Ma Nào Gặp Mị Cũng Đều Rầu Thúi Ruột
Chương 2
Nguyệt Chiếu Khê
2024-07-02 02:35:59
Từ từ tiến gần xem thử, phía sau ánh sáng có bóng người, thì ra là một người cầm đèn lồng, ánh sáng ban nãy là từ nó mà ra.
Đoàn người của Diêm La lập tức cảnh giác, chờ ánh đèn lại gần, bọn họ ngạc nhiên phát hiện người cầm đèn lồng lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Người nọ mặc đồ trông có vẻ là của người dân tộc thiểu số nhưng trang phục này vừa lạ lại còn hở hang nữa, trước ngực khá thấp, trong đêm tối phần da thịt trắng nõn kia cứ như phát sáng lên vậy.
“Các anh là người bên ngoài núi à?” Cô gái mở miệng, giọng nói thánh thót như chim oanh đến mức làm cho người ta thất thần.
Diêm La nheo nheo mắt, nói: “Chào cô, chúng tôi đúng thật là người bên ngoài núi. Tôi muốn hỏi đây là đâu? Sao khu rừng này lại lạ vậy?”
Cô gái cắn môi, nói: “Các anh là người ngoài núi sao lại vào trong rừng này làm gì? Đến dân ở đây còn không dám bén mảng, nơi này ăn thịt người đấy. Haizz, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh ra ngoài.
Cô gái xoay người, đám Nhị Cẩu nhìn Diêm La, Diêm La gật gật đầu, mọi người mới đi theo cô gái.
Ánh nến trong chiếc đèn lồng do người cô gái kia cầm tưởng chừng như sắp tắt, nhưng chính ánh sáng yếu ớt này đã soi sáng con đường phía trước.
Diêm La để ý, hình như cây cối xung quanh đều có màu đỏ. Nhưng vì quá tối nên anh cũng không chắc chắn.
“Cô gì đó ơi, lúc nãy cô có nói khu rừng này biết ăn thịt người? Chuyện này là như thế nào vậy?” Diêm La lại hỏi
Cô gái tập trung xuống đường dưới chân, nói: “Khu rừng này có tên là Rừng Ăn Thịt Người, người tiến vào đều bị nơi này ăn mất.”
“Vậy sao cô dám một mình đi vào đây? Cô không sợ mình bị ăn thịt à?”
“Tôi khác.” Giọng cô ta ung dung: “Tôi cầm đèn lồng theo là được, có đèn lồng thì rừng sẽ không động đến tôi.”
“Cái đèn lồng này có gì đặc biệt sao? Vừa rồi tôi để ý, ánh trăng còn không chiếu xuống nổi khu rừng này vậy mà đèn này lại có thể.”
“Từ trước đến giờ vẫn vậy mà, người dân ở thôn chúng tôi giỏi làm đèn lồng nhất. Chỉ cần có đèn thì chúng tôi sẽ không bị rừng ăn thịt.” Ngữ điệu của cô ta có vài phần đắc ý, sau đó cô ta liếc thoáng qua đám người Diêm La: “Ngược lại là mấy người ngoài núi thích xông vào lung tung như các anh ấy, lần này may mà gặp tôi vào đây hái nấm đấy, nếu không thì đã bị rừng xơi mất rồi.”
Đoàn người của Diêm La lập tức cảnh giác, chờ ánh đèn lại gần, bọn họ ngạc nhiên phát hiện người cầm đèn lồng lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Người nọ mặc đồ trông có vẻ là của người dân tộc thiểu số nhưng trang phục này vừa lạ lại còn hở hang nữa, trước ngực khá thấp, trong đêm tối phần da thịt trắng nõn kia cứ như phát sáng lên vậy.
“Các anh là người bên ngoài núi à?” Cô gái mở miệng, giọng nói thánh thót như chim oanh đến mức làm cho người ta thất thần.
Diêm La nheo nheo mắt, nói: “Chào cô, chúng tôi đúng thật là người bên ngoài núi. Tôi muốn hỏi đây là đâu? Sao khu rừng này lại lạ vậy?”
Cô gái cắn môi, nói: “Các anh là người ngoài núi sao lại vào trong rừng này làm gì? Đến dân ở đây còn không dám bén mảng, nơi này ăn thịt người đấy. Haizz, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh ra ngoài.
Cô gái xoay người, đám Nhị Cẩu nhìn Diêm La, Diêm La gật gật đầu, mọi người mới đi theo cô gái.
Ánh nến trong chiếc đèn lồng do người cô gái kia cầm tưởng chừng như sắp tắt, nhưng chính ánh sáng yếu ớt này đã soi sáng con đường phía trước.
Diêm La để ý, hình như cây cối xung quanh đều có màu đỏ. Nhưng vì quá tối nên anh cũng không chắc chắn.
“Cô gì đó ơi, lúc nãy cô có nói khu rừng này biết ăn thịt người? Chuyện này là như thế nào vậy?” Diêm La lại hỏi
Cô gái tập trung xuống đường dưới chân, nói: “Khu rừng này có tên là Rừng Ăn Thịt Người, người tiến vào đều bị nơi này ăn mất.”
“Vậy sao cô dám một mình đi vào đây? Cô không sợ mình bị ăn thịt à?”
“Tôi khác.” Giọng cô ta ung dung: “Tôi cầm đèn lồng theo là được, có đèn lồng thì rừng sẽ không động đến tôi.”
“Cái đèn lồng này có gì đặc biệt sao? Vừa rồi tôi để ý, ánh trăng còn không chiếu xuống nổi khu rừng này vậy mà đèn này lại có thể.”
“Từ trước đến giờ vẫn vậy mà, người dân ở thôn chúng tôi giỏi làm đèn lồng nhất. Chỉ cần có đèn thì chúng tôi sẽ không bị rừng ăn thịt.” Ngữ điệu của cô ta có vài phần đắc ý, sau đó cô ta liếc thoáng qua đám người Diêm La: “Ngược lại là mấy người ngoài núi thích xông vào lung tung như các anh ấy, lần này may mà gặp tôi vào đây hái nấm đấy, nếu không thì đã bị rừng xơi mất rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro