Cự Tuyệt
Chước Tử
2024-11-19 02:45:06
Thứ này thực ra chỉ là Cố Đan thảo có thể ngưng tụ ra Kim Đan mà thôi.
Cố Đan thảo, có thể khiến Kim Đan của một tên tu sĩ Kim Đan kỳ cứng lại, trở nên không gì phá nổi.
Khi chiến đấu, một tên tu sĩ Kim Đan đã cố hóa sẽ có thể chiến đấu nhiều lần hơn so với một tên Kim Đan kỳ bình thường mấy lần.
Nhưng mà, bởi vì Kim Đan đã cố hóa nên muốn toái đan hóa anh là chuyện không thể.
Thứ này đối với những Kim Đan kỳ khác mà nói là tuyệt thế linh dược, nhưng mà đối với Từ Dương thứ này cũng ngang với độc dược.
“Đi thôi, lại là cái này.” Từ Dương thất vọng lắc đầu, nói.
Phải đi một chuyến uổng công, chỗ tốt gì cũng không mò được, còn chọc tới một phiền phức.
Từ Dương cảm giác có chút phiền muộn.
Đi ra khỏi rừng rậm, Từ Dương nhíu mày hỏi Bạch Ngưng Mi.
“Đúng rồi, những người còn lại trong tộc của ngươi đâu? Đi tìm bọn họ đi, ta dẫn bọn họ đến Thiên Lam tông.”
“Thưa đại nhân, toàn bộ quận Thiên Vũ cũng không có chỗ cho chúng ta đặt chân, cho nên những người còn sót lại của Bạch gia đều trốn ở bên trong Tề Châu.” Bạch Ngưng Mi lập tức ngạc nhiên nói.
“Tề Châu......” Từ Dương Nhất sững sờ, cười khổ một cái, xem ra bọn họ thật sự có duyên phân đấy.
“Đại nhân, có vấn đề gì không?” Bạch Ngưng Mi nhìn vẻ mặt Từ Dương dần dần trở nên cổ quái, thấp thỏm hỏi.
“Không có gì, thật là khéo, ta cũng là người Tề Châu, vậy chúng ta liền đi Tề Châu thôi.” Từ Dương lắc đầu.
Trong một ngọn núi lớn ở Tề Châu, Từ Dương tìm được tộc nhân còn sót lại của Bạch gia.
Lúc nhìn thấy những người này, Từ Dương đơn giản không thể tin được.
Quá thảm! Những người này, rõ ràng là tu sĩ Kim Đan kỳ cao cao tại thượng, nhưng nhìn hình dạng của bọn họ, đều biến thành tên ăn mày.
Một thân y phục vừa rách lại vừa nát, toàn thân trên dưới đều tản mát ra một mùi hôi chua.
Trong như vậy mà nói là tu sĩ Kim Đan kỳ sẽ không có ai tin tưởng. Nói bọn họ là ăn mày có lẽ có không ít người đồng ý.
“Tiểu Mi, tại sao đã hơn mười ngày mà không có tin tức gì của ngươi, làm cho chúng ta sợ muốn chết.”
Lúc Từ Dương cùng Bạch Ngưng Mi đi đến trước mặt bọn họ, một lão giả tóc bạc hoa râm lập tức ngạc nhiên đi lên nghênh đón.
Từ Dương nhìn về phía người này, có tu vi Kim Đan kỳ hậu kỳ, mặc dù tương đối nghèo túng, nhưng vẫn có thể thấy được, trên người có một loại ngạo khí thượng vị giả.
“Đại bá, ta không sao, để cho người lo lắng rồi.” Bạch Ngưng Mi mỉm cười rực rỡ, nói.
Đúng lúc này, lão bá tóc bạc hoa râm, đưa mắt nhìn về phía Từ Dương.
“Ngươi là người nào, tới đây làm gì.”
Ánh mắt kia, giống như một con chuột vậy, tràn đầy hoảng sợ, lấp loé không yên nhìn Từ Dương.
“Đại bá, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, mệnh của ta chính là do hắn cứu được, không có hắn thì người sẽ không nhìn thấy ta nữa. Lần này hắn tới, chính là để cứu chúng ta.”
Bạch Ngưng Mi vội vàng giải thích nói.
Tiếp đó lại nói với Từ Dương: “Đây là đại bá của ta, bây giờ là tộc trưởng Bạch gia.”
Từ Dương gật gật đầu, nhìn về phía mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đằng sau, vẻ mặt chán chường ngồi dưới đất, khí tức tràn đầy đau thương.
Từ Dương nhìn những người này, nghĩ đến, những người này chính là toàn bộ tộc nhân của Bạch gia.
“Tiểu Mi à, ngươi nói thật sao?” Tộc trưởng của Bạch gia Bạch Bá Đao cười khổ hỏi một câu.
“Đương nhiên là sự thật, hắn tên làTừ Dương, rất lợi hại, cô nương bên kia tên là Lăng Thanh Thù, là tông chủ của Thiên Lam tông, bọn họ tới cứu chúng ta.”
“Đại bá, chúng ta được cứu rồi.”
Bạch Ngưng Mi lộ ra vẻ cao hứng khác thường.
Bạch Bá Đao quét mắt nhìn Từ Dương và Lăng Thanh Thù, lắc đầu, đi đến bên cạnh Từ Dương, nói:
“Đại nhân, cám ơn ngươi cứu được Bạch Ngưng Mi, nhưng mà, Bạch gia chúng ta, gặp phiền phức tương đối lớn, cũng không muốn liên lụy đến an nguy của đại nhân, các ngươi vẫn nên đi đi.”
Từ Dương giương mắt, thản nhiên nói: “Bạch gia các ngươi gặp được phiền phức gì ta đều đã biết, không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao? Có là gì.”
Từ Dương nói, nghe nhẹ bỗng, hoàn toàn không đem quận Thiên Vũ để vào mắt.
Bạch Bá Đao không khỏi há to miệng, không thể tin được nhìn Từ Dương.
Không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao? Phải biết, quận Thiên Vũ là một khu vực rộng lớn, bao gồm mấy đại môn phái, vô số tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thế nhưng là, vừa rồi ông ta nghe được cái gì, Từ Dương thế mà chỉ là nói một câu nhẹ bỗng ‘không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao?’
Lời này đơn giản là điên cuồng không có giới hạn.
Lại nhìn một chút tu vi của Từ Dương và Lăng Thanh Thù. Lăng Thanh Thù rõ ràng chỉ là một Kim Đan kỳ.
Tu vi Kim Đan kỳ ở Bạch gia bọn họ dù đã nghèo túng đến nước này, còn có mười tu sĩ mấy Kim Đan kỳ đấy.
Còn tu vi của Từ Dương, nhìn chỉ là Luyện Khí kỳ.
Đương nhiên, Bạch Bá Đao sẽ không phải đầu đất tất nhiên biết tu vi của Từ Dương không phải Luyện Khí kỳ.
Nhưng mà, ông ta thấy, Từ Dương coi như cường thịnh lắm cũng sẽ không có tu vi Nguyên Anh kỳ, nhất là khi nói sẽ che chở cho bọn họ thì vẫn chưa đủ đâu.
“Chuyện này, cám ơn ý tốt của các ngươi, chỉ là chuyện của Bạch gia chúng ta sẽ do Bạch gia chúng ta tự mình gánh chịu, sẽ không liên lụy những người khác.”
Thái độ của Bạch Bá Đao, mặc dù vô cùng cung kính nhưng mà, còn không phải coi thường với Từ Dương sao?
Từ Dương lắc đầu, nói: “Được, đã như vậy, vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Từ Dương nói xong, xoay người rời đi.
Coi thường hắn ư? Hắn còn không muốn dính tới phiền phức đấy.
Bạch Ngưng Mi lập tức mất kiên nhẫn, vừa muốn nói gì, một giây sau đã không thấy bóng dáng Từ Dương.
Khuôn mặt Bạch Ngưng Mi cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Bạch Bá Đao, nói: “Đại bá, tại sao người lại đuổi hắn đi.”
Nói, Bạch Ngưng Mi vội đến phát khóc, thật vất vả có hy vọng, nhưng lại bị Bạch Bá Đao tự tay dập tắt hy vọng.
“Ài, ngươi cũng không phải không biết, Bạch gia chúng ta đối mặt là cả quận Thiên Vũ. Hai người bọn họ có tác dụng gì, cũng không cần liên lụy đến bọn họ a.”
Dừng một chút, lão giả kia lại nói.
“Hơn nữa, chúng ta nếu như đi theo bọn họ, tìm kiếm cái gọi là bọn họ che chở, e rằng, chúng ta còn có thể bởi vì bại lộ chỗ ẩn nấp để cho thế lực lớn của quận Thiên Vũ tìm được chúng ta, nói như vậy, chúng ta sẽ xong đời.”
Bạch Ngưng Mi cười khổ một cái, liền kể lại toàn bộ quá trình đi theo bên cạnh Từ Dương thấy được cho Bạch Bá Đao.
Sau khi Bạch Bá Đao nghe xong, trợn tròn mắt, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhiều như vậy, bọn họ có thể là lão tiền bối Động Thiên cảnh.”
“Có thể miểu sát tu sĩ Nguyên Anh kỳ, e rằng Nguyên Anh hậu kỳ không làm được. Hơn nữa, người ta còn là một lão tiền bối chắc chắn không phải người ngu, chuyện không nắm chắc, làm sao có thể khoe khoang khoác lác?”
Lần này, Bạch gia hoàn toàn trợn tròn mắt, suy nghĩ một chút, Bạch Bá Đao nói: “Vậy ngươi thử đi xem? Có thể vãn hồi hay không?”
Khi Bạch Bá Đao nói ra lời này đã tràn đầy vẻ tự ti.
Một cường giả Động Thiên cảnh trong truyền thuyết tới che chở mưa gió cho Bạch gia, nhất định chính là do mộ tổ của Bạch gia bọn họ hương hỏa vượng.
Tuy nhiên ông ta đã cự tuyệt, hiện tại đã hối hận đến tím cả ruột.
Cố Đan thảo, có thể khiến Kim Đan của một tên tu sĩ Kim Đan kỳ cứng lại, trở nên không gì phá nổi.
Khi chiến đấu, một tên tu sĩ Kim Đan đã cố hóa sẽ có thể chiến đấu nhiều lần hơn so với một tên Kim Đan kỳ bình thường mấy lần.
Nhưng mà, bởi vì Kim Đan đã cố hóa nên muốn toái đan hóa anh là chuyện không thể.
Thứ này đối với những Kim Đan kỳ khác mà nói là tuyệt thế linh dược, nhưng mà đối với Từ Dương thứ này cũng ngang với độc dược.
“Đi thôi, lại là cái này.” Từ Dương thất vọng lắc đầu, nói.
Phải đi một chuyến uổng công, chỗ tốt gì cũng không mò được, còn chọc tới một phiền phức.
Từ Dương cảm giác có chút phiền muộn.
Đi ra khỏi rừng rậm, Từ Dương nhíu mày hỏi Bạch Ngưng Mi.
“Đúng rồi, những người còn lại trong tộc của ngươi đâu? Đi tìm bọn họ đi, ta dẫn bọn họ đến Thiên Lam tông.”
“Thưa đại nhân, toàn bộ quận Thiên Vũ cũng không có chỗ cho chúng ta đặt chân, cho nên những người còn sót lại của Bạch gia đều trốn ở bên trong Tề Châu.” Bạch Ngưng Mi lập tức ngạc nhiên nói.
“Tề Châu......” Từ Dương Nhất sững sờ, cười khổ một cái, xem ra bọn họ thật sự có duyên phân đấy.
“Đại nhân, có vấn đề gì không?” Bạch Ngưng Mi nhìn vẻ mặt Từ Dương dần dần trở nên cổ quái, thấp thỏm hỏi.
“Không có gì, thật là khéo, ta cũng là người Tề Châu, vậy chúng ta liền đi Tề Châu thôi.” Từ Dương lắc đầu.
Trong một ngọn núi lớn ở Tề Châu, Từ Dương tìm được tộc nhân còn sót lại của Bạch gia.
Lúc nhìn thấy những người này, Từ Dương đơn giản không thể tin được.
Quá thảm! Những người này, rõ ràng là tu sĩ Kim Đan kỳ cao cao tại thượng, nhưng nhìn hình dạng của bọn họ, đều biến thành tên ăn mày.
Một thân y phục vừa rách lại vừa nát, toàn thân trên dưới đều tản mát ra một mùi hôi chua.
Trong như vậy mà nói là tu sĩ Kim Đan kỳ sẽ không có ai tin tưởng. Nói bọn họ là ăn mày có lẽ có không ít người đồng ý.
“Tiểu Mi, tại sao đã hơn mười ngày mà không có tin tức gì của ngươi, làm cho chúng ta sợ muốn chết.”
Lúc Từ Dương cùng Bạch Ngưng Mi đi đến trước mặt bọn họ, một lão giả tóc bạc hoa râm lập tức ngạc nhiên đi lên nghênh đón.
Từ Dương nhìn về phía người này, có tu vi Kim Đan kỳ hậu kỳ, mặc dù tương đối nghèo túng, nhưng vẫn có thể thấy được, trên người có một loại ngạo khí thượng vị giả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại bá, ta không sao, để cho người lo lắng rồi.” Bạch Ngưng Mi mỉm cười rực rỡ, nói.
Đúng lúc này, lão bá tóc bạc hoa râm, đưa mắt nhìn về phía Từ Dương.
“Ngươi là người nào, tới đây làm gì.”
Ánh mắt kia, giống như một con chuột vậy, tràn đầy hoảng sợ, lấp loé không yên nhìn Từ Dương.
“Đại bá, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, mệnh của ta chính là do hắn cứu được, không có hắn thì người sẽ không nhìn thấy ta nữa. Lần này hắn tới, chính là để cứu chúng ta.”
Bạch Ngưng Mi vội vàng giải thích nói.
Tiếp đó lại nói với Từ Dương: “Đây là đại bá của ta, bây giờ là tộc trưởng Bạch gia.”
Từ Dương gật gật đầu, nhìn về phía mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đằng sau, vẻ mặt chán chường ngồi dưới đất, khí tức tràn đầy đau thương.
Từ Dương nhìn những người này, nghĩ đến, những người này chính là toàn bộ tộc nhân của Bạch gia.
“Tiểu Mi à, ngươi nói thật sao?” Tộc trưởng của Bạch gia Bạch Bá Đao cười khổ hỏi một câu.
“Đương nhiên là sự thật, hắn tên làTừ Dương, rất lợi hại, cô nương bên kia tên là Lăng Thanh Thù, là tông chủ của Thiên Lam tông, bọn họ tới cứu chúng ta.”
“Đại bá, chúng ta được cứu rồi.”
Bạch Ngưng Mi lộ ra vẻ cao hứng khác thường.
Bạch Bá Đao quét mắt nhìn Từ Dương và Lăng Thanh Thù, lắc đầu, đi đến bên cạnh Từ Dương, nói:
“Đại nhân, cám ơn ngươi cứu được Bạch Ngưng Mi, nhưng mà, Bạch gia chúng ta, gặp phiền phức tương đối lớn, cũng không muốn liên lụy đến an nguy của đại nhân, các ngươi vẫn nên đi đi.”
Từ Dương giương mắt, thản nhiên nói: “Bạch gia các ngươi gặp được phiền phức gì ta đều đã biết, không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao? Có là gì.”
Từ Dương nói, nghe nhẹ bỗng, hoàn toàn không đem quận Thiên Vũ để vào mắt.
Bạch Bá Đao không khỏi há to miệng, không thể tin được nhìn Từ Dương.
Không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao? Phải biết, quận Thiên Vũ là một khu vực rộng lớn, bao gồm mấy đại môn phái, vô số tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thế nhưng là, vừa rồi ông ta nghe được cái gì, Từ Dương thế mà chỉ là nói một câu nhẹ bỗng ‘không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao?’
Lời này đơn giản là điên cuồng không có giới hạn.
Lại nhìn một chút tu vi của Từ Dương và Lăng Thanh Thù. Lăng Thanh Thù rõ ràng chỉ là một Kim Đan kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tu vi Kim Đan kỳ ở Bạch gia bọn họ dù đã nghèo túng đến nước này, còn có mười tu sĩ mấy Kim Đan kỳ đấy.
Còn tu vi của Từ Dương, nhìn chỉ là Luyện Khí kỳ.
Đương nhiên, Bạch Bá Đao sẽ không phải đầu đất tất nhiên biết tu vi của Từ Dương không phải Luyện Khí kỳ.
Nhưng mà, ông ta thấy, Từ Dương coi như cường thịnh lắm cũng sẽ không có tu vi Nguyên Anh kỳ, nhất là khi nói sẽ che chở cho bọn họ thì vẫn chưa đủ đâu.
“Chuyện này, cám ơn ý tốt của các ngươi, chỉ là chuyện của Bạch gia chúng ta sẽ do Bạch gia chúng ta tự mình gánh chịu, sẽ không liên lụy những người khác.”
Thái độ của Bạch Bá Đao, mặc dù vô cùng cung kính nhưng mà, còn không phải coi thường với Từ Dương sao?
Từ Dương lắc đầu, nói: “Được, đã như vậy, vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Từ Dương nói xong, xoay người rời đi.
Coi thường hắn ư? Hắn còn không muốn dính tới phiền phức đấy.
Bạch Ngưng Mi lập tức mất kiên nhẫn, vừa muốn nói gì, một giây sau đã không thấy bóng dáng Từ Dương.
Khuôn mặt Bạch Ngưng Mi cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Bạch Bá Đao, nói: “Đại bá, tại sao người lại đuổi hắn đi.”
Nói, Bạch Ngưng Mi vội đến phát khóc, thật vất vả có hy vọng, nhưng lại bị Bạch Bá Đao tự tay dập tắt hy vọng.
“Ài, ngươi cũng không phải không biết, Bạch gia chúng ta đối mặt là cả quận Thiên Vũ. Hai người bọn họ có tác dụng gì, cũng không cần liên lụy đến bọn họ a.”
Dừng một chút, lão giả kia lại nói.
“Hơn nữa, chúng ta nếu như đi theo bọn họ, tìm kiếm cái gọi là bọn họ che chở, e rằng, chúng ta còn có thể bởi vì bại lộ chỗ ẩn nấp để cho thế lực lớn của quận Thiên Vũ tìm được chúng ta, nói như vậy, chúng ta sẽ xong đời.”
Bạch Ngưng Mi cười khổ một cái, liền kể lại toàn bộ quá trình đi theo bên cạnh Từ Dương thấy được cho Bạch Bá Đao.
Sau khi Bạch Bá Đao nghe xong, trợn tròn mắt, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhiều như vậy, bọn họ có thể là lão tiền bối Động Thiên cảnh.”
“Có thể miểu sát tu sĩ Nguyên Anh kỳ, e rằng Nguyên Anh hậu kỳ không làm được. Hơn nữa, người ta còn là một lão tiền bối chắc chắn không phải người ngu, chuyện không nắm chắc, làm sao có thể khoe khoang khoác lác?”
Lần này, Bạch gia hoàn toàn trợn tròn mắt, suy nghĩ một chút, Bạch Bá Đao nói: “Vậy ngươi thử đi xem? Có thể vãn hồi hay không?”
Khi Bạch Bá Đao nói ra lời này đã tràn đầy vẻ tự ti.
Một cường giả Động Thiên cảnh trong truyền thuyết tới che chở mưa gió cho Bạch gia, nhất định chính là do mộ tổ của Bạch gia bọn họ hương hỏa vượng.
Tuy nhiên ông ta đã cự tuyệt, hiện tại đã hối hận đến tím cả ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro