểu năng trí tuệ này.
Cara: Kỹ thuật diễn xuất tinh vi như vậy mà sao cứ một hai phải diễn tổng giám đốc bá đạo?
Sếp Sở vừa kéo đuôi anh Hoan, vừa hỏi: "Không thể quay lại hình người sao?"
Anh Hoan đáp lại một cách hùng hồn: "Tạm thời."
Sếp Sở lén lút so sánh giữa hình thái thanh niên và hình thái thú non của anh Hoan, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Một bên thì đáng yêu, một bên thì rực rỡ động lòng người.
"Cơ thể không đau ốm ở đâu chứ?"
"Không hề." Anh Hoan chần chừ: "Nhưng có thể cảm nhận được mọi phương diện đều mạnh hơn trước kia."
"Vậy là tốt rồi. Không thành bệnh hoặc để lại di chứng là được."
Sếp Sở nghĩ ngợi, quyết định sau này sẽ hỏi lại mẹ Diệp.
Ngày đó em bé ngoan điên cuồng mất hết lý tính, khiến hắn khiếp sợ nhất là khi cơ thể cậu dần dần tan biến. Nếu xảy ra một lần nữa, hắn không biết phải làm sao cứu bé ngoan trở về.
Sở Tranh rũ mắt, ánh mắt rơi vào người lửng nhỏ, trở nên hiền hòa ấm áp.
Ngay sau đó lại nhớ đến sự việc xảy ra ở hành tinh thằn lằn, nếu nói không phải âm mưu từ trước thì không ai tin nổi.
Đống đổ nát...
Lại xuất hiện.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Lửng nhỏ hung ác trừng mắt nhìn mấy người: Siêu dữ luôn!
- -- Hết chương 59 ---
Beta: kimaan
"Kiểm duyệt internet, khống chế bình luận. Xóa bỏ tất cả các bình luận mang tính dẫn dắt."
Mệnh lệnh được ban bố từ quân đội và chính phủ được chấp hành, AI quản lý mạng lập tức được chuyển sang quản lý thủ công.
Tuy bình luận đã bị khống chế trong phạm vi ảnh hưởng tối thiểu nhưng vẫn không thể ngăn được lòng hiếu kỳ của quần chúng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mạng thực tế ảo bị chiếm trọn bởi các từ tương quan với "người thằn lằn", "Vua người cá" và "anh hùng chiến tranh thiên hà".
【 Giờ ngẫm lại, lúc trước có một người dùng đã đưa ra một bình luận rất thú vị, thậm chí có người còn đến thư viện tra cứu thông tin về nó. Vậy những người đến thư viện đã quay lại chưa? 】
【 Trời ạ! Hoàn toàn không ngờ lại có khả năng này. Để tôi nhớ lại xem sách lịch sử viết thế nào? Chiến dịch Cảng Thắng Lợi đã rèn đúc ra một vị Nguyên soái được ban Huân chương Thắng lợi. Các cậu biết vị Nguyên soái này là ai không? Haha, nhất định không ngờ tới. Diệp Đại Nguyên soái, đúng là giới truyền thông làm IQ của ông ấy tụt mất 200 mà. 】
【 Biết người biết mặt khó biết lòng. Người Diệp gia lúc nào cũng giữ hình tượng thô lỗ không mưu mô với ngoại giới, tuy rằng EQ cao nhưng rất thích bắt chẹt người khác. Diệp Đại Nguyên soái được thiên hà tôn vinh suốt vài thập niên, hóa ra là cướp đoạt vinh quang của người khác. 】
【 Tấm màn đen lớn nhất kể từ kỷ nguyên hòa bình của thiên hà! Anh hùng chân chính bị cầm tù trong ngục giam, mà kẻ trộm đi vinh quang của người khác lại hưởng thụ sự tôn vinh của toàn thiên hà, cũng như tài nguyên, vinh quang, quyền lợi tốt nhất. Tôi không thể tin nổi bản thân lại sinh hoạt dưới quyền lực của một kẻ kinh tởm như vậy. 】
【 Trời! Thoát fan thoát fan. Trước kia tôi là fan của người Diệp gia, cho rằng họ trung thành, quang minh, vĩ đại, hóa ra tất cả là nhờ cướp đi vinh quang của người khác. 】
【 Kẻ nói người khác ghê tởm mới là đáng ghê tởm nhất! Chẳng ai biết chân tướng sự việc là thế nào. Càng nực cười và vô lý hơn khi nói Diệp Đại Nguyên soái được trao Huân chương Thắng lợi là nhờ chiến dịch Cảng Thắng Lợi kia. Chẳng lẽ không biết điều kiện tiên quyết để đạt được huân chương là tham gia nhiều chiến dịch nhất, hoặc là thành công trong trận chiến then chốt nhất sao? 】
【 Chiến dịch Cảng Thắng Lợi quả thực là trận chiến then chốt quyết định thắng lợi của chiến tranh thiên hà, nhưng trí nhớ cá vàng của các người vẫn lựa chọn quên đi ba chiến dịch lớn quan trọng hơn cả đó sao? 】
【 Ba chiến dịch lớn mới là căn cứ xác lập địa vị của ba vị Đại Nguyên soái hiện giờ. Chiến dịch Cảng Thắng Lợi cũng không phải chuyện đùa, đủ để kéo Diệp Đại Nguyên soái xuống nước rồi. 】
【 Người cá và người thằn lằn rõ là đang tập kích học viên quân sự, cố tình làm kẻ địch của thiên hà, chỉ có kẻ bại não mới tin những gì chúng nói. Huống chi, sử sách chính quy đã ghi lại, chiến dịch Cảng Thắng Lợi, công lao cuối cùng thuộc về hạm đội cơ giáp do người thường lãnh đạo, cũng chính là hạm đội cơ giáp Victory ngày nay. 】
【 Làm như cứ "thắng lợi" là được trao Huân chương Thắng lợi không bằng. Nếu Huân chương Thắng lợi dễ có được thì nó còn có giá trị cao như vậy chắc? 】
【 Khắp thiên hà, ba huân chương vinh dự: Chữ thập sắt,Thắng lợi và Danh dự liên bang, từ đầu thời bình đến nay đã trao tặng tổng cộng 67 cái. Nó được trao cho những cá nhân có đóng góp đáng kể cho hòa bình thiên hà trong nhiều lĩnh vực khác nhau, không chỉ giới hạn ở quân đội. Nhưng cho đến nay, người duy nhất cùng lúc đạt được ba huân chương vinh dự cũng chỉ có Diệp Đại Nguyên soái. Vinh dự cao cả như vậy, cậu cho rằng ban giám khảo thiên hà đều mù hết rồi sao? 】
【 Fan cái đ*o gì mà fan? Loại như mày mà cũng gọi là fan? Con hàng ngu xuẩn, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Mày cho rằng bản thân là fan của một minh tinh màn bạc, chọc mày không vui là mày có thể thoát fan? Người ta là Đại Nguyên soái chiến công hiển hách, làm fan của ông ấy không phải vì sắc đẹp hay địa vị lợi ích, đơn giản là vì ông đã từng bảo vệ hòa bình của thiên hà! 】
...
Những bình luận chửi bới Diệp Đại Nguyên soái vừa xuất hiện trên mạng thực tế ảo, vốn các bộ phận liên quan đang định ra tay xử lý, ai ngờ không đợi họ kịp hành động, cư dân mạng đã chèn những người chửi mắng Diệp Đại Nguyên soái xuống đáy xã hội, còn nhân tiện giẫm cho hai phát.
Hai vị Nguyên soái khác, cùng Nghị sĩ Vương, Bộ trưởng Tô, Tổng thống đang chú tâm vào diễn biến vụ việc đều lấy làm ngạc nhiên.
Không nghĩ lão đầu trọc chết dẫm này lại có nhiều fan trung thành đến thế.
- --
Vua người cá bị khống chế, người thằn lằn không còn bị kiểm soát, nhanh chóng rời đi.
Sở Tranh giao quyền quyết định sự vụ cho La Đại tướng, dẫu gì hắn cũng đang bị thương nặng lắm.
Vua người cá bị áp giải về trạm không gian, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị đưa về pháo đài quân sự Trăng Non.
Còn người thằn lằn, hành tinh thủ đô tạm thời chưa hạ lệnh, La Đại tướng cho rút quân khỏi hành tinh, tăng mạnh giám sát từ bên ngoài tầng khí quyển.
Nhưng khi La Đại tướng rời đi, Sở Tranh nói: "Vua người cá trốn thoát khỏi ngục Xanh Thẳm vào ngày 14 tháng 4. Phải mất bốn ngày để di chuyển từ pháo đài Trăng Non đến hành tinh Thằn lằn."
Nói cách khác, Vua người cá mới đáp xuống hành tinh Thằn lằn không đến bốn ngày. Ngay dưới mí mắt La Đại tướng và sự trông coi nghiêm ngặt của trạm không gian mà vẫn có thể lẻn vào hành tinh.
Không còn cách giải thích nào khác trừ việc trạm không gian có gián điệp.
La Đại tướng gật đầu: "Tôi hiểu."
Khi đi ngang qua La Tường, La Tường giơ tay chào hỏi ông: "Ba."
La Đại tướng dừng lại, nhìn La Tường từ trên xuống dưới.
La Tường cười thật tươi, bên má trái có một vết xước, hẳn là bị vô tình cắt phải trong vụ nổ. Không nghiêm trọng lắm, chỉ mấy ngày là đóng vảy, ngay cả sẹo cũng không có.
Ánh mắt La Đại tướng tối sầm lại, vẻ mặt buốt giá.
Đánh một phát vào Vương Trừng đang loe ngoe ra chào hỏi.
Vương Trừng: "???"
Mèo méo meo? La hán tử còn mạnh hơn cả cháu, vì sao đến giờ ngài vẫn làm như mù thế!
La Tường cười ngoan hiền.
Cô và Vương Trừng là thanh mai trúc mã, La Đại tướng luôn đơn phương giao phó cô nàng cho Vương Trừng. Nếu La Tường bị thương sẽ đánh Vương Trừng, đánh từ bé đến lớn.
Nếu không võ nghệ của Vương Trừng sẽ không tiến bộ nhanh đến thế.
Bên kia, đám Ngụy Chương mãnh liệt yêu cầu Sở Tranh giao lửng nhỏ ra đây.
Sở Tranh buông tay, mặt dày nói: "Có bản lĩnh thì bế đi này."
Bốn chân trước sau của lửng nhỏ đều nắm chặt áo Sở Tranh, bụng nhỏ phồng lên xẹp xuống, ngủ ngon lành. Ai nỡ đánh thức cơ chứ?
Quan trọng nhất là —— kẻ tính đánh thức anh Hoan đều phải bị móng vuốt cào vào mặt.
Lâm Vi: "Sếp đừng phá nữa, ngài phải nhanh chữa trị đi. Bạn nhỏ không thể rời khỏi hành tinh Thằn lằn. Mạng thực tế ảo liên thông, nếu ngài muốn nhìn cậu bạn này thì về hành tinh thủ đô mà nhìn."
Sở Tranh: "Không đấy!"
Lâm Vi: "Miền không gian của anh biến rồi hử?"
Sở Tranh im lặng hồi lâu: "Về sau sẽ có nữa."
Mọi người câm nín nghe hắn nói.
Ngay cả những học viên trước đó không biết miền không gian là cái gì, sau khi chứng kiến vụ nổ lớn do chồng chất không gian gây ra cũng biết đó là loại năng lực nghịch thiên đến cỡ nào.
Ngón tay Sở Tranh mò vào bộ lông của chú lửng nhỏ ngủ say, khẽ vuốt ve.
"Đừng nói chuyện này với bé ngoan."
Trong lòng mọi người chợt hiểu, rất cảm động.
Làm việc tốt không cầu báo đáp, là người tốt.
Sở Tranh bị phát thẻ người tốt một lần nữa từ chối rời xa bé ngoan, ở lại thêm một ngày nữa thì không thể nán lại lâu hơn.
Các học viên quân sự khác cũng lần lượt tỉnh dậy từ khoang thực tế ảo, trừ anh Hoan, ra khỏi khoang thực tế ảo vẫn là bộ dáng lửng nhỏ ngủ say.
- --
Lửng mật nhỏ đặt mông ngồi trên đất, dáng ngồi quyến rũ, sang chảnh quyền quý như phu nhân nhà quan. Tay ngắn nhỏ muốn chống lên ghế mà với không tới, đành cố gắng dựa vào tay vịn.
Ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Tại sao anh Hoan không thể biến thành người?"
Ực!
Không biết là ai nuốt nước bọt, khiến mọi người chú ý.
Ngụy Chương xấu hổ, nhỏ giọng rì rầm: "Tôi sắp không nhịn được nữa."
Chịu đựng đi!!
Cậu cho là chỉ mình cậu muốn vuốt lửng mật sao? Mọi người ở đây có ai mà không muốn?
Như sử dụng radar truyền phát thông tin chính xác cho nhau, dù không ai nói gì nhưng họ biết rõ mọi người xung quanh đang nghĩ gì.
Chỉ là vuốt lửng mật thôi mà?
Mọi người đều có suy tưởng này.
Nhưng không ai gánh nổi hậu quả.
Nhìn công chúa Anna bị kéo ra ngoài là biết, vuốt lửng sướng nhất thời, tuyệt giống sầu muôn kiếp.
Nhớ tới lúc mọi người tụ tập tại Diệp gia một cách hào hứng với tâm trạng "bi thương", "nghiêm túc" khi hay tin anh Hoan tạm thời không thể quay về hình người ngay sau khi tỉnh lại. Vừa lúc thấy công chúa Anna lao đến như cắn thuốc, sau đó thảm họa đẫm máu đầy kinh hoàng đã xảy ra ngay trước mắt mọi người.
Toàn thể nam giới lật đật che con cúc cu của mình, mặt mũi méo mó hít sâu một hơi.
Người ta nhanh chóng nâng công chúa Anna đang bụm cúc cu ra ngoài, vết xe đổ rõ ràng trước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người kinh hãi hồi lâu mới như phát hiện ra bí mật gì đó ——
Cái đcm!
Công chúa Anna là trap!!
Bí mật động trời của hoàng gia! Công chúa chuyển giới!!
Trong số đó có một học viên thầm thương trộm nhớ công chúa Anna lập tức tái mặt, người này chính là Vương Trừng.
Anh ta từng đi xem mắt với công chúa Anna, nhận ra "cô" là người dịu dàng xinh đẹp lương thiện, nên cảm nắng "nàng". Sau đó vô tình nhìn thấy bộ dạng vuốt lông điên cuồng của công chúa Anna, Vương Trừng sợ đến nỗi rụng lông cả tháng suýt thành đầu trọc.
Vất vả lắm mới thôi đơn phương "nàng", xóa bỏ bóng ma tâm lý. Không ngờ hôm nay lại thêm bóng ma tâm lý hạng nhất mang tên "liệt dương" nữa.
Vương thiếu niên vận mệnh lắm chông gai.
Diệp Hoan Hỉ ra mặt giải thích: "Ôi không phải chuyển giới gì đâu. Chỉ là Anna thích giả gái, cũng thích cảm giác làm con gái thôi mà. Cô tôi thương yêu con bé nên cứ mặc nó. Sau đó chúng tôi cũng quen không đối xử với Anna như đàn ông."
Đjt đjt đjt!
Chuyện này mà cũng quen được sao?!
Đây là thương yêu chứ không phải nuông chiều à?! Có từng nghĩ cho lòng cảm nắng của đám trai mới lớn không?
Có người run rẩy giơ tay hỏi: "Nếu công chúa Anna, hoàng tử... Ặc!"
Rốt cuộc phải gọi là gì!!
Diệp Hoan Hỉ: "Cứ gọi công chúa đi."
"... Công chúa Anna thích làm con gái, tại sao không đi chuyển giới?"
Kỹ thuật chuyển giới bây giờ cũng không còn như thời khoa học công nghệ mới nảy sinh, phương pháp được sử dụng là thông qua tiến hóa gen hướng dẫn các phân tử tái cấu trúc trên nhiều phương diện, từ nam chuyển thành nữ hoặc ngược lại.
Kỹ thuật hoàn hảo và tinh vi, hoàn toàn không để lại khuyết điểm sinh lý nào. Thậm chí còn có thể sinh em bé.
Diệp Hoan Hỉ: "Con bé nói là nó rất thích tạo bất ngờ khi móc con cúc cu còn to hơn người theo đuổi con bé ra."
Mẹ kiếp đồ biến thái!
Rất nhiều thẳng nam có mặt ở đây đều khiếp sợ, cũng như bị ám ảnh tâm lý, dẫn tới một khoảng thời gian dài về sau rất sợ nhìn thấy gái đẹp, "nàng" đột nhiên móc ra quả ớt còn to hơn bọn họ.
Thậm chí có một thời gian ở trường quân đội số hai, rất nhiều nam sinh quân sự đề phòng La Tường, nhưng bị đánh xong cũng đàng hoàng lại.
Phát hiện ra chân tướng, họ đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn anh Hoan vì hành vi tàn bạo của cậu.
Cảm ơn anh Hoan đã giúp họ giáo huấn "nàng công chúa" biến thái thích tạo niềm vui trong cuộc sống bằng cách "móc con cúc cu lớn hơn cả" kia!
Đương nhiên điều này cũng khiến phân nửa số học viên quân sự không dám xông lên vuốt lửng mật. Suy cho cùng chẳng ai muốn háng mình đổ máu, tuy rằng công nghệ y học hiện nay phát triển đến mức dù có đứt lìa cũng giúp họ "mọc" lại cái mới.
Nhưng con cúc cu vốn là điểm yếu khắc sâu vào bộ gen của nam giới, cho dù đã qua trăm ngàn năm cũng không thể loại bỏ.
Lửng mật nhỏ rất tức giận: "Anh Hoan đang hỏi các cậu, sao các cậu lại ngơ ra thế?"
Lửng nhỏ vỗ ghế tựa bành bạch, hận sắt không nên kim, mắng mỏ: "Các cậu cứ ngẩn ngơ như thế, nếu anh Hoan muốn đánh nhau, tất cả sẽ bị anh Hoan đánh cho tàn phế đó biết chưa!"
Thật là quá dữ!
Diệp Hoan Hỉ lăng xăng chạy ra, không biết xấu hổ đòi ôm đòi hôn, còn định đánh trống lảng.
"Đúng đúng, anh Hoan nói phải! Anh Hoan mạnh nhất trên đời!"
Anh Hoan mất kiên nhẫn tát một cái vào mặt Diệp Hoan Hỉ, cô nàng văng ra.
Nhưng anh Hoan đã lặng lẽ thu móng vuốt khi tát mặt cô, đệm thịt mềm mại đánh Diệp Hoan Hỉ thành kẻ ngốc hạnh phúc.
"Trả lời câu hỏi của anh Hoan, không được đánh trống lảng!"
Mẹ Diệp đi vào, dịu dàng bảo: "Để mẹ trả lời."
Anh Hoan vừa thấy mẹ Diệp, do dự một chút, sau đó miễn cương dang móng vuốt ra đòi ôm.
"Bé ngoan."
Mẹ Diệp bế anh Hoan, lửng nhỏ cũng không phản đối nép sâu vào lòng mẹ.
Anh Hoan mở to đôi mắt tròn xoe đầy sát khí với vẻ mặt siêu hung dữ.
Diệp Thượng tướng đi sau lưng mẹ Diệp, lén lút chờ sang tay.
Mẹ Diệp: "Con bị tiêm hai loại chất lỏng khác nhau vào cơ thể, trong chất lỏng tạm thời vẫn có một số thành phần không rõ. Những thành phần đó thay đổi thời gian và trình tự tiến hóa gen tự nhiên của con, khiến cho hình dạng của con không ổn định."
Anh Hoan: "Khi nào anh Hoan có thể biến về hình người?"
Mẹ Diệp: "Hình thái chưa ổn định, tạm thời không tìm ra quy luật."
Anh Hoan phồng má, rất là tức giận.
Nhưng mẹ Diệp đang ở đây, đành nhịn đã vậy.
"Vì sao anh Hoan vẫn không lớn lên?"
Mẹ Diệp sững người, nhanh chóng tìm ra điều khiến anh Hoan không vui.
"Bé ngoan không hài lòng với hình thú hiện tại sao?"
Anh Hoan tự tin 100% tất nhiên không bao giờ thấy không hài lòng: "Toàn thiên hà không có hình thú nào khí phách hơn anh Hoan đâu!"
Hừ! Rất là dữ! Rất là uy vũ!
Anh Hoan liếc nhìn mười mấy học viên quân sự, người sau rất lịch sự, bèn mồm năm miệng mười.
"Hình thú của anh Hoan trông ngầu quá.", "Anh Hoan khí phách!", "Trời ơi dữ quá! Tôi suýt bị dọa rồi nè.", "Huhuhu làm sao bây giờ? Buổi tối có gặp ác mộng không? Người ta bị dọa sợ chết khiếp rồi."
Những người khác lạnh lùng nhìn kỹ thuật diễn xuất lố lăng của Ngụy Chương, Ngụy thiểu năng vẫn đang ra sức biểu diễn màn khóc huhu đầy cảm xúc.
Lòng tự trọng của anh Hoan cực kỳ thỏa mãn, đại lão chín chắn giơ tay ngắn nhỏ.
"Anh Hoan bảo kê cậu, không phải sợ."
Trời **! Thế mà cũng được?
Trong một khoảnh khắc, Ngụy thiểu năng đã thu gặt được rất nhiều ánh nhìn ghen tị.
Anh Hoan lại nói với mẹ Diệp: "Từ trước tới nay anh Hoan chưa từng nghi ngờ hình thú của mình. Nhưng thể lực của con non hoàn toàn không thể so với cơ thể trưởng thành được."
Mẹ Diệp mỉm cười: "Ra là vậy, để mẹ nghiên cứu thêm nhé."
Lửng nhỏ nghiêm nghị gật đầu: "Vâng, nhưng đừng để mệt quá nhé."
Mẹ Diệp ấm lòng: "Được rồi."
Diệp Thượng tướng ôm ngực, nhanh chóng chạy lên: "Mấy ngày nay ba đang điều tra kẻ dám hại con, ba cũng vất vả lắm. Ba cũng muốn được an ủi."
"Đầu trọc chết tiệt, tránh ra!"
Lạnh lùng vô tình như giá rét ngày đông.
Diệp Thượng tướng đần ra, cố nhịn vài phút rồi quyết định làm tổn thương đứa con trai đáng thương bất lực của mình: "Con không thể đáng yêu như bề ngoài của con hả?"
Đáng yêu?!
Anh Hoan choáng váng, cậu chưa từng nghe được lời nhận xét nào như vậy.
Vẻ mặt lửng nhỏ sửng sốt, như thể sét đánh giữa trời quang khiến mọi người đau thấu tâm can.
Vì thế mọi người đồng loạt nhìn Diệp Thượng tướng với ánh mắt khiển trách, thật quá đáng!
Không thể học cách trở thành một ông bố hói đầu hiền từ sao?
Nhưng với cái dây thần kinh thô như cột đình và tính tình ngang ngược đến mức muốn lật tung cả vũ trụ của anh Hoan, sao có thể là một chú lửng dễ dàng dao động trước mấy lời vô thưởng vô phạt đó?
Anh Hoan ra sức miệt thị Diệp Thượng tướng: "Không tấn công được đầu tóc của anh Hoan, cũng chỉ biết bôi nhọ nhan sắc anh Hoan!"
Low!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thượng tướng xắn tay áo, trừng mắt nhìn lửng nhỏ, im lặng cảnh cáo.
Đừng tưởng rằng mày nhỏ, được mẹ mày ôm là mày dám vểnh đuôi nhá.
Đi xuống dưới, bố với mày đánh một trận.
Xem bố mày có ấn mày xuống hố như trồng củ cải không.
Anh Hoan lè đầu lưỡi nhỏ đỏ tươi: "Lêu lêu lêu!"
Có học viên thấy đáng yêu không chịu nổi nên chụp lén, quay lại toàn bộ quá trình, nước mắt đầm đìa post lên tài khoản thực tế ảo của mình.
Vừa lúc người đó lại là một học viên quân sự rất được ưa thích, tài khoản có không ít người hâm mộ.
Đột nhiên lướt trúng video này, vui sướng click mở ra xem.
Cười đi vào, khóc đi ra.
Đáng yêu đến phát khóc.
Nhóm học viên còn bận việc học và các vấn đề tiếp theo của cuộc thi nên chỉ nán lại một lúc rồi đi.
Nhưng còn bốn người Vương Thịnh, A Á, Ngụy Chương và Hứa Duy Nhất thì ở lại thêm chốc lát, thuận miệng nói về Sở Tranh vẫn còn đang nằm viện.
Khi biết bản thân được Sở Tranh cứu một mạng, anh Hoan rất là kinh ngạc.
"Anh Hoan còn tưởng hắn sẽ nhân cơ hội giết anh Hoan chứ?"
Vương Thịnh im lặng hồi lâu, hỏi: "... Sao cậu lại nghĩ thế?"
"Bọn tôi có thù oán!"
Mọi người: "..."
Không biết Sở Tranh/anh trai mặt nạ rốt cuộc đã làm gì?
Tuy nói vậy nhưng anh Hoan vẫn xuất phát đi thăm Sở Tranh.
- --
Anh Hoan: "Sở dở hơi kia, anh Hoan tới thăm anh đây!"
Lửng nhỏ nhảy lên giường bệnh, ngồi trên đầu giường tỏ vẻ mình là rồng hạ giá đến nhà tôm.
"..." Sở Tranh khựng lại vài giây, sau đó bắt đầu xuýt xoa.
Anh Hoan ngọng nghịu: "Kêu rên cái gì! Nói tiếng người."
Sở Tranh: "Tôi gãy mấy cái xương sườn, xương tay, xương chân cũng gãy, không đứng dậy nổi. Cả người tôi chẳng còn sức lực. Bao năm rồi tôi chưa từng bị thương nặng thế này... Nhưng mà không sao đâu, tôi không đau."
Nhìn sao cũng rặt một vẻ miễn cường cười vui, tỏ ra kiên cường.
Lâm Vi và những người khác: Không hổ là người đàn ông đi theo con đường tổng giám đốc bá đạo nhiều năm, kỹ năng diễn xuất cũng khá khẩm phết.
Anh Hoan: "..."
Sở Tranh: "Em bé ngoan có bị thương không?"
Anh Hoan: "... Không."
Sở Tranh thở phào một hơi thật to: "Vậy là tốt rồi. Lúc ấy em không còn lý trí, tốc độ tiến hóa gen quá nhanh. Thực lực tăng vọt, nếu không ai ngăn cản thì chắn đã biến thành một bộ gen mất hết tính người rồi."
Nói vậy nghĩa là, Sở dở hơi khốn khổ vậy là tại cậu mà ra?
Anh Hoan vốn đang hưng phấn vì biết mình chính là người đã đánh Sở thần kinh thảm hại như vậy, nhưng khi biết hắn muốn cứu mình nên không đánh trả khiến cho xương cốt gãy hết thì lại hết sức áy náy.
Anh Hoan đã quen lang thang trên thảo nguyên, cả đời chưa từng biết áy náy là gì, chợt thấy hơi áy náy khi đối mặt với Sở dở hơi.
Lâm Vi và những người khác: "..."
Hóa ra đây là lý do khiến tên này nằng nặc không chịu vào khoang chữa trị!
Quả là không đòi báo cmn đáp!
Lừa dối trẻ nhỏ theo cái kiểu khập khiễng cay mắt này không sợ gặp báo ứng sao?
Sếp Sở: So sánh giữa việc có được sự áy náy của em bé ngoan và bị báo ứng, tôi vẫn chọn sự áy náy. Hì hì.
Anh Hoan: "Thế khi nào anh khỏe lại?"
Sở Tranh: "Thương gân động cốt một trăm ngày. Mà tôi bị gãy đến 6 cái xương."
Chỉ số thông minh của lửng nhỏ sau khi rớt mất một lúc thì đã quay lại bình thường: "Sao anh không vào khoang chữa trị?"
Sở Tranh: "... Bị ám ảnh tâm lý."
Im lặng hồi lâu, sếp Sở cắn chặt răng rặn ra cái lý do này.
Anh Hoan đứng lên, đi loanh quanh trên tủ đầu giường mấy vòng, sau đó cầm cái đuôi của mình gặm mấy miếng.
Quay lại nói: "Thế, anh Hoan giảng hòa với anh."
Mắt Sở Tranh sáng bừng: "Thật chứ?"
Lửng nhỏ ưỡn ngực, mặt mày dửng dưng: "Anh Hoan không nói dối."
Bàn tay to của Sở Tranh chụp lấy lửng nhỏ, ôm vào trong lòng ngực dùng sức hít.
Anh Hoan xù lông: "Buông anh Hoan ra!"
Sở Tranh lập tức lộ ra vẻ mặt u buồn, quả thật là một diễn viên xuất sắc.
"Ôm hữu nghị mà cũng không chịu, có đúng là giảng hòa không?"
"..." Anh Hoan không tình nguyện duỗi đuôi ra: "Cho anh cái đuôi, không cho ôm."
Sếp Sở vui sướng, cảm giác hít lửng ép buộc và chủ động "trao thân" đúng là quá khác nhau.
Anh Hoan cống hiến cái đuôi của chính mình, sau đó ngồi ngay ngắn trên người sếp Sở, vô cùng khinh miệt Sở thần kinh phiên bản thiểu năng trí tuệ này.
Cara: Kỹ thuật diễn xuất tinh vi như vậy mà sao cứ một hai phải diễn tổng giám đốc bá đạo?
Sếp Sở vừa kéo đuôi anh Hoan, vừa hỏi: "Không thể quay lại hình người sao?"
Anh Hoan đáp lại một cách hùng hồn: "Tạm thời."
Sếp Sở lén lút so sánh giữa hình thái thanh niên và hình thái thú non của anh Hoan, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Một bên thì đáng yêu, một bên thì rực rỡ động lòng người.
"Cơ thể không đau ốm ở đâu chứ?"
"Không hề." Anh Hoan chần chừ: "Nhưng có thể cảm nhận được mọi phương diện đều mạnh hơn trước kia."
"Vậy là tốt rồi. Không thành bệnh hoặc để lại di chứng là được."
Sếp Sở nghĩ ngợi, quyết định sau này sẽ hỏi lại mẹ Diệp.
Ngày đó em bé ngoan điên cuồng mất hết lý tính, khiến hắn khiếp sợ nhất là khi cơ thể cậu dần dần tan biến. Nếu xảy ra một lần nữa, hắn không biết phải làm sao cứu bé ngoan trở về.
Sở Tranh rũ mắt, ánh mắt rơi vào người lửng nhỏ, trở nên hiền hòa ấm áp.
Ngay sau đó lại nhớ đến sự việc xảy ra ở hành tinh thằn lằn, nếu nói không phải âm mưu từ trước thì không ai tin nổi.
Đống đổ nát...
Lại xuất hiện.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Lửng nhỏ hung ác trừng mắt nhìn mấy người: Siêu dữ luôn!
- -- Hết chương 59 ---
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro