Ma Nào Gặp Mị Cũng Đều Rầu Thúi Ruột
Chương 3
Nguyệt Chiếu Khê
2024-07-02 02:35:59
Hái nấm ư?
Diêm La còn muốn hỏi nữa nhưng đã nghe cô ấy nhẹ nhàng nói: “Được rồi, phía trước chính là thôn của chúng tôi, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.”
Nghe vậy, mọi người ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trước mắt có ánh đèn. Ánh trăng trải dài trên mặt đất, ánh sáng bạc dù không chói chang như ánh mặt trời song lại làm người ta thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi nhanh đi!” Bước chân của cô gái nhanh nhẹn ra ngoài, ánh nến của đèn lồng trong tay đã sắp tắt.
Diêm La tiến thêm một bước, chợt thấy thoáng qua bóng dáng của thứ gì đó, anh dừng lại: “Khoan đã!”
“Sao thế đội trưởng?” Thẩm Cường hỏi.
Cô gái cũng xoay người lại, nhìn anh đầy khó hiểu.
Diêm La nói: “Cô ơi, phiền cô chiếu đèn về phía bên kia một chút.”
Dù khó hiểu nhưng cô gái vẫn chiếu đèn lồng về phía đó. Ánh sáng yếu ớt soi vào nơi đó, hiện ra cảnh tượng khiến người ta hít sâu một hơi.
Ở đó có một cái cây với cành lá lộn xộn, trên một cành cây có treo một người, nói là “người” nhưng thật ra là một cái xác khô queo khô quắt, chỉ còn da bọc xương.
Cô gái bị giật mình kêu lên một tiếng rồi nói: “Đây chắc chắn là người ngoài núi như các anh rồi, thấy chưa, cứ đi lung tung là bị rừng ăn thịt đó.”
Mọi người thấy vậy thì có hơi rén ngang, cảnh này đúng là kinh dị thật chứ chả đùa, cũng không biết người nọ đã bị treo ở đây bao lâu rồi nhỉ? E rằng đã sớm tắt thở rồi.
“Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, dầu sắp cạn rồi, chờ đèn tắt, chúng ta đều sẽ bị cánh rừng này ăn mất đó.” Cô gái có hơi sốt ruột giục, đèn trên tay cô ta đúng là sắp tắt.
“Đội trưởng, chúng ta mau đi thôi!” Những người khác cũng trở nên gấp gáp.
Diêm La đang muốn gật đầu, trong ánh mắt lại nhìn thấy gì đó. Ánh sáng trong mắt anh ơi lóe lên, đột nhiêu bước đến thi thể bị treo dưới cành cây đó.
Thẩm Cường hỏi: “Sao thế đội trưởng?”
Diêm La rút con dao trên chân nhanh nhẹn leo lên cây, đồng thời mở miệng nói “Người này chưa chết!”
Nà ní? Chưa chết? Anh giỡn hả đội trưởng?
Đám Thẩm Cường sau khi kinh ngạc thoáng qua, bèn vội vàng giúp anh cứu “người” nọ từ trên cây xuống.
“Đội trưởng, còn thở thật này!” Nhị Cẩu kiểm tra hơi thở của đối phương, tuy rằng rất mỏng manh nhưng đúng là vẫn còn sống.
“Sao mấy người còn dám leo lên cây?” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ của cô gái, thậm chí còn có chút bén nhọn.
Diêm La còn muốn hỏi nữa nhưng đã nghe cô ấy nhẹ nhàng nói: “Được rồi, phía trước chính là thôn của chúng tôi, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.”
Nghe vậy, mọi người ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trước mắt có ánh đèn. Ánh trăng trải dài trên mặt đất, ánh sáng bạc dù không chói chang như ánh mặt trời song lại làm người ta thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi nhanh đi!” Bước chân của cô gái nhanh nhẹn ra ngoài, ánh nến của đèn lồng trong tay đã sắp tắt.
Diêm La tiến thêm một bước, chợt thấy thoáng qua bóng dáng của thứ gì đó, anh dừng lại: “Khoan đã!”
“Sao thế đội trưởng?” Thẩm Cường hỏi.
Cô gái cũng xoay người lại, nhìn anh đầy khó hiểu.
Diêm La nói: “Cô ơi, phiền cô chiếu đèn về phía bên kia một chút.”
Dù khó hiểu nhưng cô gái vẫn chiếu đèn lồng về phía đó. Ánh sáng yếu ớt soi vào nơi đó, hiện ra cảnh tượng khiến người ta hít sâu một hơi.
Ở đó có một cái cây với cành lá lộn xộn, trên một cành cây có treo một người, nói là “người” nhưng thật ra là một cái xác khô queo khô quắt, chỉ còn da bọc xương.
Cô gái bị giật mình kêu lên một tiếng rồi nói: “Đây chắc chắn là người ngoài núi như các anh rồi, thấy chưa, cứ đi lung tung là bị rừng ăn thịt đó.”
Mọi người thấy vậy thì có hơi rén ngang, cảnh này đúng là kinh dị thật chứ chả đùa, cũng không biết người nọ đã bị treo ở đây bao lâu rồi nhỉ? E rằng đã sớm tắt thở rồi.
“Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, dầu sắp cạn rồi, chờ đèn tắt, chúng ta đều sẽ bị cánh rừng này ăn mất đó.” Cô gái có hơi sốt ruột giục, đèn trên tay cô ta đúng là sắp tắt.
“Đội trưởng, chúng ta mau đi thôi!” Những người khác cũng trở nên gấp gáp.
Diêm La đang muốn gật đầu, trong ánh mắt lại nhìn thấy gì đó. Ánh sáng trong mắt anh ơi lóe lên, đột nhiêu bước đến thi thể bị treo dưới cành cây đó.
Thẩm Cường hỏi: “Sao thế đội trưởng?”
Diêm La rút con dao trên chân nhanh nhẹn leo lên cây, đồng thời mở miệng nói “Người này chưa chết!”
Nà ní? Chưa chết? Anh giỡn hả đội trưởng?
Đám Thẩm Cường sau khi kinh ngạc thoáng qua, bèn vội vàng giúp anh cứu “người” nọ từ trên cây xuống.
“Đội trưởng, còn thở thật này!” Nhị Cẩu kiểm tra hơi thở của đối phương, tuy rằng rất mỏng manh nhưng đúng là vẫn còn sống.
“Sao mấy người còn dám leo lên cây?” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ của cô gái, thậm chí còn có chút bén nhọn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro