Chương 4
Trương Nhược Dư
2024-07-22 04:36:18
Phần 4:
Vừa hỏi xong, anh ta lại kéo tôi ra khỏi quan tài, dẫn tôi đến hố bồi táng.
“Chỗ này thì sao? Ở đây có nhiều người lắm.”
Chân tôi càng lúc càng mềm.
Điên rồi!
Tôi cố đẩy tay anh ta, quay người chạy.
Nhưng lại thấy trên cổ tay trái của anh ta có một nốt ruồi không mấy nổi bật.
Tuy nhiên... Tôi chạy quá vội, bị cái lọ gốm dưới chân vấp ngã, và cũng tỉnh dậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chưa sáng, tôi bật hết đèn trong phòng.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi thực sự gặp ma rồi.
Sợ quay trở lại giấc mơ, tôi cố không ngủ tiếp và quyết định thức suốt đêm làm đề.
Quá mệt mỏi đến nỗi sáng hôm sau tôi không còn sức lực để quan tâm đến Quý Thời nữa.
Khi tôi vừa cắn bánh mì vừa đi xuống lầu, ngay lập tức thấy Chu Dã đang đợi bên dưới.
Cậu ấy dừng xe, như thể đang chờ tôi.
“Ngủ không ngon à?”
Bỗng nhiên tôi nhớ mình đã hứa mang bữa sáng cho Chu Dã nhưng chưa mua, cảm giác buồn ngủ tan biến một chút, tôi bẻ một nửa miếng bánh mì chưa ăn đưa cho cậu ấy.
“Xin lỗi nhé, bánh rán trái cây ngày mai sẽ bù cho cậu sau.”
“Ừm.”
Chu Dã nhét miếng bánh mì vào miệng.
“Lên xe đi.”
Lần này, Chu Dã lại thả tôi ở ngã tư đường gần trường.
“Còn nửa con phố nữa, tự đi đi.”
Nói xong, Chu Dã lấy nửa chai nước từ cặp sách, mở ra uống một ngụm.
Tôi đang chuẩn bị đi thì tình cờ thấy Trần Tùng, đàn em của Chu Dã, chạy đến.
“Anh Chu!”
Trần Tùng chào hỏi, nhìn chiếc bình nước trong tay cậu ấy và cười đùa.
“Đây không phải là chai nước hôm qua anh nhặt lại từ thùng rác đấy chứ... Ối!”
Nhận một cú đá vào chân, Trần Tùng đau đớn rên rỉ:
“Không cho nói thì thôi...”
“Còn nói?”
Thấy Chu Dã định đá tiếp, Trần Tùng lập tức lảo đảo chạy đi.
***
Cuối tuần, tôi đến thăm một đạo quán ở phía đông thành phố.
Có rất nhiều thầy pháp đặt bàn trước quán, tôi chọn một người mà tôi cảm thấy có duyên nhất.
Vừa ngồi xuống, đối phương đã phát hiện ra điều gì đó.
Cụ già nhìn tôi một cái, từ tốn hỏi.
“Bị dây dưa à?”
“Kể ra xem.”
Tôi miễn cưỡng kể lại những giấc mơ liên quan đến ngôi mộ cổ sau khi nó được khai quật, dĩ nhiên, những hình ảnh thân mật trong mơ đều được tôi bỏ qua.
Cụ già hỏi về lá số tử vi của tôi, viết vài dòng trên tờ giấy, đầy những từ ngữ khó hiểu.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy một hồi lâu, cuối cùng nghe thấy cụ già thở dài.
“Người trong mộ ám ảnh quá sâu, cũng coi như nghiệt duyên một kiếp, e rằng khó giải.”
Tôi nghe không hiểu lắm nhưng có chút lo lắng.
“Ý ông là... chuyện này không có cách giải quyết ạ?”
“Không hẳn là không.”
Ông ấy nhìn tôi một cách bình tĩnh.
“Quả báo của kiếp trước, hậu quả của kiếp sau, đi tìm người ấy giải quyết duyên này, anh ta sẽ không dây dưa với cô nữa.”
Nhưng khi tôi hỏi chi tiết cách giải quyết, vị thầy pháp lại không muốn nói thêm.
Không còn cách nào khác, tôi đành trả tiền và ra về.
Tuy nhiên, vừa rời khỏi đạo quán không xa, tôi gặp một người.
Quý Thời, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đi một mình trước con hẻm của đạo quán.
Thấy tôi anh ta cũng giật mình.
“Cô đến đây làm gì?”
“Đến tìm một vị thầy để xem bói.”
Tôi cất tờ giấy đầy chữ của thầy pháp, hỏi lại anh ta.
“Còn anh thì sao?”
Quý Thời lẳng lặng nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng.
“Gần đây lúc nào cũng mơ thấy một người, lòng rối bời, cũng muốn đến xem một quẻ, giải đáp mối băn khoăn.”
Lại là mơ.
Tôi cảm thấy không thoải mái khi bị anh ta nhìn, đành phải quay đầu đi chỗ khác.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi không chớp, rất tập trung.
Ánh mắt đó đúng là như đang nhìn một chú chó cũng cảm thấy đầy tình cảm.
Tôi bỗng nhớ lại nốt ruồi trên cổ tay người trong mơ, và những gì vị thầy pháp nói về người trong mộ.
Trái tim tôi bỗng dưng nhảy lên.
Tôi vội vàng kéo tay trái của anh ta, xắn ống tay áo lên.
Không có gì cả.
Cổ tay trắng trẻo sạch sẽ, không có nốt ruồi nào.
Quái lạ, người trong mơ có khuôn mặt giống hệt Quý Thời, không lẽ người đó không phải là kiếp trước của anh ta à?
Hoặc chỉ là kiếp trước, nốt ruồi như vậy cũng không nhất thiết phải còn.
Tôi lúng túng buông tay.
Đầu óc rối bời, tôi quay người bước về phía ngoài con hẻm.
“Cẩn thận!”
Quý Thời kéo tôi lại phía sau.
Một chiếc mô tô chạy tốc độ bàn thờ sượt qua.
Tôi lảo đảo lui hai bước, vội vã đẩy tay đang đỡ mình của anh ta ra.
“Cám ơn.”
Khi tôi cảm ơn, tay Quý Thời đứng giữa không trung, mãi sau mới từ từ thu lại.
Sau khi rời khỏi đạo quán, tôi không trở về nhà mà chuyển xe buýt đến bệnh viện.
...
“Chiêu Chiêu!”
Tôi chưa kịp vào phòng bệnh, Ôn Ôn đã thấy tôi.
Hôm nay trạng thái của cô ấy rất tốt.
Đang ngồi bên bàn viết vẽ, thấy tôi vào, cô ấy nhanh chóng thu dọn giấy bút.
Tôi đặt một bó hoa nhỏ lên tủ đầu giường, trêu cô ấy.
“Lại viết thư tình à?”
Cô gái nhút nhát này, đã viết một đống thư cho Quý Thời nhưng một lá cũng chưa dám gửi.
Đổ đầy nước nóng vào ấm giữ nhiệt cho cô ấy, tôi ngồi cạnh giường bệnh, cho cô ấy xem những bức ảnh Quý Thời mình chụp gần đây.
Ôn Ôn nhìn rất kỹ.
Từng bức một, cẩn thận ghi lại từng đường nét của chàng trai trên màn hình.
“Sau một hồi, cô ấy tắt điện thoại, đưa tay về phía tôi.
“Đã có kết quả kỳ thi tháng chưa?”
“Ừm.”
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, lấy tờ kết quả gấp lại đưa cho cô ấy.
Cô ấy từ từ mở ra, ánh mắt quét qua hàng đầu tiên.
Hôm nay trời nắng đẹp.
Ánh sáng qua cửa sổ, phản chiếu lên tóc Ôn Ôn.
Cô ấy ngẩng đầu cười với tôi, chỉ vào hàng đầu tiên trên bảng điểm có tên “Lâm Chiêu Chiêu”, nói rất nghiêm túc với tôi.
“Chiêu Chiêu, cậu xem.”
“Một ngày nào đó, tờ bảng điểm này sẽ trở thành giấy báo trúng tuyển của Đại học Hoa Thanh.”
“Tớ nhất định sẽ khỏi bệnh, đợi cậu mang giấy báo trúng tuyển đến báo tin vui cho tớ.”
Vừa hỏi xong, anh ta lại kéo tôi ra khỏi quan tài, dẫn tôi đến hố bồi táng.
“Chỗ này thì sao? Ở đây có nhiều người lắm.”
Chân tôi càng lúc càng mềm.
Điên rồi!
Tôi cố đẩy tay anh ta, quay người chạy.
Nhưng lại thấy trên cổ tay trái của anh ta có một nốt ruồi không mấy nổi bật.
Tuy nhiên... Tôi chạy quá vội, bị cái lọ gốm dưới chân vấp ngã, và cũng tỉnh dậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chưa sáng, tôi bật hết đèn trong phòng.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi thực sự gặp ma rồi.
Sợ quay trở lại giấc mơ, tôi cố không ngủ tiếp và quyết định thức suốt đêm làm đề.
Quá mệt mỏi đến nỗi sáng hôm sau tôi không còn sức lực để quan tâm đến Quý Thời nữa.
Khi tôi vừa cắn bánh mì vừa đi xuống lầu, ngay lập tức thấy Chu Dã đang đợi bên dưới.
Cậu ấy dừng xe, như thể đang chờ tôi.
“Ngủ không ngon à?”
Bỗng nhiên tôi nhớ mình đã hứa mang bữa sáng cho Chu Dã nhưng chưa mua, cảm giác buồn ngủ tan biến một chút, tôi bẻ một nửa miếng bánh mì chưa ăn đưa cho cậu ấy.
“Xin lỗi nhé, bánh rán trái cây ngày mai sẽ bù cho cậu sau.”
“Ừm.”
Chu Dã nhét miếng bánh mì vào miệng.
“Lên xe đi.”
Lần này, Chu Dã lại thả tôi ở ngã tư đường gần trường.
“Còn nửa con phố nữa, tự đi đi.”
Nói xong, Chu Dã lấy nửa chai nước từ cặp sách, mở ra uống một ngụm.
Tôi đang chuẩn bị đi thì tình cờ thấy Trần Tùng, đàn em của Chu Dã, chạy đến.
“Anh Chu!”
Trần Tùng chào hỏi, nhìn chiếc bình nước trong tay cậu ấy và cười đùa.
“Đây không phải là chai nước hôm qua anh nhặt lại từ thùng rác đấy chứ... Ối!”
Nhận một cú đá vào chân, Trần Tùng đau đớn rên rỉ:
“Không cho nói thì thôi...”
“Còn nói?”
Thấy Chu Dã định đá tiếp, Trần Tùng lập tức lảo đảo chạy đi.
***
Cuối tuần, tôi đến thăm một đạo quán ở phía đông thành phố.
Có rất nhiều thầy pháp đặt bàn trước quán, tôi chọn một người mà tôi cảm thấy có duyên nhất.
Vừa ngồi xuống, đối phương đã phát hiện ra điều gì đó.
Cụ già nhìn tôi một cái, từ tốn hỏi.
“Bị dây dưa à?”
“Kể ra xem.”
Tôi miễn cưỡng kể lại những giấc mơ liên quan đến ngôi mộ cổ sau khi nó được khai quật, dĩ nhiên, những hình ảnh thân mật trong mơ đều được tôi bỏ qua.
Cụ già hỏi về lá số tử vi của tôi, viết vài dòng trên tờ giấy, đầy những từ ngữ khó hiểu.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy một hồi lâu, cuối cùng nghe thấy cụ già thở dài.
“Người trong mộ ám ảnh quá sâu, cũng coi như nghiệt duyên một kiếp, e rằng khó giải.”
Tôi nghe không hiểu lắm nhưng có chút lo lắng.
“Ý ông là... chuyện này không có cách giải quyết ạ?”
“Không hẳn là không.”
Ông ấy nhìn tôi một cách bình tĩnh.
“Quả báo của kiếp trước, hậu quả của kiếp sau, đi tìm người ấy giải quyết duyên này, anh ta sẽ không dây dưa với cô nữa.”
Nhưng khi tôi hỏi chi tiết cách giải quyết, vị thầy pháp lại không muốn nói thêm.
Không còn cách nào khác, tôi đành trả tiền và ra về.
Tuy nhiên, vừa rời khỏi đạo quán không xa, tôi gặp một người.
Quý Thời, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đi một mình trước con hẻm của đạo quán.
Thấy tôi anh ta cũng giật mình.
“Cô đến đây làm gì?”
“Đến tìm một vị thầy để xem bói.”
Tôi cất tờ giấy đầy chữ của thầy pháp, hỏi lại anh ta.
“Còn anh thì sao?”
Quý Thời lẳng lặng nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng.
“Gần đây lúc nào cũng mơ thấy một người, lòng rối bời, cũng muốn đến xem một quẻ, giải đáp mối băn khoăn.”
Lại là mơ.
Tôi cảm thấy không thoải mái khi bị anh ta nhìn, đành phải quay đầu đi chỗ khác.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi không chớp, rất tập trung.
Ánh mắt đó đúng là như đang nhìn một chú chó cũng cảm thấy đầy tình cảm.
Tôi bỗng nhớ lại nốt ruồi trên cổ tay người trong mơ, và những gì vị thầy pháp nói về người trong mộ.
Trái tim tôi bỗng dưng nhảy lên.
Tôi vội vàng kéo tay trái của anh ta, xắn ống tay áo lên.
Không có gì cả.
Cổ tay trắng trẻo sạch sẽ, không có nốt ruồi nào.
Quái lạ, người trong mơ có khuôn mặt giống hệt Quý Thời, không lẽ người đó không phải là kiếp trước của anh ta à?
Hoặc chỉ là kiếp trước, nốt ruồi như vậy cũng không nhất thiết phải còn.
Tôi lúng túng buông tay.
Đầu óc rối bời, tôi quay người bước về phía ngoài con hẻm.
“Cẩn thận!”
Quý Thời kéo tôi lại phía sau.
Một chiếc mô tô chạy tốc độ bàn thờ sượt qua.
Tôi lảo đảo lui hai bước, vội vã đẩy tay đang đỡ mình của anh ta ra.
“Cám ơn.”
Khi tôi cảm ơn, tay Quý Thời đứng giữa không trung, mãi sau mới từ từ thu lại.
Sau khi rời khỏi đạo quán, tôi không trở về nhà mà chuyển xe buýt đến bệnh viện.
...
“Chiêu Chiêu!”
Tôi chưa kịp vào phòng bệnh, Ôn Ôn đã thấy tôi.
Hôm nay trạng thái của cô ấy rất tốt.
Đang ngồi bên bàn viết vẽ, thấy tôi vào, cô ấy nhanh chóng thu dọn giấy bút.
Tôi đặt một bó hoa nhỏ lên tủ đầu giường, trêu cô ấy.
“Lại viết thư tình à?”
Cô gái nhút nhát này, đã viết một đống thư cho Quý Thời nhưng một lá cũng chưa dám gửi.
Đổ đầy nước nóng vào ấm giữ nhiệt cho cô ấy, tôi ngồi cạnh giường bệnh, cho cô ấy xem những bức ảnh Quý Thời mình chụp gần đây.
Ôn Ôn nhìn rất kỹ.
Từng bức một, cẩn thận ghi lại từng đường nét của chàng trai trên màn hình.
“Sau một hồi, cô ấy tắt điện thoại, đưa tay về phía tôi.
“Đã có kết quả kỳ thi tháng chưa?”
“Ừm.”
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, lấy tờ kết quả gấp lại đưa cho cô ấy.
Cô ấy từ từ mở ra, ánh mắt quét qua hàng đầu tiên.
Hôm nay trời nắng đẹp.
Ánh sáng qua cửa sổ, phản chiếu lên tóc Ôn Ôn.
Cô ấy ngẩng đầu cười với tôi, chỉ vào hàng đầu tiên trên bảng điểm có tên “Lâm Chiêu Chiêu”, nói rất nghiêm túc với tôi.
“Chiêu Chiêu, cậu xem.”
“Một ngày nào đó, tờ bảng điểm này sẽ trở thành giấy báo trúng tuyển của Đại học Hoa Thanh.”
“Tớ nhất định sẽ khỏi bệnh, đợi cậu mang giấy báo trúng tuyển đến báo tin vui cho tớ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro