Chương 5
Trương Nhược Dư
2024-07-22 04:36:18
Phần 5:
Ôn Ôn tự tay làm một phần bánh quy bơ, kèm theo một lá thư tình, nhờ tôi chuyển cho Quý Thời.
Bệnh tình thất thường, ngay cả bác sĩ cũng không thể xác định được hướng đi của cuộc đời cô ấy.
Trong thời gian có hạn, cô ấy vẫn muốn thực hiện một lời tỏ tình nghiêm túc.
Tôi mua túi đựng đẹp, đóng gói thư tình và bánh quy đã được gói vào.
Sau đó chờ đợi dưới nhà Quý Thời.
Tuy nhiên, Quý Thời lại ra ngoài cùng với Đường Đường.
Đường Đường là hoa khôi của lớp chúng tôi, là tiểu thư giàu có xinh đẹp.
Từ sớm đã nghe đồn, cô ấy và Quý Thời là bạn thân từ nhỏ, trong trường không ít người còn thầm thích cặp đôi này.
Khi thấy tôi, Quý Thời gửi xe cho Đường Đường, đi về phía tôi.
“Cô tìm tôi à?”
“Ừm.”
Tôi đưa túi đựng trong tay mình cho anh ta.
Quý Thời ngạc nhiên, không biết có phải là ảo giác, ánh mắt dường như đã trở nên dịu dàng hơn.
“Đây là...”
“Một người bạn nhờ tôi chuyển cho anh thư tình và bánh quy này.”
“Cô ấy tên là Ôn Ôn, là một cô gái rất tốt bụng, cũng rất dễ thương, chỉ là hơi xui xẻo một chút.”
“Cô ấy bị bệnh bạch cầu, bây giờ vẫn đang nằm viện.”
Lo lắng anh ta hiểu lầm, tôi không kiềm chế được mà giải thích cho Ôn Ôn.
“Cô ấy không muốn tạo ra bất kỳ gánh nặng nào cho anh, chỉ là muốn anh biết rằng, đã có một cô gái âm thầm yêu anh suốt hai năm.”
Quý Thời lắng nghe một cách nghiêm túc, sau đó nhận lấy túi quà.
“Hãy nói lời cảm ơn với cô ấy giùm tôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Được.”
Khi tôi quay người định đi, bất ngờ bị anh ta gọi lại.
Quý Thời nhìn chằm chằm vào túi quà trong tay, nhíu mày.
“Vậy nên, lý do bạn chụp tôi trước đây là vì cô ấy à?”
“Đúng.”
“Khi bạn chia sẻ bàn ăn với tôi trong căng tin, đến xem tôi chơi bóng, cũng đều vì những lý do này?”
“Đúng...”
Thực ra, tôi trả lời mà lòng cảm thấy khá bất an.
Ngày hôm qua, vị thầy pháp bên ngoài đạo quán còn bảo tôi phải tốt đẹp với kiếp sau của người ma đó để kết thúc kiếp nạn trước, hôm nay tôi lại thú nhận mọi chuyện.
Sau một lúc lâu, Quý Thời mới thu hồi ánh mắt.
“Hiểu rồi.”
Nói xong, anh ta quay lại.
Đường Đường đang giữ xe cho anh ta, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng ánh mắt cô ta lướt qua tôi, kiêu căng mà dường như còn mang theo một chút cảm xúc giống như ghen tị.
Buổi sáng tự học.
Chu Dã ăn món bánh rán trái cây tôi mang cho như thể xung quanh không có ai.
Người này tính tình nóng nảy, ăn cũng vội vàng, vài miếng bánh rán trái cây nhai không kịp, suýt nghẹn.
Tôi không thể nhìn được nữa, liền lẳng lặng đẩy một hộp sữa qua.
Trong tầm mắt, Chu Dã uốn éo ngón tay, không tự chủ mà gõ nhẹ vào bàn.
“Dành cho cái tên nhóc kia à?”
Không đợi tôi trả lời, cậu ấy nhếch miệng.
“Không uống.”
“Không uống thì thôi.”
Tôi định lấy lại, nhưng hộp sữa lại bị cậu ấy giật lấy.
Chu Dã ngậm ống hút, giọng điệu lơ đãng.
“Cho hắn uống cũng phí.”
Cậu ấy lại nhìn tôi, nghiêm túc nói.
“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, hiểu không?”
“Cái tên nhóc kia kiêu căng, không đáng tin.”
Tôi gật đầu.
“Vậy còn cậu?”
“Tôi?”
Chu Dã giật mình.
“Tôi...”
Chưa kịp nói xong, một nửa viên phấn bay tới, tiếng la mắng của giáo viên từ bục giảng vang lên.
“Chu Dã!”
“Ăn còn không biết kiểm soát cái miệng, ra ngoài mà ăn!”
“Ồ.”
Chu Dã cầm bánh rán trái cây ra cửa, đi được vài bước, lại quay lại lấy hộp sữa.
Cậu ấy nhướng mày với tôi, giọng nói thấp thỏm.
“Lần sau đừng mua sữa tươi, người ta thích uống sữa chua.”
“...”
Buổi tối trực nhật, Chu Lai trong nhóm tôi có việc phải về sớm, chỉ còn mình tôi.
Đang cúi đầu quét sàn, bất ngờ có người ném một miếng phấn vào người tôi.
Phấn nhẹ nhàng rơi trên vai, không đau.
Chu Dã nhai kẹo cao su nhìn tôi, hỏi.
“Buổi sáng có phải cậu...”
“Mà thôi.”
Cậu ấy nuốt lại nửa câu sau, giật lấy chổi quét nhà từ tay tôi.
“Cậu đi lau bảng đi.”
“Cảm ơn.”
Chu Dã phất tay.
Tiết học cuối cùng là môn toán, bảng đen đầy các công thức phức tạp.
Tôi lau bảng mà suy nghĩ lung tung, tự hỏi liệu Quý Thời có trả lời thư của Ôn Ôn không.
Chuyện này không thể ép buộc, Quý Thời cũng không nhất thiết phải phản hồi.
Chỉ là...
Tình trạng của Ôn Ôn rất đặc biệt, tôi lo cô ấy sẽ buồn.
Đang suy nghĩ, Chu Dã giật lấy khăn lau từ tay tôi, cậu ấy lau sạch phần trên cùng của bảng đen mà tôi không với tới.
“Đang nghĩ gì thế?”
Tôi cúi đầu thu dọn bục giảng, hỏi cậu ấy.
“Bình thường Quý Thời nhận được thư tình có viết trả lời không?”
Chu Dã nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
“Đoán xem?”
Tôi thở dài.
Đúng thật.
Trong hai năm học trung học, Quý Thời nhận được biết bao nhiêu thư tình, làm sao có thể trả lời lần lượt từng cái được.
Chu Dã nhìn tôi một cái, không nói gì.
Chỉ thuận tay nhấc ba lô của tôi lên vai.
Cậu ấy nói đã ăn bữa sáng của tôi nên không tiện từ chối, chủ động đề nghị chở tôi về nhà.
Con đường gần trường học đang sửa chữa, cả đoạn đường rung lắc.
Tôi nắm lấy góc áo Chu Dã, mơ màng suy nghĩ về chuyện của Ôn Ôn, đợi đèn đỏ, bất ngờ nghe thấy Chu Dã hỏi:
“Nếu Quý Thời không viết trả lời, cậu sẽ thất vọng không?”
“Dĩ nhiên...”
Tôi vô thức trả lời, nhưng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Sao câu lại biết?”
“Sáng nay tôi thấy.”
Chu Dã dừng xe lại bên lề, lấy từ ba lô của cậy ta ra một túi quà nhăn nhúm.
Mẫu mã quá quen thuộc.
Đó chính là cái túi sáng nay tôi gửi cho Quý Thời thay Ôn Ôn.
Mở ra.
Bên trong, túi đựng bánh quy trong suốt thậm chí chưa được mở, nhưng bánh quy đã vỡ nát.
Phong bì chứa thư tình cũng chưa mở.
Tôi lấy ra bức thư nhăn nhúm đó, phẳng phiu phong bì, sau đó cẩn thận đặt nó vào ba lô.
Dù không biết bên trong viết gì.
Nhưng tôi biết.
Mỗi nét bút trong lá thư đều là tình cảm của Ôn Ôn.
Chu Dã nhăn mày nhìn tôi.
“Tôi thấy nó trong thùng rác ở cửa lớp 5.”
“Nhớ là sáng nay cậu gửi nó, nên tôi nhặt lên.”
Tôi cúi đầu, không nói gì.
Có lẽ Chu Dã đã hiểu lầm điều gì đó.
Cậu ấy với tay qua, ngón tay mạnh mẽ chạm vào dưới mắt tôi.
“Hửm?”
Cậu ấy cúi xuống nhìn.
“Không khóc à?”
Cậu ấy sử dụng lực khá mạnh, làm đau mặt tôi.
Tôi đẩy cậu ấy ra.
“Tôi khóc cái gì chứ?”
Tôi chỉ lo Ôn Ôn sẽ rơi nước mắt mà thôi.
Tôi không mong đợi Quý Thời nhất định phải phản hồi, nhưng một trái tim chân thành, sao lại bị đối xử tệ như vậy.
Đêm đó Quý Thời lại xuất hiện trong mơ.
Anh a mặc một bộ áo dài màu trắng bạc, tiến về phía tôi, nhưng nét mặt có vẻ không tự nhiên.
“Chiêu Chiêu.”
Anh ta khẽ mím môi.
“Bức thư sáng nay...”
“Chát!”
Lời sau cùng bị tôi cắt ngang bằng một cái tát mạnh.
Tôi nhìn anh ta.
“Đồ tồi!”
Quý Thời im lặng một hồi lâu, sau đó cười.
“Đúng, tôi...”
“Chát!”
Cùng một bên mặt, lại bị tôi tát mạnh một cái nữa.
Nhớ lại những tình cảm bị lãng phí, tôi không kiềm chế được mà đá một cái vào chân anh ta rồi quay người bỏ đi.
Phía sau là tiếng rên đau của Quý Thời.
Tôi tức giận đến mức không thể chịu nổi mà đi đến bên cạnh quan tài, giơ tay lật bản nắp quan tài.
Nặng hơn trăm cân cơ mà.
Với một tay, tôi đã lật được nắp quan tài ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào quan tài trống rỗng, lặng lẽ một lúc.
Sau đó tôi tỉnh giấc, tôi nhìn thấy tin nhắn WeChat từ Ôn Ôn.
“Chiêu Chiêu, anh ấy đã đọc lá thư chưa?”
Tôi cầm điện thoại do dự một lúc lâu.
Nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của Ôn Ôn, tôi quyết định nói dối.
“Đã đọc rồi. Anh ấy nói, cảm ơn tình cảm của cậu.”
Ôn Ôn trả lời rất nhanh.
“Cảm ơn Chiêu Chiêu.”
“Tớ rất vui, thật đấy.”
Sau khi trò chuyện sơ qua với cô ấy, tôi vội vàng ra khỏi nhà.
Khi đi qua thư phòng, đèn vẫn sáng, tiếng ba tôi vọng ra từ khe cửa.
“Trên bàn có bánh mì và sữa, con mang theo ăn trên đường đi!”
“Vâng.”
Tôi đáp lời và bước thẳng qua bàn ăn.
Bữa sáng tôi ghét nhất chính là bánh mì và sữa.
Không có gì khác.
...
Khi xuống lầu, tôi nhìn quanh như một thói quen.
Nhưng không thấy Chu Dã.
Tôi đã đợi ở cửa khu dân cư khoảng mười phút, thậm chí còn thấy Quý Thời và Đường Đường đi cùng nhau từ khu dân cư bên cạnh, nhưng vẫn không thể đợi được Chu Dã.
Vì đã muộn, tôi chỉ có thể đi trước đến trường.
Vào lớp, tôi gần như vô thức nhìn về phía ghế của mình.
Trống không.
Chu Dã không đi học.
Buổi tự học, ghế bên cạnh tôi luôn trống không.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi trống rỗng.
Thật kỳ lạ.
Tiết học thứ hai, Chu Dã lướt vào lớp theo tiếng chuông vào học.
Cậu ấy mặc đồ đen, bước đi chậm rãi.
Khi cậu ấy ngồi xuống, tôi cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Sao giờ cậu mới đến?”
“Buổi sáng đợi tôi à?”
Cậu ấy không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
Khi cậu ấy quay đầu nhìn tôi, chiếc khẩu trang che kín nửa khuôn mặt.
“Không.”
Rõ ràng là tôi đã đợi cậu ấy dưới nhà khu dân cư mười phút, nhưng sao tôi không dám thừa nhận.
Sau một hồi trầm lặng, tôi lấy ra một hộp sữa chua vị dâu đặt lên bàn cậu ấy.
“Cho cậu.”
Vị dâu.
Chu Dã giật mình, hơi mất tự nhiên khi tháo khẩu tran rag.
“Đàn ông to xác, ai uống vị dâu chứ?”
“Không uống à?”
Tôi định lấy lại, nhưng cậu ấy nhanh tay giật lấy.
“Uống.”
Khi cậu ấy cúi đầu để cắm ống hút, tôi nhìn cậu ấy một cái, và sững sờ.
Khuôn mặt của cậu ấy...
Phần sưng đỏ ở bên trái mặt cực kỳ rõ ràng.
Tôi bất ngờ nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Trong mơ, vì tức giận, tôi đã tát Quý Thời hai cái.
Cũng là ở bên trái mặt.
Liệu có phải chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên không?
Một loạt suy đoán không thể kiểm soát bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.
Đột nhiên, tôi nhớ lại nốt ruồi trên xương cổ tay trái của người đàn ông trong mơ.
Tôi vội vã nắm lấy cổ tay Chu Dã, xắn ống tay áo lên.
Ngay chỗ xương cổ tay trái, tại vị trí hoàn toàn giống hệt có một điểm nốt ruồi đen.
Không hề sai một chút nào.
Vậy, người trong mơ, thực sự là cậu ấy à?
Chu Dã chưa kịp nhận ra, nhai kẹo cao su và nghiêng đầu nhìn tôi.
“Làm gì mà xắn tay áo tôi?”
“Muốn sàm sỡ tôi à?”
Tôi từ từ buông tay, lắc đầu.
“Chỉ là nhớ ra, gần đây tôi luôn mơ thấy một người đàn ông, trên cổ tay anh ta cũng có một nốt ruồi.”
Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của Chu Dã.
Nhưng cậu ấy phản ứng mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng nhiều, như thể lời nói đó nóng hổi, cậu ấy vội vàng rút tay về.
Một cử chỉ lột xuống ống tay áo, Chu Dã nhăn mày lầm bầm.
“Mơ thấy đều là giả, cậu cũng tin à?”
Chu Dã quay đầu đi, không muốn nhìn tôi nữa.
Cậu ấy luống cuống.
Chu Dã trốn học cả ngày.
Buổi tối ra về cũng không đợi tôi nữa.
Rõ ràng là vì cảm thấy chột dạ.
Trên đường về nhà, tôi lê từng bước, trong đầu liên tục suy nghĩ về các chi tiết trong mơ.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy, người trong mơ có vẻ chính là Chu Dã.
Chỉ là, không biết tại sao anh ta lại mang khuôn mặt của Quý Thời?
...
Bữa tối vẫn là gọi đồ ăn.
Ba tôi là một nhà khảo cổ, cũng là một người nghiện công việc.
Ít nhất, trong ba năm kể từ khi mẹ tôi qua đời, ông ấy luôn miệt mài với công việc.
Ông ấy dành thời gian ở trong mộ nhiều hơn ở nhà.
Bàn ăn nhà tôi, luôn đầy ắp các loại đồ ăn gọi về giàu chất béo và không lành mạnh, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, không phải mì bò hầm thì là mì chua cay.
Đồ ăn gần như nguội lạnh mà ba tôi vẫn chưa ra ngoài, tôi liền vào phòng làm việc tìm ông.
“Ba ơi, ăn cơm thôi.”
“Đợi ba một lát.”
Tôi đưa cho ông nửa quả táo vừa gọt, vô tình liếc qua máy tính, nhưng lập tức sững sờ.
Màn hình máy tính, rõ ràng là ảnh của Chu Dã.
Ôn Ôn tự tay làm một phần bánh quy bơ, kèm theo một lá thư tình, nhờ tôi chuyển cho Quý Thời.
Bệnh tình thất thường, ngay cả bác sĩ cũng không thể xác định được hướng đi của cuộc đời cô ấy.
Trong thời gian có hạn, cô ấy vẫn muốn thực hiện một lời tỏ tình nghiêm túc.
Tôi mua túi đựng đẹp, đóng gói thư tình và bánh quy đã được gói vào.
Sau đó chờ đợi dưới nhà Quý Thời.
Tuy nhiên, Quý Thời lại ra ngoài cùng với Đường Đường.
Đường Đường là hoa khôi của lớp chúng tôi, là tiểu thư giàu có xinh đẹp.
Từ sớm đã nghe đồn, cô ấy và Quý Thời là bạn thân từ nhỏ, trong trường không ít người còn thầm thích cặp đôi này.
Khi thấy tôi, Quý Thời gửi xe cho Đường Đường, đi về phía tôi.
“Cô tìm tôi à?”
“Ừm.”
Tôi đưa túi đựng trong tay mình cho anh ta.
Quý Thời ngạc nhiên, không biết có phải là ảo giác, ánh mắt dường như đã trở nên dịu dàng hơn.
“Đây là...”
“Một người bạn nhờ tôi chuyển cho anh thư tình và bánh quy này.”
“Cô ấy tên là Ôn Ôn, là một cô gái rất tốt bụng, cũng rất dễ thương, chỉ là hơi xui xẻo một chút.”
“Cô ấy bị bệnh bạch cầu, bây giờ vẫn đang nằm viện.”
Lo lắng anh ta hiểu lầm, tôi không kiềm chế được mà giải thích cho Ôn Ôn.
“Cô ấy không muốn tạo ra bất kỳ gánh nặng nào cho anh, chỉ là muốn anh biết rằng, đã có một cô gái âm thầm yêu anh suốt hai năm.”
Quý Thời lắng nghe một cách nghiêm túc, sau đó nhận lấy túi quà.
“Hãy nói lời cảm ơn với cô ấy giùm tôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Được.”
Khi tôi quay người định đi, bất ngờ bị anh ta gọi lại.
Quý Thời nhìn chằm chằm vào túi quà trong tay, nhíu mày.
“Vậy nên, lý do bạn chụp tôi trước đây là vì cô ấy à?”
“Đúng.”
“Khi bạn chia sẻ bàn ăn với tôi trong căng tin, đến xem tôi chơi bóng, cũng đều vì những lý do này?”
“Đúng...”
Thực ra, tôi trả lời mà lòng cảm thấy khá bất an.
Ngày hôm qua, vị thầy pháp bên ngoài đạo quán còn bảo tôi phải tốt đẹp với kiếp sau của người ma đó để kết thúc kiếp nạn trước, hôm nay tôi lại thú nhận mọi chuyện.
Sau một lúc lâu, Quý Thời mới thu hồi ánh mắt.
“Hiểu rồi.”
Nói xong, anh ta quay lại.
Đường Đường đang giữ xe cho anh ta, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng ánh mắt cô ta lướt qua tôi, kiêu căng mà dường như còn mang theo một chút cảm xúc giống như ghen tị.
Buổi sáng tự học.
Chu Dã ăn món bánh rán trái cây tôi mang cho như thể xung quanh không có ai.
Người này tính tình nóng nảy, ăn cũng vội vàng, vài miếng bánh rán trái cây nhai không kịp, suýt nghẹn.
Tôi không thể nhìn được nữa, liền lẳng lặng đẩy một hộp sữa qua.
Trong tầm mắt, Chu Dã uốn éo ngón tay, không tự chủ mà gõ nhẹ vào bàn.
“Dành cho cái tên nhóc kia à?”
Không đợi tôi trả lời, cậu ấy nhếch miệng.
“Không uống.”
“Không uống thì thôi.”
Tôi định lấy lại, nhưng hộp sữa lại bị cậu ấy giật lấy.
Chu Dã ngậm ống hút, giọng điệu lơ đãng.
“Cho hắn uống cũng phí.”
Cậu ấy lại nhìn tôi, nghiêm túc nói.
“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, hiểu không?”
“Cái tên nhóc kia kiêu căng, không đáng tin.”
Tôi gật đầu.
“Vậy còn cậu?”
“Tôi?”
Chu Dã giật mình.
“Tôi...”
Chưa kịp nói xong, một nửa viên phấn bay tới, tiếng la mắng của giáo viên từ bục giảng vang lên.
“Chu Dã!”
“Ăn còn không biết kiểm soát cái miệng, ra ngoài mà ăn!”
“Ồ.”
Chu Dã cầm bánh rán trái cây ra cửa, đi được vài bước, lại quay lại lấy hộp sữa.
Cậu ấy nhướng mày với tôi, giọng nói thấp thỏm.
“Lần sau đừng mua sữa tươi, người ta thích uống sữa chua.”
“...”
Buổi tối trực nhật, Chu Lai trong nhóm tôi có việc phải về sớm, chỉ còn mình tôi.
Đang cúi đầu quét sàn, bất ngờ có người ném một miếng phấn vào người tôi.
Phấn nhẹ nhàng rơi trên vai, không đau.
Chu Dã nhai kẹo cao su nhìn tôi, hỏi.
“Buổi sáng có phải cậu...”
“Mà thôi.”
Cậu ấy nuốt lại nửa câu sau, giật lấy chổi quét nhà từ tay tôi.
“Cậu đi lau bảng đi.”
“Cảm ơn.”
Chu Dã phất tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết học cuối cùng là môn toán, bảng đen đầy các công thức phức tạp.
Tôi lau bảng mà suy nghĩ lung tung, tự hỏi liệu Quý Thời có trả lời thư của Ôn Ôn không.
Chuyện này không thể ép buộc, Quý Thời cũng không nhất thiết phải phản hồi.
Chỉ là...
Tình trạng của Ôn Ôn rất đặc biệt, tôi lo cô ấy sẽ buồn.
Đang suy nghĩ, Chu Dã giật lấy khăn lau từ tay tôi, cậu ấy lau sạch phần trên cùng của bảng đen mà tôi không với tới.
“Đang nghĩ gì thế?”
Tôi cúi đầu thu dọn bục giảng, hỏi cậu ấy.
“Bình thường Quý Thời nhận được thư tình có viết trả lời không?”
Chu Dã nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
“Đoán xem?”
Tôi thở dài.
Đúng thật.
Trong hai năm học trung học, Quý Thời nhận được biết bao nhiêu thư tình, làm sao có thể trả lời lần lượt từng cái được.
Chu Dã nhìn tôi một cái, không nói gì.
Chỉ thuận tay nhấc ba lô của tôi lên vai.
Cậu ấy nói đã ăn bữa sáng của tôi nên không tiện từ chối, chủ động đề nghị chở tôi về nhà.
Con đường gần trường học đang sửa chữa, cả đoạn đường rung lắc.
Tôi nắm lấy góc áo Chu Dã, mơ màng suy nghĩ về chuyện của Ôn Ôn, đợi đèn đỏ, bất ngờ nghe thấy Chu Dã hỏi:
“Nếu Quý Thời không viết trả lời, cậu sẽ thất vọng không?”
“Dĩ nhiên...”
Tôi vô thức trả lời, nhưng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Sao câu lại biết?”
“Sáng nay tôi thấy.”
Chu Dã dừng xe lại bên lề, lấy từ ba lô của cậy ta ra một túi quà nhăn nhúm.
Mẫu mã quá quen thuộc.
Đó chính là cái túi sáng nay tôi gửi cho Quý Thời thay Ôn Ôn.
Mở ra.
Bên trong, túi đựng bánh quy trong suốt thậm chí chưa được mở, nhưng bánh quy đã vỡ nát.
Phong bì chứa thư tình cũng chưa mở.
Tôi lấy ra bức thư nhăn nhúm đó, phẳng phiu phong bì, sau đó cẩn thận đặt nó vào ba lô.
Dù không biết bên trong viết gì.
Nhưng tôi biết.
Mỗi nét bút trong lá thư đều là tình cảm của Ôn Ôn.
Chu Dã nhăn mày nhìn tôi.
“Tôi thấy nó trong thùng rác ở cửa lớp 5.”
“Nhớ là sáng nay cậu gửi nó, nên tôi nhặt lên.”
Tôi cúi đầu, không nói gì.
Có lẽ Chu Dã đã hiểu lầm điều gì đó.
Cậu ấy với tay qua, ngón tay mạnh mẽ chạm vào dưới mắt tôi.
“Hửm?”
Cậu ấy cúi xuống nhìn.
“Không khóc à?”
Cậu ấy sử dụng lực khá mạnh, làm đau mặt tôi.
Tôi đẩy cậu ấy ra.
“Tôi khóc cái gì chứ?”
Tôi chỉ lo Ôn Ôn sẽ rơi nước mắt mà thôi.
Tôi không mong đợi Quý Thời nhất định phải phản hồi, nhưng một trái tim chân thành, sao lại bị đối xử tệ như vậy.
Đêm đó Quý Thời lại xuất hiện trong mơ.
Anh a mặc một bộ áo dài màu trắng bạc, tiến về phía tôi, nhưng nét mặt có vẻ không tự nhiên.
“Chiêu Chiêu.”
Anh ta khẽ mím môi.
“Bức thư sáng nay...”
“Chát!”
Lời sau cùng bị tôi cắt ngang bằng một cái tát mạnh.
Tôi nhìn anh ta.
“Đồ tồi!”
Quý Thời im lặng một hồi lâu, sau đó cười.
“Đúng, tôi...”
“Chát!”
Cùng một bên mặt, lại bị tôi tát mạnh một cái nữa.
Nhớ lại những tình cảm bị lãng phí, tôi không kiềm chế được mà đá một cái vào chân anh ta rồi quay người bỏ đi.
Phía sau là tiếng rên đau của Quý Thời.
Tôi tức giận đến mức không thể chịu nổi mà đi đến bên cạnh quan tài, giơ tay lật bản nắp quan tài.
Nặng hơn trăm cân cơ mà.
Với một tay, tôi đã lật được nắp quan tài ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào quan tài trống rỗng, lặng lẽ một lúc.
Sau đó tôi tỉnh giấc, tôi nhìn thấy tin nhắn WeChat từ Ôn Ôn.
“Chiêu Chiêu, anh ấy đã đọc lá thư chưa?”
Tôi cầm điện thoại do dự một lúc lâu.
Nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của Ôn Ôn, tôi quyết định nói dối.
“Đã đọc rồi. Anh ấy nói, cảm ơn tình cảm của cậu.”
Ôn Ôn trả lời rất nhanh.
“Cảm ơn Chiêu Chiêu.”
“Tớ rất vui, thật đấy.”
Sau khi trò chuyện sơ qua với cô ấy, tôi vội vàng ra khỏi nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đi qua thư phòng, đèn vẫn sáng, tiếng ba tôi vọng ra từ khe cửa.
“Trên bàn có bánh mì và sữa, con mang theo ăn trên đường đi!”
“Vâng.”
Tôi đáp lời và bước thẳng qua bàn ăn.
Bữa sáng tôi ghét nhất chính là bánh mì và sữa.
Không có gì khác.
...
Khi xuống lầu, tôi nhìn quanh như một thói quen.
Nhưng không thấy Chu Dã.
Tôi đã đợi ở cửa khu dân cư khoảng mười phút, thậm chí còn thấy Quý Thời và Đường Đường đi cùng nhau từ khu dân cư bên cạnh, nhưng vẫn không thể đợi được Chu Dã.
Vì đã muộn, tôi chỉ có thể đi trước đến trường.
Vào lớp, tôi gần như vô thức nhìn về phía ghế của mình.
Trống không.
Chu Dã không đi học.
Buổi tự học, ghế bên cạnh tôi luôn trống không.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi trống rỗng.
Thật kỳ lạ.
Tiết học thứ hai, Chu Dã lướt vào lớp theo tiếng chuông vào học.
Cậu ấy mặc đồ đen, bước đi chậm rãi.
Khi cậu ấy ngồi xuống, tôi cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Sao giờ cậu mới đến?”
“Buổi sáng đợi tôi à?”
Cậu ấy không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
Khi cậu ấy quay đầu nhìn tôi, chiếc khẩu trang che kín nửa khuôn mặt.
“Không.”
Rõ ràng là tôi đã đợi cậu ấy dưới nhà khu dân cư mười phút, nhưng sao tôi không dám thừa nhận.
Sau một hồi trầm lặng, tôi lấy ra một hộp sữa chua vị dâu đặt lên bàn cậu ấy.
“Cho cậu.”
Vị dâu.
Chu Dã giật mình, hơi mất tự nhiên khi tháo khẩu tran rag.
“Đàn ông to xác, ai uống vị dâu chứ?”
“Không uống à?”
Tôi định lấy lại, nhưng cậu ấy nhanh tay giật lấy.
“Uống.”
Khi cậu ấy cúi đầu để cắm ống hút, tôi nhìn cậu ấy một cái, và sững sờ.
Khuôn mặt của cậu ấy...
Phần sưng đỏ ở bên trái mặt cực kỳ rõ ràng.
Tôi bất ngờ nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Trong mơ, vì tức giận, tôi đã tát Quý Thời hai cái.
Cũng là ở bên trái mặt.
Liệu có phải chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên không?
Một loạt suy đoán không thể kiểm soát bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.
Đột nhiên, tôi nhớ lại nốt ruồi trên xương cổ tay trái của người đàn ông trong mơ.
Tôi vội vã nắm lấy cổ tay Chu Dã, xắn ống tay áo lên.
Ngay chỗ xương cổ tay trái, tại vị trí hoàn toàn giống hệt có một điểm nốt ruồi đen.
Không hề sai một chút nào.
Vậy, người trong mơ, thực sự là cậu ấy à?
Chu Dã chưa kịp nhận ra, nhai kẹo cao su và nghiêng đầu nhìn tôi.
“Làm gì mà xắn tay áo tôi?”
“Muốn sàm sỡ tôi à?”
Tôi từ từ buông tay, lắc đầu.
“Chỉ là nhớ ra, gần đây tôi luôn mơ thấy một người đàn ông, trên cổ tay anh ta cũng có một nốt ruồi.”
Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của Chu Dã.
Nhưng cậu ấy phản ứng mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng nhiều, như thể lời nói đó nóng hổi, cậu ấy vội vàng rút tay về.
Một cử chỉ lột xuống ống tay áo, Chu Dã nhăn mày lầm bầm.
“Mơ thấy đều là giả, cậu cũng tin à?”
Chu Dã quay đầu đi, không muốn nhìn tôi nữa.
Cậu ấy luống cuống.
Chu Dã trốn học cả ngày.
Buổi tối ra về cũng không đợi tôi nữa.
Rõ ràng là vì cảm thấy chột dạ.
Trên đường về nhà, tôi lê từng bước, trong đầu liên tục suy nghĩ về các chi tiết trong mơ.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy, người trong mơ có vẻ chính là Chu Dã.
Chỉ là, không biết tại sao anh ta lại mang khuôn mặt của Quý Thời?
...
Bữa tối vẫn là gọi đồ ăn.
Ba tôi là một nhà khảo cổ, cũng là một người nghiện công việc.
Ít nhất, trong ba năm kể từ khi mẹ tôi qua đời, ông ấy luôn miệt mài với công việc.
Ông ấy dành thời gian ở trong mộ nhiều hơn ở nhà.
Bàn ăn nhà tôi, luôn đầy ắp các loại đồ ăn gọi về giàu chất béo và không lành mạnh, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, không phải mì bò hầm thì là mì chua cay.
Đồ ăn gần như nguội lạnh mà ba tôi vẫn chưa ra ngoài, tôi liền vào phòng làm việc tìm ông.
“Ba ơi, ăn cơm thôi.”
“Đợi ba một lát.”
Tôi đưa cho ông nửa quả táo vừa gọt, vô tình liếc qua máy tính, nhưng lập tức sững sờ.
Màn hình máy tính, rõ ràng là ảnh của Chu Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro