Chương 60
Mộc Hề Nương
2024-07-19 23:39:44
Edit: MeanChan
Beta: kimaan
Mấy ngày gần đây, Tổ chức Bảo vệ Cư dân bản địa hành tinh và Tổ chức Quyền Bình đẳng luôn bận túi bụi trên mạng thực tế ảo, nhưng đối tượng làm họ vất vả không phải nhóm học viên quân sự bị bắt cóc, cũng không phải vì những quân nhân đã bảo vệ mạng sống, tài sản của họ.
Mà là người thằn lằn và Vua người cá.
Dưới tiền đề không có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào, mọi người đã bắt đầu ra sức ủng hộ cho người thằn lằn và Vua người cá. Họ quyết liệt yêu cầu chính phủ và quân đội đưa ra một lời giải thích hợp lý, cũng như trả lại tự do cho Vua người cá, thậm chí là mở cửa hành tinh Thằn lằn.
Quân đội và chính phủ không đáp lại, họ liền tổ chức các cuộc biểu tình với lượng lớn người tham gia.
Truyền thông sôi nổi đưa tin về hoạt động quyền bình đẳng này, thậm chí còn gây chú ý bằng cách giật tít. Gần như đều xoay quanh việc liệu hành tinh Thằn lằn và Vua người cá có giành được quyền cư dân chân chính và lấy lại được vinh quang vốn thuộc về bọn họ hay không.
Sự kiện tác động rất mạnh, khiến cho cả thiên hà rung chuyển.
Hầu như mọi cư dân thiên hà đều đang thảo luận về vấn đề này, như thể nếu không nói thì sẽ bị lạc hậu.
Càng ngày càng có nhiều người gia nhập Tổ chức Quyền Bình đẳng, biểu tình kháng nghị chính phủ và quân đội. Trong số những người này, một phần là phần tử cật lực phản kháng sự thống trị của cuồng thú nhân, một phần khác là những thanh thiếu niên thuần túy bị lôi kéo.
Chỉ trong ba ngày, chân tướng thật sự đã hoàn toàn bị vùi lấp, tất cả mọi người chỉ chăm chăm chú ý xem chính phủ và quân đội có trả lại vinh dự cho người thằn lằn và Vua người cá hay không.
Còn những người chuyên tâm đi kiểm chứng sự thật, chỉ vừa lên tiếng đã bị ăn gạch, bị mỉa mai là chó săn của quân đội.
Hướng phát triển của sự việc rất bất ngờ, nhưng thật ra lại nằm trong dự kiến.
Nội bộ thiên hà cũng không phồn vinh như mặt ngoài, những mâu thuẫn và khoảng cách luôn tồn tại.
Sự tương phản giữa ưu nhược điểm của cuồng thú nhân và người thường rất rõ ràng, gần như cuồng thú nhân luôn có mặt trong đội ngũ ưu tú nhất của mọi lĩnh vực. Điều này đã tạo ra một hiện tượng bề nổi của xã hội: người thường không theo kịp cuồng thú nhân.
Cuồng thú nhân mới là giai tầng thống trị xã hội, là nhân loại kiểu mới. Mà người thường, lẽ ra phải bị đào thải từ lâu.
Nếu tỉ lệ cuồng thú nhân cao hơn người thường thì kết luận này có thể nhận được sự chấp nhận của đa số mọi người. Nhưng tình hình thực tế, tỉ lệ giữa cuồng thú nhân và người thường là 1:9.
Hơn nữa không phải cuồng thú nhân không có cảm giác về sự ưu việt của bản thân, cho rằng mình mạnh hơn người thường trên mọi phương diện, thậm chí là mạnh hơn mấy chục lần. Cảm giác về sự ưu việt không chỉ tồn tại ở cấp độ cá nhân, mà đã tăng lên đến cấp độ chủng tộc.
Đây mới là nguyên nhân khiến cho sự kiện Vua người cá và người thằn lằn được toàn dân chú ý, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã đem đến làn sóng phản kháng quyết liệt đến vậy.
Chính phủ và quân đội chờ sự kiện lên đến đỉnh điểm mới ra mặt thanh minh, tuyên bố Vua người cá sẽ bị kết án tại Tòa án Thiên hà tối cao.
Đến lúc đó Tổng thống, Hoàng đế và đại biểu quân đội sẽ tham gia buổi thẩm án, cùng phán quyết Vua người cá.
Cả thiên hà ồ lên, Tòa án Thiên hà tối cao và Tòa án Thiên hà khác hẳn nhau.
Lần công khai thẩm án gần nhất của Tòa án tối cao là buổi kết án thủ lĩnh AANT từ 20 năm trước, đồng thời đưa án tử hình đã bị hủy bỏ nhiều năm trở lại dự luật, phán quyết hình phạt treo cổ cho thủ lĩnh tổ chức khủng bố.
20 năm sau, Tòa án Thiên hà tối cao lại công khai thẩm án, đưa ra phán quyết với cựu Vua người cá, toàn bộ chủng tộc và những chiến công to lớn của thời chiến tranh thiên hà.
Official website của chính phủ tuyên bố, thời gian Tòa án tối cao mở phiên tòa là ngày 15 tháng 6.
Giới truyền thông đánh giá rằng, đây sẽ là đợt thanh trừng lớn nhất kể từ khi ba hệ thiên hà trung tâm bước vào thời đại hòa bình.
- --
Bốp, móng vuốt anh Hoan vung lên, tắt mạng thực tế ảo.
Sở Tranh còn đang u mê hít lửng không thể tự kiềm chế, trông không khác nào một tên hôn quân.
"Tôi muốn đi học."
Sở Tranh giật mình hoàn hồn: "Tại sao vẫn muốn đi học?"
Anh Hoan híp mắt thành một đường chỉ nhìn hắn, không nói nửa lời.
Đầu óc bị cơn phê hít lửng ăn mòn của Sở Tranh bắt đầu từ từ vận chuyển: "À, em là sinh viên năm nhất. Vẫn phải đi học."
Nghĩ vậy, hắn lại sầu.
Sếp Sở cảm thấy tương lai chồng hát chồng khen hay của mình sẽ không thành hiện thực. Mặc dù hắn đã kéo anh Hoan vào quân đoàn của mình nhưng cũng không có nghĩa là hắn được làm trái luật. Luật Thanh thiếu niên Thiên hà đã quy định rất rõ, học sinh không được phép bỏ học vì bất kỳ lý do gì.
Sếp Sở vô thức vuốt lửng, như chợt nghĩ đến điều gì, hắn cười khà khà.
Em bé ngoan không thể theo mình, vậy mình chạy theo ẻm là được rồi mà?
Anh Hoan mở miệng: "Muốn ăn đuôi."
Lửng mật há cái miệng nhỏ xíu đòi đút "cơm" quả là đáng yêu đến xỉu ngang.
Sếp Sở nhanh chóng đưa cái đuôi thằn lằn nhân tạo dai giòn sần sật cho lửng nhỏ, lửng nhỏ chẳng buồn cắn mà nuốt chửng luôn.
Gặm xong, dùng móng vuốt mềm mềm vỗ lên cánh tay Sở Tranh, rất có phong thái lãnh đạo: "Làm tốt lắm."
Về sau anh Hoan sẽ đề bạt anh.
"Khi nào mới dẫn anh Hoan đi ăn Trùng tộc?'
Sở Tranh: "Chờ tôi khỏe lại."
"Vậy khi nào anh mới khỏe?"
Vừa dứt lời, lửng nhỏ lại phẩy tay như ông cụ non: "Thương gân động cốt một trăm ngày, tôi biết mà."
Gần đây lửng nhỏ rất thích hình tượng ông cụ non, cảm thấy mình có vẻ trưởng thành chín chắn hơn hẳn lúc tỏ ra uy phong khí phách.
Sở Tranh ôm chặt lửng nhỏ, vùi mặt vào cái bụng mềm của cậu, hít mạnh một phát mới nói: "Còn nhớ vụ cá cược lần trước không?'
Cơ thể anh Hoan hơi cứng đờ, sau đó tỏ ra không có việc gì: "Nhớ. Anh Hoan nhớ rõ."
Sở Tranh cười khẽ: "Thế kết quả là?"
Anh Hoan: "Anh không đi hỏi à?"
Sở Tranh: "Có. Nhưng muốn biết kết quả từ em."
Anh Hoan ưỡn ngực, bình thản thong dong nói: "Đường Hành Quân giết Kim Dao, không phải Tô Nha. Kết quả anh có được cũng thế phải không?"
Sở Tranh lẳng lặng nhìn lửng nhỏ, con ngươi màu lưu ly phẳng lặng thâm trầm.
Anh Hoan chẳng biết sợ, ưỡn ngực đối mặt.
Sở Tranh cười: "Sao trông em có vẻ không vui?"
Anh Hoan vẫn bình tĩnh: "Vui xong từ lâu rồi."
"Phải vậy không?" Ngón tay Sở Tranh kéo lông anh Hoan, nói: "Tôi mới hỏi Đường Hành Quân với Tô Nha, chưa hỏi Kim Dao. Có lẽ cô ta sẽ có đáp án khác."
Sở Tranh nhận ra cả người lửng nhỏ căng cứng dưới lòng bàn tay hắn, trong lòng cười đến xỉu hình parabol nhưng ngoài mặt vừa bình thản vừa hoài nghi.
Điều này khiến anh Hoan càng căng thẳng.
Anh Hoan không ngờ lại để sót Kim Dao, thất sách!
Nhưng chả sao, Sở thần kinh gãy đến sáu cái xương, di chuyển khó khăn. Cậu vẫn còn thời gian uy hiếp khiến Kim Dao sửa miệng.
Sở Tranh: "Em thắng cược, chờ tôi khỏe lại chúng ta đánh một trận."
Anh Hoan suýt thì đáp trả một câu, nhân lúc mi bệnh ta lấy mạng nhà mi.
Nhưng nghĩ lại, Sở Tranh khổ sở như vậy là tại cậu, đành thôi.
Dẫu gì anh Hoan cũng là một chú lửng mật rất rộng lượng.
Vì thế lửng mật rộng lượng xua tay, tỏ vẻ phóng khoáng: Không sao, cứ việc dưỡng thương. Anh Hoan chờ.
Nói đến cùng vẫn không chịu bỏ ý định đánh hắn tàn phế.
Sở Tranh buồn khổ thở ra, thôi, ít nhất không nhân lúc hắn bệnh mà muốn giết hắn. Coi như tiến bộ rồi.
"Lần thi đấu "Vinh Quang Thiên Hà" này ai là người giành quán quân?"
Vốn dĩ mỗi khi quán quân "Vinh Quang Thiên Hà" xuất hiện sẽ có rất nhiều tài khoản thực tế ảo đưa tin. Ai ngờ lần này lại xảy ra chuyện người thằn lằn và Vua người cá, thu hút hết tầm mắt mọi người.
Có thể nói quán quân "Vinh Quang Thiên Hà" lần này là người ít được quan tâm nhất.
"Vương Trừng."
"Vương Trừng? Tám chín phần mười."
Anh Hoan sửng sốt: "Thế mà anh còn cược tôi thắng?"
Mọi người trong nhà đều đặt cả tiền lương và tiền tiêu vặt vào cậu, giờ này biến thành đá ném trên sông rồi.
Sở Tranh xoa đầu anh Hoan: "Không phải tại Vua người cá và người thằn lằn xuất hiện bất ngờ đó sao? Nếu không xảy ra chuyện này, em nhất định đã là quán quân."
Anh Hoan sửng sốt: "Anh tin anh Hoan đến vậy à?"
"Không tin em thì tin ai?" Sở Tranh nói: "Hơn nữa, em thực sự rất mạnh, không kém hơn Vương Trừng. Có lẽ khi sự kiện ở hành tinh Thằn lằn phát sóng trước mặt mọi người, dù Vương Trừng là quán quân cũng tuyệt đối không ai cho rằng em bị nó đánh bại."
Lửng nhỏ nhếch mép lộ ra răng trắng nhỏ, đệm thịt đặt lên vai Sở Tranh, vỗ bạch bạch hai cái.
"Không tồi. Không tồi."
"Anh thua rất nhiều tiền đúng không, nếu thế..." tôi cho anh một ít?
"Tiền là vật ngoài thân thôi, tục tằng."
Anh Hoan rất khinh thường, cực kỳ hào sảng.
Suýt tí nữa thì Sở Tranh nhào lên cho cậu một trăm cái hôn tình iu, sau đó trầm ngâm suy tính xem bản thân nên theo đuổi em bé ngoan theo con đường nào thì mới thành công.
Quả nhiên là con đường tổng giám đốc bá đạo quá chuẩn đi mà!
Bé đáng yêu thanh cao bần cùng và tổng giám đốc bá đạo cực lắm tiền, quả là trời sinh một đôi.
Anh Hoan siêu kiêu ngạo: "Bởi vì anh Hoan siêu lắm tiền luôn."
Do tiền quá nhiều nên có vẻ tục tằng.
"..."
Sở bá tổng có lẽ đã quên mất anh Hoan còn bá tổng hơn cả hắn.
Sở Tranh suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn vui vẻ tiếp nhận giả thiết này.
Dù gì vẫn là giả thiết bé đáng yêu thanh cao bần cùng và tổng giám đốc bá đạo cực lắm tiền, chẳng qua đối tượng hơi ngược tí thôi.
Anh Hoan: "Anh thua đến ba tháng tiền lương, anh Hoan bồi thường cho anh nhé."
Đây rồi!
Mắt Sở Tranh sáng lấp lánh, tiện đà tỏ ra tủi nhục giận dữ lại kiên cường: "Mang đồng tiền dơ bẩn của em biến đi! Tôi không phải loại người dễ dãi đó, từng nghĩ có chút tiền đã mua được phẩm cách của tôi!"
Anh Hoan: "..."
Sở diễn tinh: "Tôi là một người thanh cao! Chỉ có tình yêu mới mua được phẩm giá của tôi."
Anh Hoan: "..."
Sở diễn tinh: "Nếu em cứ nhất quyết phải có được tôi, vậy em yêu tôi đi."
Anh Hoan lạnh lùng đặt mông ngồi lên mặt Sở Tranh.
Mã đức (** má) thằng thiểu năng.
Sở diễn tinh: "Em thật sự không tính dùng tình yêu mua phẩm giá của tôi hả? Rẻ hơn là mua bằng tiền khá nhiều đó."
"..."
"Thật sự không suy xét sao?" Sở diễn tinh rất suy sụp: "Vậy được rồi. Không cần yêu, tiền cũng được. Không chiếm được tim tôi thì lấy cơ thể trước cũng được."
Anh Hoan đã nín nhịn quá đủ, ngồi thật mạnh lên mặt Sở Tranh.
Cho mi tắc thở chết luôn nè đồ dẩm.
"Trời **! Em bé ngoan định bịt chết tôi à?"
"Bịt chết anh đó!"
"Hehehe, bé ngoan, em bé quá. Chẹp chẹp, xách nhẹ cái là bay lên. Ối ối ối? Sao mà (cúc cu) bé thế này?"
"... Tôi đệt chết anh tên điên này!!!"
"Ôi đúng là, lời kiểu này thì đừng nên gào to thế. Nếu em thích kiểu vậy thì chúng ta đóng cửa từ từ thảo luận là được. Hehehe, kẹp chết? Tôi thích kiểu chết này. Hehe..."
Tiếng cười cực kỳ dâm đãng.
Arthur ngoài cửa rụt tay lại, dựa vào tường hút thuốc.
U buồn phun một đợt khói, Arthur thương cảm trong lòng.
Rốt cuộc anh đã sống sót ngay dưới tay tên thần kinh này bao năm qua bằng cách nào vậy?
Thứ ngu dốt này, xứng đáng ế đến chết.
Thật là một cơ hội tốt, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể lấy được một điểm, giỏi hơn tí thì lấy được hai hay ba điểm cũng là có khả năng.
Chỉ có Sở dở hơi mới có thể biến cơ hội tốt này thành giá trị thù hận.
- --
Khu hoang phế.
Lục Loan ném thứ mềm oặt nhũn nhão xuống dưới chân Kha Điện, sau đó lăn vào trong góc tỏa ra khí tức sống không còn gì luyến tiếc, cả người đều viết "Cút ngay, đừng làm phiền bố mày."
Kha Điện lật trái lật phải, cuối cùng tìm thấy một cây gậy kim loại trong xó. Gã cầm gậy khều thứ mềm nhũn kia lên, bất cẩn khua trúng một gương mặt vặn vẹo.
Gậy kim loại trùng hợp cắm thẳng vào miệng của gương mặt này.
Kha Điện nhìn kỹ, cố lắm mới nhận ra: "Moss?"
Cái thứ mềm nhũn này chính là Moss đã bị anh Hoan đánh thành một cái bánh nhân thịt, oặt ẹo nằm một đống.
Nếu không nhờ có Lục Loan mang lão về, có lẽ lão đã biến thành phân bón hữu cơ nuôi dưỡng thổ địa hành tinh Thằn lằn.
Thanh quản của Moss vốn đã bị hỏng, nhưng Lục Loan đã chữa cho lão trước khi đem về tới đây.
Kha Điện lấy làm ngạc nhiên: "Lục Loan, cậu mà cũng biết giúp người khác chữa thanh quản sao?"
Moss tức giận gào lên: "Nếu không phải tại cậu ta lạc đường suýt chạy vào hố đen, cần tôi dẫn đường thì còn lâu cậu ta mới chữa trị thanh quản cho tôi!"
Lão tức tối lẩm bẩm, lúc thì mắng Lục Loan, lúc thì yêu cầu Kha Điện trừng phạt thuộc hạ. Một lát sau lại nguyền rủa Vua người cá và anh Hoan, lung tung rối loạn, điên cuồng ngang ngược.
Nụ cười trên mặt Kha Điện từ từ biến mất, nhìn Moss với ánh mắt lạnh như băng.
"Sao ông còn chưa chết?"
Moss sững người một lát, cười quỷ quyệt: "Chỉ cần não tôi không chết thì tôi vĩnh viễn bất tử."
Dù cho xương cốt đã bị nghiền thành bụi, nội tạng đã bị khuấy tan nát.
Kha Điện gật đầu: "Quả là lợi hại. Ngay cả bản thân cũng đem ra nghiên cứu được."
Moss: "Nếu cậu cũng muốn có năng lực bất tử này, cầu xin tôi đi. Tôi sẽ ——"
Cây gậy trong tay Kha Điện khuấy tung trong miệng Moss, dửng dưng nói: "A, khỏi đi, cảm ơn."
Dừng một lát lại bổ sung: "So với việc bất tử mà mất hết cảm giác, biết đau biết thương vẫn tốt hơn."
Moss phẫn nộ rên xiết, Kha Điện rút gậy ra. Lão nhổ một bãi xuống mặt đất, nói: "Nhanh chóng làm một cơ thể mới cho tôi."
"Không cần."
Kha Điện thẳng thừng từ chối.
Moss còn chưa kịp phản ứng lại.
"Trước khi trao cho ông một cơ thể mới, để tôi xem đầu của ông đã."
Moss hoảng hốt: "Cậu đang nói gì thế? Kha Điện, cậu muốn làm gì? Muốn giết tôi à?"
Lão bắt đầu hét inh tai nhức óc: "Không có tôi, làm sao cậu có được chất lỏng thí nghiệm gen mới? Sao cậu lật đổ sự thống trị của đám cuồng thú nhân? Làm sao cậu trở về thiên hà được? Cậu không thể giết tôi! Mau làm cơ thể mới cho tôi!"
Kha Điện chẳng bị lay động, ném gậy kim loại xuống, lấy khối Rubik của bản thân ra.
"Tuy rằng tôi ghét sự thống trị của đám cuồng thú nhân nhưng vẫn thích sản phẩm của Công trình khoa học hy vọng. Thật là hoàn hảo, nói thẳng ra, hoàn hảo hơn hẳn mấy sản phẩm nghiên cứu dơ bẩn của ông."
Khối Rubik biến thành một chiếc máy khoan điện, phá tung hộp sọ cứng rắn của Moss.
Moss đau đớn thét lên, thậm chí da đầu lão cũng bắt đầu động đậy, phồng thành mấy cục u lồi lõm. Giống như bên dưới có thứ gì đó vội vàng chạy trốn trước nguy hiểm cận kề.
Kha Điện dừng lại, nhưng tiếng máy khoan điện vẫn vang dội.
Da đầu Moss chợt bất động, một lát sau lại đấu đá lung tung, đột nhiên vỡ tung ra, một vật thể hình que xông thẳng vào mặt Kha Điện.
Kha Điện chẳng buồn động đậy, giây tiếp theo, vật thể kia đã bị đóng đinh trên sàn, vặn vẹo cơ thể trốn chạy mà không thoát.
Đó là một con ký sinh trùng, to chừng một bàn tay, vẻ ngoài xấu xí kinh tởm.
Thứ cố định con ký sinh trùng là một chiếc đinh, nơi bị đóng trúng xuất hiện một mảng nhỏ màu đen. Mảng đen lan rộng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nơi bị màu đen bao phủ lập tức bị ăn mòn.
Ký sinh trùng rít lên thê lương, giãy giụa vài cái đã bị ăn mòn hoàn toàn.
Cái đinh chợt biến mất ngay khi nó chuẩn bị rơi xuống mặt đất, đó là khối Rubik của Kha Điện.
Moss đã chết, hoàn toàn.
"Chậc, hóa ra thật sự là một con sâu."
Kha Điện ghét bỏ đẩy thi thể mềm như bông của Moss ra, hất cho Lục Loan: "Ném ra ngoài."
Lục Loan chẳng ư hử gì, chỉ lạnh lùng nhìn gã.
Đem cái thứ đáng ghét về đã là tận tình tận nghĩa, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.
Kha Điện đọc được ý nghĩ này từ vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Loan, nhưng gã coi như không thấy.
"Loan Loan ngoan nào, ném ra ngoài."
Lục Loan run bắn lên, miễn cưỡng nhặt thi thể Moss ném ra ngoài vũ trụ.
Nếu cậu ta không nghe lời, Kha Điện sẽ gọi cậu ta là Loan Loan, cho đến khi cậu ta bị tởm chết mới thôi.
Kha Điện quay đầu lại, nhìn chủ đề nóng hổi đang được thảo luận trong thực tế ảo.
Nhìn một lúc thì cười, sau đó thêm mắm dặm muối bình luận một hai câu đâm bị thóc chọc bị gạo. Chìm nghỉm trong hàng ngàn hàng vạn ngôn từ tương tự, khó có thể phát hiện.
Từ khi "Vinh Quang Thiên Hà" bắt đầu, gã đã luôn để tâm.
Bao gồm sự việc xảy ra ở hành tinh Thằn lằn, gã đều nắm rất rõ.
Bởi vậy, khi Moss biết kế hoạch của gã, sử dụng chiêu bài cần vật thực nghiệm mà tùy tiện giẫm đạp mạng sống người thằn lằn. Thậm chí khi quân đội chú ý lại đẩy người thằn lằn ra chịu chết.
Cùng chuyện tiêm chất lỏng chứa gen Trùng tộc vào người Diệp gia, rồi khi phát hiện Diệp Di Hoan vô hiệu hóa thứ gen này lại có ý định giết chết cậu.
Bại lộ hoàn toàn như vậy, dĩ nhiên Kha Điện phải giết chết lão.
Tuy rằng gã muốn lật đổ thiên hà, nhưng cũng sẽ không để bọn Trùng tộc nhân lúc chen chân vào.
Màn hình thực tế ảo cuộn nhanh, màn hình ánh sáng thay đổi thất thường rồi chợt dừng lại. Màn hình hiện ra cảnh tượng Sở Tranh bước xuống từ máy bay vận chuyển ở hành tinh Thằn lằn, ảnh tĩnh.
Kha Điện nhìn Sở Tranh thật lâu mới nói: "Bạn cũ."
Đã lâu không gặp.
- --
Anh Hoan đi rồi Arthur mới vào phòng, khoanh tay đánh giá người đàn ông nằm trên giường.
"Anh đang theo đuổi cậu bạn nhỏ mới tới này à?"
Sở Tranh thưởng cho anh ta một cái nhìn khen ngợi, tự mà hiểu lấy.
Arthur: "Người Diệp gia không đánh chết anh à?"
Sở Tranh đắc ý vểnh mũi: "Không đánh chết."
Arthur: Tự hào quá nhể. Cần vỗ tay ca ngợi không?
"Nhìn là hiểu anh sẽ ế đến già."
Sở Tranh chẳng để tâm mấy đến lời này nhưng cũng nhảy dựng lên đánh Arthur một phát: "Đừng cho là tôi gãy sáu cái xương là tôi không làm gì được cậu."
Arthur: Chéc tịc éo ngờ đến!
Arthur đưa cho Sở Tranh một điếu thuốc, bị từ chối.
Sở Tranh rất kiêu ngạo: "Người có gia đình như tôi không hút thuốc lá."
Arthur cười lạnh.
À.
Có gia đình.
"Chuyện Vua người cá sắp mở phiên phúc thẩm vào ngày 15 tháng 6, tại Tòa án Thiên hà tối cao."
Sở Tranh cau mày: "Phiên tòa của Tòa án Thiên hà tối cao cần có sự tham dự của Nguyên soái đúng chứ?"
"Đúng. Quân đội vẫn chưa phản hồi. Nhưng căn cứ vào luật pháp, quả thật là cần có sự góp mặt của Nguyên soái mới được mở phiên tòa."
"***! Đúng là rửng mỡ, Nguyên soái có rời khỏi hành tinh thủ đô được sao?"
Trụ sở của Tòa án Thiên hà tối cao không nằm ở hành tinh thủ đô, khi mở phiên tòa, Hoàng đế, Tổng thống và Nguyên soái đều phải có mặt. Những người lãnh đạo tối cao của Thiên hà tề tụ một chỗ, nếu chẳng may gặp phải khủng bố thì đúng là tận diệt.
Nhưng có một điều mà mọi người không biết, đó chính là Nguyên soái không được phép rời khỏi hành tinh thủ đô.
Sau khi chiến tranh thiên hà kết thúc, tam Đại Nguyên soái vẫn luôn ở hành tinh thủ đô, không được rời đi.
"Vậy nên có lẽ sẽ mở họp từ xa giống với phiên xét xử thủ lĩnh tổ chức khủng bố vào 20 năm trước."
"Nếu chỉ đơn giản như vậy mà cậu còn đặc biệt qua đây một chuyến à?"
Arthur lập tức tỏ lòng trung thành: "Nói gì thế sếp? Tôi yêu sếp lắm nha."
Sở Tranh dửng dưng: "À, tôi ghi âm."
Đệt.
Arthur: "Đừng cho hồng nhan tri kỷ của tôi biết, còn lại tùy sếp."
Sở Tranh: "Nói nghe xem, quân đội và chính phủ tính giải quyết thế nào?"
Chuyện lần này làm rúng động toàn bộ ba hệ thiên hà trung tâm, gần như đẩy mâu thuẫn giữa cuồng thú nhân và người thường lên mặt nước. Không thể giải quyết một cách hòa bình.
Arthur: "Không biết... Đừng lườm tôi, tôi không biết gì hết. Mà sếp cũng không phải là không biết bên quân đội có cái đức hạnh gì, thích nhất là kéo dài việc không thể giải quyết bằng vũ lực đến tận ngày cuối cùng, sau đó giải quyết bằng vũ lực."
Tựa như phiên tòa tối cao 20 năm trước, kéo dài tới ngày cuối cùng mới mở họp trực tuyến. Ai phản đối, dùng bạo lực xử lý.
"Nhưng lúc này quân đội hình như thông minh đột xuất, tuyên bố lần này Tổng thống, Hoàng đế và đại biểu quân đội đều có mặt tại tòa án tối cao. Bên tòa án làm việc cả đêm mới tìm ra một lỗ hổng pháp lý, nên mới thông cáo ra như vậy."
Đại biểu quân đội, chứng tỏ không nhất thiết phải là Nguyên soái.
Nhưng căn cứ vào tư duy lối mòn, rất nhiều người đều sẽ cho rằng Nguyên soái sẽ tham dự.
Sở Tranh: "Chắn hẳn không phải là ý tưởng do quân đội nghĩ ra."
"Tất nhiên là không... Quá rõ."
"Việc lần này... bắt được kẻ nào?"
"Một dây dài. Nhổ củ cải kéo theo bùn, có một vài kẻ ẩn náu từ sau cuộc nội chiến đến tận bây giờ chỉ để trả lại vinh quang cho người thằn lằn và Vua người cá. Tất nhiên không có cái tình cảm vĩ đại ấy đâu, hẳn là bọn chúng còn lén lút làm chuyện gì đó sau lưng. Giờ thấy ầm ĩ như vậy, có lẽ là muốn kéo Nguyên soái ra khỏi hành tinh thủ đô."
Sở Tranh như suy tư gì: "Quả là vậy, ồn ào như thế, mưu đồ không thể nào đơn giản được."
"Là vì thứ nằm dưới hành tinh thủ đô?"
Sở Tranh lắc đầu: "Không ngu như vậy đâu."
"Cái gì?"
Arthur không hiểu Sở Tranh có ý gì.
Sở Tranh đã mím chặt miệng không hó hé nửa câu.
- -- Hết chương 60 ---
Beta: kimaan
Mấy ngày gần đây, Tổ chức Bảo vệ Cư dân bản địa hành tinh và Tổ chức Quyền Bình đẳng luôn bận túi bụi trên mạng thực tế ảo, nhưng đối tượng làm họ vất vả không phải nhóm học viên quân sự bị bắt cóc, cũng không phải vì những quân nhân đã bảo vệ mạng sống, tài sản của họ.
Mà là người thằn lằn và Vua người cá.
Dưới tiền đề không có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào, mọi người đã bắt đầu ra sức ủng hộ cho người thằn lằn và Vua người cá. Họ quyết liệt yêu cầu chính phủ và quân đội đưa ra một lời giải thích hợp lý, cũng như trả lại tự do cho Vua người cá, thậm chí là mở cửa hành tinh Thằn lằn.
Quân đội và chính phủ không đáp lại, họ liền tổ chức các cuộc biểu tình với lượng lớn người tham gia.
Truyền thông sôi nổi đưa tin về hoạt động quyền bình đẳng này, thậm chí còn gây chú ý bằng cách giật tít. Gần như đều xoay quanh việc liệu hành tinh Thằn lằn và Vua người cá có giành được quyền cư dân chân chính và lấy lại được vinh quang vốn thuộc về bọn họ hay không.
Sự kiện tác động rất mạnh, khiến cho cả thiên hà rung chuyển.
Hầu như mọi cư dân thiên hà đều đang thảo luận về vấn đề này, như thể nếu không nói thì sẽ bị lạc hậu.
Càng ngày càng có nhiều người gia nhập Tổ chức Quyền Bình đẳng, biểu tình kháng nghị chính phủ và quân đội. Trong số những người này, một phần là phần tử cật lực phản kháng sự thống trị của cuồng thú nhân, một phần khác là những thanh thiếu niên thuần túy bị lôi kéo.
Chỉ trong ba ngày, chân tướng thật sự đã hoàn toàn bị vùi lấp, tất cả mọi người chỉ chăm chăm chú ý xem chính phủ và quân đội có trả lại vinh dự cho người thằn lằn và Vua người cá hay không.
Còn những người chuyên tâm đi kiểm chứng sự thật, chỉ vừa lên tiếng đã bị ăn gạch, bị mỉa mai là chó săn của quân đội.
Hướng phát triển của sự việc rất bất ngờ, nhưng thật ra lại nằm trong dự kiến.
Nội bộ thiên hà cũng không phồn vinh như mặt ngoài, những mâu thuẫn và khoảng cách luôn tồn tại.
Sự tương phản giữa ưu nhược điểm của cuồng thú nhân và người thường rất rõ ràng, gần như cuồng thú nhân luôn có mặt trong đội ngũ ưu tú nhất của mọi lĩnh vực. Điều này đã tạo ra một hiện tượng bề nổi của xã hội: người thường không theo kịp cuồng thú nhân.
Cuồng thú nhân mới là giai tầng thống trị xã hội, là nhân loại kiểu mới. Mà người thường, lẽ ra phải bị đào thải từ lâu.
Nếu tỉ lệ cuồng thú nhân cao hơn người thường thì kết luận này có thể nhận được sự chấp nhận của đa số mọi người. Nhưng tình hình thực tế, tỉ lệ giữa cuồng thú nhân và người thường là 1:9.
Hơn nữa không phải cuồng thú nhân không có cảm giác về sự ưu việt của bản thân, cho rằng mình mạnh hơn người thường trên mọi phương diện, thậm chí là mạnh hơn mấy chục lần. Cảm giác về sự ưu việt không chỉ tồn tại ở cấp độ cá nhân, mà đã tăng lên đến cấp độ chủng tộc.
Đây mới là nguyên nhân khiến cho sự kiện Vua người cá và người thằn lằn được toàn dân chú ý, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã đem đến làn sóng phản kháng quyết liệt đến vậy.
Chính phủ và quân đội chờ sự kiện lên đến đỉnh điểm mới ra mặt thanh minh, tuyên bố Vua người cá sẽ bị kết án tại Tòa án Thiên hà tối cao.
Đến lúc đó Tổng thống, Hoàng đế và đại biểu quân đội sẽ tham gia buổi thẩm án, cùng phán quyết Vua người cá.
Cả thiên hà ồ lên, Tòa án Thiên hà tối cao và Tòa án Thiên hà khác hẳn nhau.
Lần công khai thẩm án gần nhất của Tòa án tối cao là buổi kết án thủ lĩnh AANT từ 20 năm trước, đồng thời đưa án tử hình đã bị hủy bỏ nhiều năm trở lại dự luật, phán quyết hình phạt treo cổ cho thủ lĩnh tổ chức khủng bố.
20 năm sau, Tòa án Thiên hà tối cao lại công khai thẩm án, đưa ra phán quyết với cựu Vua người cá, toàn bộ chủng tộc và những chiến công to lớn của thời chiến tranh thiên hà.
Official website của chính phủ tuyên bố, thời gian Tòa án tối cao mở phiên tòa là ngày 15 tháng 6.
Giới truyền thông đánh giá rằng, đây sẽ là đợt thanh trừng lớn nhất kể từ khi ba hệ thiên hà trung tâm bước vào thời đại hòa bình.
- --
Bốp, móng vuốt anh Hoan vung lên, tắt mạng thực tế ảo.
Sở Tranh còn đang u mê hít lửng không thể tự kiềm chế, trông không khác nào một tên hôn quân.
"Tôi muốn đi học."
Sở Tranh giật mình hoàn hồn: "Tại sao vẫn muốn đi học?"
Anh Hoan híp mắt thành một đường chỉ nhìn hắn, không nói nửa lời.
Đầu óc bị cơn phê hít lửng ăn mòn của Sở Tranh bắt đầu từ từ vận chuyển: "À, em là sinh viên năm nhất. Vẫn phải đi học."
Nghĩ vậy, hắn lại sầu.
Sếp Sở cảm thấy tương lai chồng hát chồng khen hay của mình sẽ không thành hiện thực. Mặc dù hắn đã kéo anh Hoan vào quân đoàn của mình nhưng cũng không có nghĩa là hắn được làm trái luật. Luật Thanh thiếu niên Thiên hà đã quy định rất rõ, học sinh không được phép bỏ học vì bất kỳ lý do gì.
Sếp Sở vô thức vuốt lửng, như chợt nghĩ đến điều gì, hắn cười khà khà.
Em bé ngoan không thể theo mình, vậy mình chạy theo ẻm là được rồi mà?
Anh Hoan mở miệng: "Muốn ăn đuôi."
Lửng mật há cái miệng nhỏ xíu đòi đút "cơm" quả là đáng yêu đến xỉu ngang.
Sếp Sở nhanh chóng đưa cái đuôi thằn lằn nhân tạo dai giòn sần sật cho lửng nhỏ, lửng nhỏ chẳng buồn cắn mà nuốt chửng luôn.
Gặm xong, dùng móng vuốt mềm mềm vỗ lên cánh tay Sở Tranh, rất có phong thái lãnh đạo: "Làm tốt lắm."
Về sau anh Hoan sẽ đề bạt anh.
"Khi nào mới dẫn anh Hoan đi ăn Trùng tộc?'
Sở Tranh: "Chờ tôi khỏe lại."
"Vậy khi nào anh mới khỏe?"
Vừa dứt lời, lửng nhỏ lại phẩy tay như ông cụ non: "Thương gân động cốt một trăm ngày, tôi biết mà."
Gần đây lửng nhỏ rất thích hình tượng ông cụ non, cảm thấy mình có vẻ trưởng thành chín chắn hơn hẳn lúc tỏ ra uy phong khí phách.
Sở Tranh ôm chặt lửng nhỏ, vùi mặt vào cái bụng mềm của cậu, hít mạnh một phát mới nói: "Còn nhớ vụ cá cược lần trước không?'
Cơ thể anh Hoan hơi cứng đờ, sau đó tỏ ra không có việc gì: "Nhớ. Anh Hoan nhớ rõ."
Sở Tranh cười khẽ: "Thế kết quả là?"
Anh Hoan: "Anh không đi hỏi à?"
Sở Tranh: "Có. Nhưng muốn biết kết quả từ em."
Anh Hoan ưỡn ngực, bình thản thong dong nói: "Đường Hành Quân giết Kim Dao, không phải Tô Nha. Kết quả anh có được cũng thế phải không?"
Sở Tranh lẳng lặng nhìn lửng nhỏ, con ngươi màu lưu ly phẳng lặng thâm trầm.
Anh Hoan chẳng biết sợ, ưỡn ngực đối mặt.
Sở Tranh cười: "Sao trông em có vẻ không vui?"
Anh Hoan vẫn bình tĩnh: "Vui xong từ lâu rồi."
"Phải vậy không?" Ngón tay Sở Tranh kéo lông anh Hoan, nói: "Tôi mới hỏi Đường Hành Quân với Tô Nha, chưa hỏi Kim Dao. Có lẽ cô ta sẽ có đáp án khác."
Sở Tranh nhận ra cả người lửng nhỏ căng cứng dưới lòng bàn tay hắn, trong lòng cười đến xỉu hình parabol nhưng ngoài mặt vừa bình thản vừa hoài nghi.
Điều này khiến anh Hoan càng căng thẳng.
Anh Hoan không ngờ lại để sót Kim Dao, thất sách!
Nhưng chả sao, Sở thần kinh gãy đến sáu cái xương, di chuyển khó khăn. Cậu vẫn còn thời gian uy hiếp khiến Kim Dao sửa miệng.
Sở Tranh: "Em thắng cược, chờ tôi khỏe lại chúng ta đánh một trận."
Anh Hoan suýt thì đáp trả một câu, nhân lúc mi bệnh ta lấy mạng nhà mi.
Nhưng nghĩ lại, Sở Tranh khổ sở như vậy là tại cậu, đành thôi.
Dẫu gì anh Hoan cũng là một chú lửng mật rất rộng lượng.
Vì thế lửng mật rộng lượng xua tay, tỏ vẻ phóng khoáng: Không sao, cứ việc dưỡng thương. Anh Hoan chờ.
Nói đến cùng vẫn không chịu bỏ ý định đánh hắn tàn phế.
Sở Tranh buồn khổ thở ra, thôi, ít nhất không nhân lúc hắn bệnh mà muốn giết hắn. Coi như tiến bộ rồi.
"Lần thi đấu "Vinh Quang Thiên Hà" này ai là người giành quán quân?"
Vốn dĩ mỗi khi quán quân "Vinh Quang Thiên Hà" xuất hiện sẽ có rất nhiều tài khoản thực tế ảo đưa tin. Ai ngờ lần này lại xảy ra chuyện người thằn lằn và Vua người cá, thu hút hết tầm mắt mọi người.
Có thể nói quán quân "Vinh Quang Thiên Hà" lần này là người ít được quan tâm nhất.
"Vương Trừng."
"Vương Trừng? Tám chín phần mười."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Hoan sửng sốt: "Thế mà anh còn cược tôi thắng?"
Mọi người trong nhà đều đặt cả tiền lương và tiền tiêu vặt vào cậu, giờ này biến thành đá ném trên sông rồi.
Sở Tranh xoa đầu anh Hoan: "Không phải tại Vua người cá và người thằn lằn xuất hiện bất ngờ đó sao? Nếu không xảy ra chuyện này, em nhất định đã là quán quân."
Anh Hoan sửng sốt: "Anh tin anh Hoan đến vậy à?"
"Không tin em thì tin ai?" Sở Tranh nói: "Hơn nữa, em thực sự rất mạnh, không kém hơn Vương Trừng. Có lẽ khi sự kiện ở hành tinh Thằn lằn phát sóng trước mặt mọi người, dù Vương Trừng là quán quân cũng tuyệt đối không ai cho rằng em bị nó đánh bại."
Lửng nhỏ nhếch mép lộ ra răng trắng nhỏ, đệm thịt đặt lên vai Sở Tranh, vỗ bạch bạch hai cái.
"Không tồi. Không tồi."
"Anh thua rất nhiều tiền đúng không, nếu thế..." tôi cho anh một ít?
"Tiền là vật ngoài thân thôi, tục tằng."
Anh Hoan rất khinh thường, cực kỳ hào sảng.
Suýt tí nữa thì Sở Tranh nhào lên cho cậu một trăm cái hôn tình iu, sau đó trầm ngâm suy tính xem bản thân nên theo đuổi em bé ngoan theo con đường nào thì mới thành công.
Quả nhiên là con đường tổng giám đốc bá đạo quá chuẩn đi mà!
Bé đáng yêu thanh cao bần cùng và tổng giám đốc bá đạo cực lắm tiền, quả là trời sinh một đôi.
Anh Hoan siêu kiêu ngạo: "Bởi vì anh Hoan siêu lắm tiền luôn."
Do tiền quá nhiều nên có vẻ tục tằng.
"..."
Sở bá tổng có lẽ đã quên mất anh Hoan còn bá tổng hơn cả hắn.
Sở Tranh suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn vui vẻ tiếp nhận giả thiết này.
Dù gì vẫn là giả thiết bé đáng yêu thanh cao bần cùng và tổng giám đốc bá đạo cực lắm tiền, chẳng qua đối tượng hơi ngược tí thôi.
Anh Hoan: "Anh thua đến ba tháng tiền lương, anh Hoan bồi thường cho anh nhé."
Đây rồi!
Mắt Sở Tranh sáng lấp lánh, tiện đà tỏ ra tủi nhục giận dữ lại kiên cường: "Mang đồng tiền dơ bẩn của em biến đi! Tôi không phải loại người dễ dãi đó, từng nghĩ có chút tiền đã mua được phẩm cách của tôi!"
Anh Hoan: "..."
Sở diễn tinh: "Tôi là một người thanh cao! Chỉ có tình yêu mới mua được phẩm giá của tôi."
Anh Hoan: "..."
Sở diễn tinh: "Nếu em cứ nhất quyết phải có được tôi, vậy em yêu tôi đi."
Anh Hoan lạnh lùng đặt mông ngồi lên mặt Sở Tranh.
Mã đức (** má) thằng thiểu năng.
Sở diễn tinh: "Em thật sự không tính dùng tình yêu mua phẩm giá của tôi hả? Rẻ hơn là mua bằng tiền khá nhiều đó."
"..."
"Thật sự không suy xét sao?" Sở diễn tinh rất suy sụp: "Vậy được rồi. Không cần yêu, tiền cũng được. Không chiếm được tim tôi thì lấy cơ thể trước cũng được."
Anh Hoan đã nín nhịn quá đủ, ngồi thật mạnh lên mặt Sở Tranh.
Cho mi tắc thở chết luôn nè đồ dẩm.
"Trời **! Em bé ngoan định bịt chết tôi à?"
"Bịt chết anh đó!"
"Hehehe, bé ngoan, em bé quá. Chẹp chẹp, xách nhẹ cái là bay lên. Ối ối ối? Sao mà (cúc cu) bé thế này?"
"... Tôi đệt chết anh tên điên này!!!"
"Ôi đúng là, lời kiểu này thì đừng nên gào to thế. Nếu em thích kiểu vậy thì chúng ta đóng cửa từ từ thảo luận là được. Hehehe, kẹp chết? Tôi thích kiểu chết này. Hehe..."
Tiếng cười cực kỳ dâm đãng.
Arthur ngoài cửa rụt tay lại, dựa vào tường hút thuốc.
U buồn phun một đợt khói, Arthur thương cảm trong lòng.
Rốt cuộc anh đã sống sót ngay dưới tay tên thần kinh này bao năm qua bằng cách nào vậy?
Thứ ngu dốt này, xứng đáng ế đến chết.
Thật là một cơ hội tốt, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể lấy được một điểm, giỏi hơn tí thì lấy được hai hay ba điểm cũng là có khả năng.
Chỉ có Sở dở hơi mới có thể biến cơ hội tốt này thành giá trị thù hận.
- --
Khu hoang phế.
Lục Loan ném thứ mềm oặt nhũn nhão xuống dưới chân Kha Điện, sau đó lăn vào trong góc tỏa ra khí tức sống không còn gì luyến tiếc, cả người đều viết "Cút ngay, đừng làm phiền bố mày."
Kha Điện lật trái lật phải, cuối cùng tìm thấy một cây gậy kim loại trong xó. Gã cầm gậy khều thứ mềm nhũn kia lên, bất cẩn khua trúng một gương mặt vặn vẹo.
Gậy kim loại trùng hợp cắm thẳng vào miệng của gương mặt này.
Kha Điện nhìn kỹ, cố lắm mới nhận ra: "Moss?"
Cái thứ mềm nhũn này chính là Moss đã bị anh Hoan đánh thành một cái bánh nhân thịt, oặt ẹo nằm một đống.
Nếu không nhờ có Lục Loan mang lão về, có lẽ lão đã biến thành phân bón hữu cơ nuôi dưỡng thổ địa hành tinh Thằn lằn.
Thanh quản của Moss vốn đã bị hỏng, nhưng Lục Loan đã chữa cho lão trước khi đem về tới đây.
Kha Điện lấy làm ngạc nhiên: "Lục Loan, cậu mà cũng biết giúp người khác chữa thanh quản sao?"
Moss tức giận gào lên: "Nếu không phải tại cậu ta lạc đường suýt chạy vào hố đen, cần tôi dẫn đường thì còn lâu cậu ta mới chữa trị thanh quản cho tôi!"
Lão tức tối lẩm bẩm, lúc thì mắng Lục Loan, lúc thì yêu cầu Kha Điện trừng phạt thuộc hạ. Một lát sau lại nguyền rủa Vua người cá và anh Hoan, lung tung rối loạn, điên cuồng ngang ngược.
Nụ cười trên mặt Kha Điện từ từ biến mất, nhìn Moss với ánh mắt lạnh như băng.
"Sao ông còn chưa chết?"
Moss sững người một lát, cười quỷ quyệt: "Chỉ cần não tôi không chết thì tôi vĩnh viễn bất tử."
Dù cho xương cốt đã bị nghiền thành bụi, nội tạng đã bị khuấy tan nát.
Kha Điện gật đầu: "Quả là lợi hại. Ngay cả bản thân cũng đem ra nghiên cứu được."
Moss: "Nếu cậu cũng muốn có năng lực bất tử này, cầu xin tôi đi. Tôi sẽ ——"
Cây gậy trong tay Kha Điện khuấy tung trong miệng Moss, dửng dưng nói: "A, khỏi đi, cảm ơn."
Dừng một lát lại bổ sung: "So với việc bất tử mà mất hết cảm giác, biết đau biết thương vẫn tốt hơn."
Moss phẫn nộ rên xiết, Kha Điện rút gậy ra. Lão nhổ một bãi xuống mặt đất, nói: "Nhanh chóng làm một cơ thể mới cho tôi."
"Không cần."
Kha Điện thẳng thừng từ chối.
Moss còn chưa kịp phản ứng lại.
"Trước khi trao cho ông một cơ thể mới, để tôi xem đầu của ông đã."
Moss hoảng hốt: "Cậu đang nói gì thế? Kha Điện, cậu muốn làm gì? Muốn giết tôi à?"
Lão bắt đầu hét inh tai nhức óc: "Không có tôi, làm sao cậu có được chất lỏng thí nghiệm gen mới? Sao cậu lật đổ sự thống trị của đám cuồng thú nhân? Làm sao cậu trở về thiên hà được? Cậu không thể giết tôi! Mau làm cơ thể mới cho tôi!"
Kha Điện chẳng bị lay động, ném gậy kim loại xuống, lấy khối Rubik của bản thân ra.
"Tuy rằng tôi ghét sự thống trị của đám cuồng thú nhân nhưng vẫn thích sản phẩm của Công trình khoa học hy vọng. Thật là hoàn hảo, nói thẳng ra, hoàn hảo hơn hẳn mấy sản phẩm nghiên cứu dơ bẩn của ông."
Khối Rubik biến thành một chiếc máy khoan điện, phá tung hộp sọ cứng rắn của Moss.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Moss đau đớn thét lên, thậm chí da đầu lão cũng bắt đầu động đậy, phồng thành mấy cục u lồi lõm. Giống như bên dưới có thứ gì đó vội vàng chạy trốn trước nguy hiểm cận kề.
Kha Điện dừng lại, nhưng tiếng máy khoan điện vẫn vang dội.
Da đầu Moss chợt bất động, một lát sau lại đấu đá lung tung, đột nhiên vỡ tung ra, một vật thể hình que xông thẳng vào mặt Kha Điện.
Kha Điện chẳng buồn động đậy, giây tiếp theo, vật thể kia đã bị đóng đinh trên sàn, vặn vẹo cơ thể trốn chạy mà không thoát.
Đó là một con ký sinh trùng, to chừng một bàn tay, vẻ ngoài xấu xí kinh tởm.
Thứ cố định con ký sinh trùng là một chiếc đinh, nơi bị đóng trúng xuất hiện một mảng nhỏ màu đen. Mảng đen lan rộng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nơi bị màu đen bao phủ lập tức bị ăn mòn.
Ký sinh trùng rít lên thê lương, giãy giụa vài cái đã bị ăn mòn hoàn toàn.
Cái đinh chợt biến mất ngay khi nó chuẩn bị rơi xuống mặt đất, đó là khối Rubik của Kha Điện.
Moss đã chết, hoàn toàn.
"Chậc, hóa ra thật sự là một con sâu."
Kha Điện ghét bỏ đẩy thi thể mềm như bông của Moss ra, hất cho Lục Loan: "Ném ra ngoài."
Lục Loan chẳng ư hử gì, chỉ lạnh lùng nhìn gã.
Đem cái thứ đáng ghét về đã là tận tình tận nghĩa, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.
Kha Điện đọc được ý nghĩ này từ vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Loan, nhưng gã coi như không thấy.
"Loan Loan ngoan nào, ném ra ngoài."
Lục Loan run bắn lên, miễn cưỡng nhặt thi thể Moss ném ra ngoài vũ trụ.
Nếu cậu ta không nghe lời, Kha Điện sẽ gọi cậu ta là Loan Loan, cho đến khi cậu ta bị tởm chết mới thôi.
Kha Điện quay đầu lại, nhìn chủ đề nóng hổi đang được thảo luận trong thực tế ảo.
Nhìn một lúc thì cười, sau đó thêm mắm dặm muối bình luận một hai câu đâm bị thóc chọc bị gạo. Chìm nghỉm trong hàng ngàn hàng vạn ngôn từ tương tự, khó có thể phát hiện.
Từ khi "Vinh Quang Thiên Hà" bắt đầu, gã đã luôn để tâm.
Bao gồm sự việc xảy ra ở hành tinh Thằn lằn, gã đều nắm rất rõ.
Bởi vậy, khi Moss biết kế hoạch của gã, sử dụng chiêu bài cần vật thực nghiệm mà tùy tiện giẫm đạp mạng sống người thằn lằn. Thậm chí khi quân đội chú ý lại đẩy người thằn lằn ra chịu chết.
Cùng chuyện tiêm chất lỏng chứa gen Trùng tộc vào người Diệp gia, rồi khi phát hiện Diệp Di Hoan vô hiệu hóa thứ gen này lại có ý định giết chết cậu.
Bại lộ hoàn toàn như vậy, dĩ nhiên Kha Điện phải giết chết lão.
Tuy rằng gã muốn lật đổ thiên hà, nhưng cũng sẽ không để bọn Trùng tộc nhân lúc chen chân vào.
Màn hình thực tế ảo cuộn nhanh, màn hình ánh sáng thay đổi thất thường rồi chợt dừng lại. Màn hình hiện ra cảnh tượng Sở Tranh bước xuống từ máy bay vận chuyển ở hành tinh Thằn lằn, ảnh tĩnh.
Kha Điện nhìn Sở Tranh thật lâu mới nói: "Bạn cũ."
Đã lâu không gặp.
- --
Anh Hoan đi rồi Arthur mới vào phòng, khoanh tay đánh giá người đàn ông nằm trên giường.
"Anh đang theo đuổi cậu bạn nhỏ mới tới này à?"
Sở Tranh thưởng cho anh ta một cái nhìn khen ngợi, tự mà hiểu lấy.
Arthur: "Người Diệp gia không đánh chết anh à?"
Sở Tranh đắc ý vểnh mũi: "Không đánh chết."
Arthur: Tự hào quá nhể. Cần vỗ tay ca ngợi không?
"Nhìn là hiểu anh sẽ ế đến già."
Sở Tranh chẳng để tâm mấy đến lời này nhưng cũng nhảy dựng lên đánh Arthur một phát: "Đừng cho là tôi gãy sáu cái xương là tôi không làm gì được cậu."
Arthur: Chéc tịc éo ngờ đến!
Arthur đưa cho Sở Tranh một điếu thuốc, bị từ chối.
Sở Tranh rất kiêu ngạo: "Người có gia đình như tôi không hút thuốc lá."
Arthur cười lạnh.
À.
Có gia đình.
"Chuyện Vua người cá sắp mở phiên phúc thẩm vào ngày 15 tháng 6, tại Tòa án Thiên hà tối cao."
Sở Tranh cau mày: "Phiên tòa của Tòa án Thiên hà tối cao cần có sự tham dự của Nguyên soái đúng chứ?"
"Đúng. Quân đội vẫn chưa phản hồi. Nhưng căn cứ vào luật pháp, quả thật là cần có sự góp mặt của Nguyên soái mới được mở phiên tòa."
"***! Đúng là rửng mỡ, Nguyên soái có rời khỏi hành tinh thủ đô được sao?"
Trụ sở của Tòa án Thiên hà tối cao không nằm ở hành tinh thủ đô, khi mở phiên tòa, Hoàng đế, Tổng thống và Nguyên soái đều phải có mặt. Những người lãnh đạo tối cao của Thiên hà tề tụ một chỗ, nếu chẳng may gặp phải khủng bố thì đúng là tận diệt.
Nhưng có một điều mà mọi người không biết, đó chính là Nguyên soái không được phép rời khỏi hành tinh thủ đô.
Sau khi chiến tranh thiên hà kết thúc, tam Đại Nguyên soái vẫn luôn ở hành tinh thủ đô, không được rời đi.
"Vậy nên có lẽ sẽ mở họp từ xa giống với phiên xét xử thủ lĩnh tổ chức khủng bố vào 20 năm trước."
"Nếu chỉ đơn giản như vậy mà cậu còn đặc biệt qua đây một chuyến à?"
Arthur lập tức tỏ lòng trung thành: "Nói gì thế sếp? Tôi yêu sếp lắm nha."
Sở Tranh dửng dưng: "À, tôi ghi âm."
Đệt.
Arthur: "Đừng cho hồng nhan tri kỷ của tôi biết, còn lại tùy sếp."
Sở Tranh: "Nói nghe xem, quân đội và chính phủ tính giải quyết thế nào?"
Chuyện lần này làm rúng động toàn bộ ba hệ thiên hà trung tâm, gần như đẩy mâu thuẫn giữa cuồng thú nhân và người thường lên mặt nước. Không thể giải quyết một cách hòa bình.
Arthur: "Không biết... Đừng lườm tôi, tôi không biết gì hết. Mà sếp cũng không phải là không biết bên quân đội có cái đức hạnh gì, thích nhất là kéo dài việc không thể giải quyết bằng vũ lực đến tận ngày cuối cùng, sau đó giải quyết bằng vũ lực."
Tựa như phiên tòa tối cao 20 năm trước, kéo dài tới ngày cuối cùng mới mở họp trực tuyến. Ai phản đối, dùng bạo lực xử lý.
"Nhưng lúc này quân đội hình như thông minh đột xuất, tuyên bố lần này Tổng thống, Hoàng đế và đại biểu quân đội đều có mặt tại tòa án tối cao. Bên tòa án làm việc cả đêm mới tìm ra một lỗ hổng pháp lý, nên mới thông cáo ra như vậy."
Đại biểu quân đội, chứng tỏ không nhất thiết phải là Nguyên soái.
Nhưng căn cứ vào tư duy lối mòn, rất nhiều người đều sẽ cho rằng Nguyên soái sẽ tham dự.
Sở Tranh: "Chắn hẳn không phải là ý tưởng do quân đội nghĩ ra."
"Tất nhiên là không... Quá rõ."
"Việc lần này... bắt được kẻ nào?"
"Một dây dài. Nhổ củ cải kéo theo bùn, có một vài kẻ ẩn náu từ sau cuộc nội chiến đến tận bây giờ chỉ để trả lại vinh quang cho người thằn lằn và Vua người cá. Tất nhiên không có cái tình cảm vĩ đại ấy đâu, hẳn là bọn chúng còn lén lút làm chuyện gì đó sau lưng. Giờ thấy ầm ĩ như vậy, có lẽ là muốn kéo Nguyên soái ra khỏi hành tinh thủ đô."
Sở Tranh như suy tư gì: "Quả là vậy, ồn ào như thế, mưu đồ không thể nào đơn giản được."
"Là vì thứ nằm dưới hành tinh thủ đô?"
Sở Tranh lắc đầu: "Không ngu như vậy đâu."
"Cái gì?"
Arthur không hiểu Sở Tranh có ý gì.
Sở Tranh đã mím chặt miệng không hó hé nửa câu.
- -- Hết chương 60 ---
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro