Phiền Phức
Chước Tử
2024-11-19 02:45:06
Từ Dương thản nhiên nói: “Các ngươi đi đi, ta không làm gì các ngươi, các ngươi cũng không cần đi theo ta.”
Đám người nghe vậy thì thở dài một hơi.
Thế nhưng, khi bọn họ muốn rời đi, bọn họ mới nhớ tới một vấn đề.
Bọn họ chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi, không có sự bảo hộ của Từ Dương, đi lại trong khu rừng này gần như chắc chắn phải chết.
“Đừng đuổi chúng ta đi có được không, nếu không, chúng ta sẽ chết hết mất.” Vậy là đám người lại nhao nhao bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Các ngươi có chết hay không, đâu có liên quan gì tới ta.” Từ Dương thản nhiên nói, trong lòng thầm cười lạnh.
Mặc dù Từ Dương không so đo với những người này, nhưng mà dám bán hắn không chút do dự, thế mà còn muốn được hắn che chở, đúng là người si nói mộng.
“Đi nhanh lên đi, cho các ngươi ba giây, nhanh chóng cút khỏi tầm mắt ta, nếu các ngươi còn để ta nhìn thấy thì ta sẽ làm cho các ngươi biến mất khỏi thế gian này.”
Từ Dương nói với vẻ lạnh nhạt, đồng thời trên tay hội tụ lên một đoàn linh khí, phảng phất như bọn họ còn ở lại thì một giây sau Từ Dương sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.
Đám tu sĩ Kim Đan kỳ lập tức rét run cả người, mặc dù rất không muốn, nhưng vẫn phải nhanh chóng quay người chạy.
Từ Dương quay người nhìn Bạch Ngưng Mi, có chút đau đầu.
Đối với loại người mang phiền toái đến cho mình, Từ Dương tuyệt không hoan nghênh.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, Bạch Ngưng Mi cũng cũng không tệ lắm, ít nhất mới vừa rồi nàng ta không chủ động lôi kéo phiền toái cho hắn.
“Ngươi nói đi, mọi chuyện là sao?” Từ Dương hỏi.
Đã lỡ giúp người ta rồi, Bạch Ngưng Mi cũng tương đối thuận mắt, vậy thì giúp cho đến cùng thôi.
“Cái gì?” Bạch Ngưng Mi còn chưa kịp phản ứng, liền nghi ngờ hỏi.
“Ta hỏi ngươi, chuyện của ngươi và những người kia là sao? Bọn họ tới để làm gì, tại sao lại muốn giết ngươi.” Từ Dương bất đắc dĩ vỗ trán hỏi.
Bạch Ngưng Mi lúc đầu cảm thấy mờ mịt, rồi sắc mặt dần trở nên ngạc nhiên và mừng rỡ.
Từ Dương hỏi nàng vấn đề như vậy, là có ý định giúp nàng sao?
Vừa rồi thực lực Từ Dương bày ra làm cho Bạch Ngưng Mi cảm thấy, nếu Từ Dương nguyện ý giúp nàng, người nhà của nàng sẽ có cứu được.
Thế rồi, Bạch Ngưng Mi bắt đầu kể, trên mặt dần hiện ra thần sắc cừu hận cùng bi thương.
Nhưng mà, sau khi Từ Dương nghe xong, lại cảm thấy chuyện có phần trầm trọng.
Bạch Ngưng Mi là người bị hại, nhưng mà những người tới giết Bạch Ngưng Mi lại không phải người xấu gì cả.
Chuyện này có quan hệ với một việc xảy ra ở quận Thiên Vũ từ mấy ngàn năm trước.
Trước kia, một con hung thú tu vi Động Thiên kỳ bị kẻ ác lợi dụng, đã xuất thế trong điên cuồng, ngang ngược tàn sát tại quận Thiên Vũ, vô số phàm nhân và tu sĩ đều mất mạng dưới vuốt của nó. Các tông môn thế lực quận Thiên Vũ không thể không liên hợp lại, chung tay tiêu diệt nó, tiêu diệt con Ma Thiên Cuồng Giao này.
Nhưng bởi vì Ma Thiên Cuồng Giao thật sự quá lợi hại, không ít cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ tử trận mà vẫn không thể chống lại.
Cuối cùng có mấy cao thủ chuẩn Động Thiên cảnh hiến tế sinh mệnh, bộc phát ra sức mạnh Động Thiên, mới phong ấn Ma Thiên Cuồng Giao vào bên trong Thiên Dương Sơn.
Thiên Dương Sơn dương khí thịnh vượng, nhiệt độ nhiều năm được giữ trên 50 độ là tối thiểu, chỗ có nhiệt độ cao nhất thậm chí có thể cao tới mấy ngàn độ. Dương khí cường đại có thể áp chế Ma Thiên Cuồng Giao là mãnh thú chí âm.
Hơn nữa, Thiên Dương Sơn còn có một Thiên Dương tông đứng sừng sững bảo hộ, các đệ tử cũng đều tu luyện công pháp chí dương.
Tông môn này cũng được thành lập chỉ vì một mục đích, đời đời kiếp kiếp trông coi Thiên Dương Sơn, bảo đảm yêu thú luôn bị phong ấn bên trong Thiên Dương Sơn.
Nhưng mà bây giờ phong ấn bị nới lỏng, cần máu của người chí dương để tu bổ phong ấn, bảo đảm hung thú không trốn ra được.
Ma Thiên Cuồng Giao bị phong ấn ngàn năm, oán niệm trầm trọng, một khi yêu thú chạy ra được, cao thủ tu vi chuẩn Động Thiên không cản nổi. Toàn bộ quận Thiên Vũ sẽ sinh linh đồ thán.
Cho nên, Thiên Dương tông và các thế lực khác của quận Thiên Vũ đi khắp nơi bắt giết người có dòng máu chí dương để mang về tăng cường phong ấn.
Bạch gia bởi vì có huyết mạch cả nhà đều chí dương, cho nên chỉ trong vòng một đêm, vài trăm người chết oan chết uổng. Chỉ có mười mấy người bởi vì đủ loại quan hệ mà may mắn trốn được kiếp nạn, nhưng mà vẫn đang bị các đại thế lực quận Thiên Vũ truy sát.
“Thì ra là như thế.” Từ Dương rơi vào trầm tư. Chuyện này, kỳ thực không thể nói là ai đúng ai sai. Trên thế giới này không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu.
Quận Thiên Vũ thế lực lớn, suy tính đại cục cho cả quận Thiên Vũ, giết mấy trăm người mà có thể cứu hàng ngàn hàng vạn người, tất nhiên là giết không chút nương tay, không chút áy náy.
Còn những người mang huyết mạch chí dương này, vì mạng nhỏ của mình mà không cam tâm cứ như vậy bị tàn sát cả nhà thì cũng dễ hiểu.
“Đại nhân, ngươi xem Bạch gia chúng ta còn có đường sống không?” Bạch Ngưng Mi thấp giọng hỏi.
Từ Dương cúi đầu trầm tư một chút, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói: “Yên tâm, ta có thể bảo đảm cho Bạch gia các ngươi bình an.”
Từ Dương vẫn nói vớ thái độ lạnh nhạt, trông như đây là chuyện đương nhiên vậy.
“Thế nhưng, đây là toàn bộ các đại thế lực quận Thiên Vũ, bọn họ muốn giết Bạch gia chúng ta.” Bạch Ngưng Mi nói tới đây lại cúi đầu.
Từ Dương lại cười nhạt nói: “Yên tâm đi, một quận Thiên Vũ mà thôi, ta còn không sợ.”
Nghe Từ Dương nói lời hùng hồn, Bạch Ngưng Mi ngẩn người.
Ngay cả toàn bộ quận Thiên Vũ cũng không là gì, vị tiền bối này rốt cuộc cường đại tới cỡ nào vậy.
Kỳ thực, trong mắt Từ Dương, toàn bộ quận Thiên Vũ mặc dù nghe có vẻ rất lớn, nhưng mà tính kĩ ra thì cũng chỉ là mấy đại tông môn, rồi mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ thôi.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mặc kệ tới bao nhiêu, Từ Dương đều có thể giết như giết kiến, cho nên đối với Từ Dương, một quận Thiên Vũ thật sự không tính là gì.
“Đa tạ đại nhân, đại ân đại đức của đại nhân, tiểu nữ tử không biết lấy gì để báo đáp. . .”
Bạch Ngưng Mi trở nên kích động, còn muốn thao thao bất tuyệt thêm, thì bỗng nhiên có cảm giác phảng phất như bị một ánh mắt bén nhọn theo dõi, quay đầu nhìn lại liền thấy ánh mắt như muốn giết người của Lăng Thanh Thù.
Chuyện này. . .
Bạch Ngưng Mi lập tức nuốt xuống những lời còn lại.
Từ Dương nhìn Lăng Thanh Thù một chút, rồi cũng không có nói gì.
“Được rồi, chuyện này cứ chờ chúng ta đi ra ngoài rồi nói, Ngư Tam Nương, tuyệt thế linh dược mà ngươi nói đang ở đâu, đưa ta đi tìm nó.” Từ Dương nói.
Đến bây giờ, Từ Dương còn chưa được trông thấy cái bóng của tuyệt thế linh dược. Thu hoạch duy nhất chính là một đống phiền phức của Bạch Ngưng Mi, cùng dược liệu có thể luyện chế Trúc Cơ đan.
. . .
Trong rừng rậm, tìm suốt hai ngày, Từ Dương cuối cùng tìm được tuyệt thế dược liệu mà Ngư Tam Nương nói tới bên trong một địa động hắc ám. Khi thấy linh dược, Từ Dương cảm thấy chuyến đi này đúng là lãng phí thời gian.
Đám người nghe vậy thì thở dài một hơi.
Thế nhưng, khi bọn họ muốn rời đi, bọn họ mới nhớ tới một vấn đề.
Bọn họ chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi, không có sự bảo hộ của Từ Dương, đi lại trong khu rừng này gần như chắc chắn phải chết.
“Đừng đuổi chúng ta đi có được không, nếu không, chúng ta sẽ chết hết mất.” Vậy là đám người lại nhao nhao bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Các ngươi có chết hay không, đâu có liên quan gì tới ta.” Từ Dương thản nhiên nói, trong lòng thầm cười lạnh.
Mặc dù Từ Dương không so đo với những người này, nhưng mà dám bán hắn không chút do dự, thế mà còn muốn được hắn che chở, đúng là người si nói mộng.
“Đi nhanh lên đi, cho các ngươi ba giây, nhanh chóng cút khỏi tầm mắt ta, nếu các ngươi còn để ta nhìn thấy thì ta sẽ làm cho các ngươi biến mất khỏi thế gian này.”
Từ Dương nói với vẻ lạnh nhạt, đồng thời trên tay hội tụ lên một đoàn linh khí, phảng phất như bọn họ còn ở lại thì một giây sau Từ Dương sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.
Đám tu sĩ Kim Đan kỳ lập tức rét run cả người, mặc dù rất không muốn, nhưng vẫn phải nhanh chóng quay người chạy.
Từ Dương quay người nhìn Bạch Ngưng Mi, có chút đau đầu.
Đối với loại người mang phiền toái đến cho mình, Từ Dương tuyệt không hoan nghênh.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, Bạch Ngưng Mi cũng cũng không tệ lắm, ít nhất mới vừa rồi nàng ta không chủ động lôi kéo phiền toái cho hắn.
“Ngươi nói đi, mọi chuyện là sao?” Từ Dương hỏi.
Đã lỡ giúp người ta rồi, Bạch Ngưng Mi cũng tương đối thuận mắt, vậy thì giúp cho đến cùng thôi.
“Cái gì?” Bạch Ngưng Mi còn chưa kịp phản ứng, liền nghi ngờ hỏi.
“Ta hỏi ngươi, chuyện của ngươi và những người kia là sao? Bọn họ tới để làm gì, tại sao lại muốn giết ngươi.” Từ Dương bất đắc dĩ vỗ trán hỏi.
Bạch Ngưng Mi lúc đầu cảm thấy mờ mịt, rồi sắc mặt dần trở nên ngạc nhiên và mừng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Dương hỏi nàng vấn đề như vậy, là có ý định giúp nàng sao?
Vừa rồi thực lực Từ Dương bày ra làm cho Bạch Ngưng Mi cảm thấy, nếu Từ Dương nguyện ý giúp nàng, người nhà của nàng sẽ có cứu được.
Thế rồi, Bạch Ngưng Mi bắt đầu kể, trên mặt dần hiện ra thần sắc cừu hận cùng bi thương.
Nhưng mà, sau khi Từ Dương nghe xong, lại cảm thấy chuyện có phần trầm trọng.
Bạch Ngưng Mi là người bị hại, nhưng mà những người tới giết Bạch Ngưng Mi lại không phải người xấu gì cả.
Chuyện này có quan hệ với một việc xảy ra ở quận Thiên Vũ từ mấy ngàn năm trước.
Trước kia, một con hung thú tu vi Động Thiên kỳ bị kẻ ác lợi dụng, đã xuất thế trong điên cuồng, ngang ngược tàn sát tại quận Thiên Vũ, vô số phàm nhân và tu sĩ đều mất mạng dưới vuốt của nó. Các tông môn thế lực quận Thiên Vũ không thể không liên hợp lại, chung tay tiêu diệt nó, tiêu diệt con Ma Thiên Cuồng Giao này.
Nhưng bởi vì Ma Thiên Cuồng Giao thật sự quá lợi hại, không ít cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ tử trận mà vẫn không thể chống lại.
Cuối cùng có mấy cao thủ chuẩn Động Thiên cảnh hiến tế sinh mệnh, bộc phát ra sức mạnh Động Thiên, mới phong ấn Ma Thiên Cuồng Giao vào bên trong Thiên Dương Sơn.
Thiên Dương Sơn dương khí thịnh vượng, nhiệt độ nhiều năm được giữ trên 50 độ là tối thiểu, chỗ có nhiệt độ cao nhất thậm chí có thể cao tới mấy ngàn độ. Dương khí cường đại có thể áp chế Ma Thiên Cuồng Giao là mãnh thú chí âm.
Hơn nữa, Thiên Dương Sơn còn có một Thiên Dương tông đứng sừng sững bảo hộ, các đệ tử cũng đều tu luyện công pháp chí dương.
Tông môn này cũng được thành lập chỉ vì một mục đích, đời đời kiếp kiếp trông coi Thiên Dương Sơn, bảo đảm yêu thú luôn bị phong ấn bên trong Thiên Dương Sơn.
Nhưng mà bây giờ phong ấn bị nới lỏng, cần máu của người chí dương để tu bổ phong ấn, bảo đảm hung thú không trốn ra được.
Ma Thiên Cuồng Giao bị phong ấn ngàn năm, oán niệm trầm trọng, một khi yêu thú chạy ra được, cao thủ tu vi chuẩn Động Thiên không cản nổi. Toàn bộ quận Thiên Vũ sẽ sinh linh đồ thán.
Cho nên, Thiên Dương tông và các thế lực khác của quận Thiên Vũ đi khắp nơi bắt giết người có dòng máu chí dương để mang về tăng cường phong ấn.
Bạch gia bởi vì có huyết mạch cả nhà đều chí dương, cho nên chỉ trong vòng một đêm, vài trăm người chết oan chết uổng. Chỉ có mười mấy người bởi vì đủ loại quan hệ mà may mắn trốn được kiếp nạn, nhưng mà vẫn đang bị các đại thế lực quận Thiên Vũ truy sát.
“Thì ra là như thế.” Từ Dương rơi vào trầm tư. Chuyện này, kỳ thực không thể nói là ai đúng ai sai. Trên thế giới này không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu.
Quận Thiên Vũ thế lực lớn, suy tính đại cục cho cả quận Thiên Vũ, giết mấy trăm người mà có thể cứu hàng ngàn hàng vạn người, tất nhiên là giết không chút nương tay, không chút áy náy.
Còn những người mang huyết mạch chí dương này, vì mạng nhỏ của mình mà không cam tâm cứ như vậy bị tàn sát cả nhà thì cũng dễ hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại nhân, ngươi xem Bạch gia chúng ta còn có đường sống không?” Bạch Ngưng Mi thấp giọng hỏi.
Từ Dương cúi đầu trầm tư một chút, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói: “Yên tâm, ta có thể bảo đảm cho Bạch gia các ngươi bình an.”
Từ Dương vẫn nói vớ thái độ lạnh nhạt, trông như đây là chuyện đương nhiên vậy.
“Thế nhưng, đây là toàn bộ các đại thế lực quận Thiên Vũ, bọn họ muốn giết Bạch gia chúng ta.” Bạch Ngưng Mi nói tới đây lại cúi đầu.
Từ Dương lại cười nhạt nói: “Yên tâm đi, một quận Thiên Vũ mà thôi, ta còn không sợ.”
Nghe Từ Dương nói lời hùng hồn, Bạch Ngưng Mi ngẩn người.
Ngay cả toàn bộ quận Thiên Vũ cũng không là gì, vị tiền bối này rốt cuộc cường đại tới cỡ nào vậy.
Kỳ thực, trong mắt Từ Dương, toàn bộ quận Thiên Vũ mặc dù nghe có vẻ rất lớn, nhưng mà tính kĩ ra thì cũng chỉ là mấy đại tông môn, rồi mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ thôi.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mặc kệ tới bao nhiêu, Từ Dương đều có thể giết như giết kiến, cho nên đối với Từ Dương, một quận Thiên Vũ thật sự không tính là gì.
“Đa tạ đại nhân, đại ân đại đức của đại nhân, tiểu nữ tử không biết lấy gì để báo đáp. . .”
Bạch Ngưng Mi trở nên kích động, còn muốn thao thao bất tuyệt thêm, thì bỗng nhiên có cảm giác phảng phất như bị một ánh mắt bén nhọn theo dõi, quay đầu nhìn lại liền thấy ánh mắt như muốn giết người của Lăng Thanh Thù.
Chuyện này. . .
Bạch Ngưng Mi lập tức nuốt xuống những lời còn lại.
Từ Dương nhìn Lăng Thanh Thù một chút, rồi cũng không có nói gì.
“Được rồi, chuyện này cứ chờ chúng ta đi ra ngoài rồi nói, Ngư Tam Nương, tuyệt thế linh dược mà ngươi nói đang ở đâu, đưa ta đi tìm nó.” Từ Dương nói.
Đến bây giờ, Từ Dương còn chưa được trông thấy cái bóng của tuyệt thế linh dược. Thu hoạch duy nhất chính là một đống phiền phức của Bạch Ngưng Mi, cùng dược liệu có thể luyện chế Trúc Cơ đan.
. . .
Trong rừng rậm, tìm suốt hai ngày, Từ Dương cuối cùng tìm được tuyệt thế dược liệu mà Ngư Tam Nương nói tới bên trong một địa động hắc ám. Khi thấy linh dược, Từ Dương cảm thấy chuyến đi này đúng là lãng phí thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro