Rốt cuộc là thế nào?
Ma Mị Hồng Trần
2024-01-29 00:40:11
“Phương công tử, mời đến phòng khách quý nghỉ ngơi. Ta lập tức mang Bồ Quả tới để tạ ơn công tử!" Bạch Giang đỏ mắt đi ra từ trong phòng rồi cúi thấp người trước Phương Lăng
“Phương công tử, xin mời đi theo ta!" Bạch Ba cũng vội đi trước dẫn đường, dẫn Phương Lăng tới phòng khách nghỉ ngơi.
Trên đường đi hạ nhân và khách khanh của Bạch gia thấy thế đều kinh hãi.
Nhị gia Bạch gia luôn cao ngạo lúc này lại khách sáo với thiếu niên này như thế.
Phía bên kia, trong căn phòng các y sư đang thương lượng bệnh tình.
Kỳ thật từ lúc Phương Lăng rời đi đến giờ cũng chưa trôi qua bao lâu, lúc này bọn họ còn đang thảo luận khí thế ngất trời, muốn xác định tiểu thư Bạch gia bị trúng độc gì.
Lúc này, Bạch Giang đi đến.
Bạch Giang là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu hành nước Nam Dương. Mặc dù những y sư ở đây cũng có chút thân phận, nhưng lại không dám lạnh nhạt với ông.
Ai gặp ông cũng lập tức đứng dậy chào hỏi.
“Bạch gia chủ, có phải độc chứng của lệnh ái có thay đổi gì không?" Đậu y sư quyền uy lớn nhất hỏi.
Bạch Giang khó giấu nét vui mừng trên mặt mà trả lời: "Đúng vậy, độc mà tiểu nữ trúng đã được giải Nhưng ta vẫn muốn làm phiền Đậu y sư đi qua hỗ trợ xem thử. Kê một vài đơn thuốc để giúp tiểu nữ mau chóng khôi phục sức khỏe”
Các y sư nghe vậy đều kinh ngạc.
Trước đó không lâu bọn họ vừa đi qua xem, rõ ràng nàng đã nguy kịch, độc tố đó đã triệt để hòa thành một thể với nàng rồi
Sao đột nhiên độc đã được giải kia chứ?
“Bạch gia chú, rốt cuộc là thế nào vậy?” Lão giả áo xám vội vàng hỏi
Lần này ông ta đến Bạch gia là nhầm vào Bồ Quả. Hiện giờ tiểu thư của Bạch gia đã khỏi độc, vậy ông ta không còn cơ hội lấy được bảo bối đó nữa,
“Tất cả phải cảm tạ Phương thần y, là ngài ấy diệu thủ hồi xuân giúp tiểu nữ loại trừ độc tố ứ đọng rong cơ thể” Bạch Giang trả lời.
“Phương thần y? Nước Nam Dương có thần y họ. Phương sao?”
“Trước nay chưa nghe nói qua!”
“Người này có bản lĩnh quá cao, có thể giải được. kỳ độc đó."
Một đám y sư xì xào bàn tán, cảm thấy rất tò mò về vị Phương thần y này.
“Bạch gia chủ, không biết vị Phương thần y này có lai lịch ra sao?” Lão giả áo xám tiếp tục gặn hỏi
Bạch Giang thản nhiên nói: “Ta cũng không rõ, nhưng vừa rồi ngài ấy cũng có đến nơi đây, chắc các ngươi đều đã gặp”
“Chẳng lẽ là người trẻ tuổi vừa rồi?" Đậu y sư trợn to đôi mắt rồi lầm bẩm.
Vừa rồi chỉ có Phương Lăng rời khỏi phòng khách này, những người khác chưa từng rời đi một bước.
Không ít người cũng nhớ tới Phương Lăng trước đó bị mình coi nhẹ, không nghĩ tới hắn còn trẻ lại có bản lĩnh này.
Đồ đệ bên cạnh lão giả áo xám càng khó mà tin nổi: "Không có khả năng, tuổi tác của tiểu tử vừa rồi không chênh lệch nhiều với ta, trên người lại không có mùi thuốc, nhìn là biết kẻ ngoài nghề. Bạch gia chủ, ngài đừng để hẳn lừa gạt. Mau để sư phụ ta chẩn trị cho nữ nhi của ngài, nói không chừng tiểu tử kia chỉ dùng thuật che mắt mà thôi”
Bạch Giang nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Im ngay! Tiểu nữ đã khỏi hay chưa chẳng lẽ Bạch mỗ nhìn không ra được sao?"
Phương Lăng cứu được nữ nhỉ nên đã trở thành đại ân nhân trong lòng ông, không cho phép người ngoài nói xấu.
Thanh niên kiêu ngạo kia bị Bạch Giang quát lớn dọa cho sắc mặt tái nhợt, trốn ra sau lưng lão giả áo xám, vội cúi đầu xuống không dám nhiều lời
Lão giả áo xám thấy Bạch Giang tức giận cũng vội nói: "Bạch gia chủ bớt giận, là tại hạ dạy đồ đệ không nghiêm. Tử Thịnh, đây là nơi nào mà đến phiên ngươi lên tiếng hay sao?”
"Đệ tử biết sai!” Hắn ta vội vàng nhận.
Lấy thân phận của Bạch Giang thì đương nhiên sẽ không làm khó hẳn ta nữa.
Ông lập tức dẫn Đậu y sư và bọn người lão giả áo xám đi đến khuê phòng của nữ nhi.
“Phương công tử, xin mời đi theo ta!" Bạch Ba cũng vội đi trước dẫn đường, dẫn Phương Lăng tới phòng khách nghỉ ngơi.
Trên đường đi hạ nhân và khách khanh của Bạch gia thấy thế đều kinh hãi.
Nhị gia Bạch gia luôn cao ngạo lúc này lại khách sáo với thiếu niên này như thế.
Phía bên kia, trong căn phòng các y sư đang thương lượng bệnh tình.
Kỳ thật từ lúc Phương Lăng rời đi đến giờ cũng chưa trôi qua bao lâu, lúc này bọn họ còn đang thảo luận khí thế ngất trời, muốn xác định tiểu thư Bạch gia bị trúng độc gì.
Lúc này, Bạch Giang đi đến.
Bạch Giang là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu hành nước Nam Dương. Mặc dù những y sư ở đây cũng có chút thân phận, nhưng lại không dám lạnh nhạt với ông.
Ai gặp ông cũng lập tức đứng dậy chào hỏi.
“Bạch gia chủ, có phải độc chứng của lệnh ái có thay đổi gì không?" Đậu y sư quyền uy lớn nhất hỏi.
Bạch Giang khó giấu nét vui mừng trên mặt mà trả lời: "Đúng vậy, độc mà tiểu nữ trúng đã được giải Nhưng ta vẫn muốn làm phiền Đậu y sư đi qua hỗ trợ xem thử. Kê một vài đơn thuốc để giúp tiểu nữ mau chóng khôi phục sức khỏe”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các y sư nghe vậy đều kinh ngạc.
Trước đó không lâu bọn họ vừa đi qua xem, rõ ràng nàng đã nguy kịch, độc tố đó đã triệt để hòa thành một thể với nàng rồi
Sao đột nhiên độc đã được giải kia chứ?
“Bạch gia chú, rốt cuộc là thế nào vậy?” Lão giả áo xám vội vàng hỏi
Lần này ông ta đến Bạch gia là nhầm vào Bồ Quả. Hiện giờ tiểu thư của Bạch gia đã khỏi độc, vậy ông ta không còn cơ hội lấy được bảo bối đó nữa,
“Tất cả phải cảm tạ Phương thần y, là ngài ấy diệu thủ hồi xuân giúp tiểu nữ loại trừ độc tố ứ đọng rong cơ thể” Bạch Giang trả lời.
“Phương thần y? Nước Nam Dương có thần y họ. Phương sao?”
“Trước nay chưa nghe nói qua!”
“Người này có bản lĩnh quá cao, có thể giải được. kỳ độc đó."
Một đám y sư xì xào bàn tán, cảm thấy rất tò mò về vị Phương thần y này.
“Bạch gia chủ, không biết vị Phương thần y này có lai lịch ra sao?” Lão giả áo xám tiếp tục gặn hỏi
Bạch Giang thản nhiên nói: “Ta cũng không rõ, nhưng vừa rồi ngài ấy cũng có đến nơi đây, chắc các ngươi đều đã gặp”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng lẽ là người trẻ tuổi vừa rồi?" Đậu y sư trợn to đôi mắt rồi lầm bẩm.
Vừa rồi chỉ có Phương Lăng rời khỏi phòng khách này, những người khác chưa từng rời đi một bước.
Không ít người cũng nhớ tới Phương Lăng trước đó bị mình coi nhẹ, không nghĩ tới hắn còn trẻ lại có bản lĩnh này.
Đồ đệ bên cạnh lão giả áo xám càng khó mà tin nổi: "Không có khả năng, tuổi tác của tiểu tử vừa rồi không chênh lệch nhiều với ta, trên người lại không có mùi thuốc, nhìn là biết kẻ ngoài nghề. Bạch gia chủ, ngài đừng để hẳn lừa gạt. Mau để sư phụ ta chẩn trị cho nữ nhi của ngài, nói không chừng tiểu tử kia chỉ dùng thuật che mắt mà thôi”
Bạch Giang nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Im ngay! Tiểu nữ đã khỏi hay chưa chẳng lẽ Bạch mỗ nhìn không ra được sao?"
Phương Lăng cứu được nữ nhỉ nên đã trở thành đại ân nhân trong lòng ông, không cho phép người ngoài nói xấu.
Thanh niên kiêu ngạo kia bị Bạch Giang quát lớn dọa cho sắc mặt tái nhợt, trốn ra sau lưng lão giả áo xám, vội cúi đầu xuống không dám nhiều lời
Lão giả áo xám thấy Bạch Giang tức giận cũng vội nói: "Bạch gia chủ bớt giận, là tại hạ dạy đồ đệ không nghiêm. Tử Thịnh, đây là nơi nào mà đến phiên ngươi lên tiếng hay sao?”
"Đệ tử biết sai!” Hắn ta vội vàng nhận.
Lấy thân phận của Bạch Giang thì đương nhiên sẽ không làm khó hẳn ta nữa.
Ông lập tức dẫn Đậu y sư và bọn người lão giả áo xám đi đến khuê phòng của nữ nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro