Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 26
2024-11-18 23:35:52
Lặp lại ba bốn lần, đến lần cuối Nhạc Quy đã rất thuần thục, chỉ đạp phải hai vật, những sinh vật không rõ ràng kia bị nàng dẫm lên cũng lười kêu, chỉ hừ một tiếng rồi lùi xa.
Một lần nữa tới dưới vương tọa, Nhạc Quy đã toát mồ hôi đầy người, trong lòng không khỏi cảm thấy hận…
【Người ta có thể bị giết chứ không thể chịu nhục, nếu lại bắt ta đi một lần nữa, ta sẽ cho ngươi thấy sắc mặt thật của ta!】
Đế Giang vốn đã định dừng lại nhưng nghe vậy lại nhướng mày: “Đi một lần nữa.”
Nhạc Quy quỳ xuống, mềm mại nói: “Tôn Thượng, đệ tử sai rồi, cầu xin Tôn Thượng tha cho đệ tử!”
【Thế nào, dáng vẻ quỳ xuống của ta có phải rất đẹp không?】
Đế Giang: “...”
Đế Giang hiển nhiên cũng không ngờ nàng có thể vừa tức giận trong lòng, vừa quỳ gối một cách mượt mà như lụa thế.
Gương mặt vốn không có biểu cảm của hắn hiếm khi hiện lên một chút hoang mang bối rối, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Sai ở đâu?”
Nhạc Quy bị hỏi đến ngẩn người, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Sai ở chỗ lên núi quá chậm, khiến tôn thượng phải đợi lâu.”
【Sai ở chỗ lúc xuyên không không mang theo mấy món vũ khí nóng để giết chết lão vương bát đản này.】
Xuyên không, vũ khí nóng, đây đều là những từ mới mà hắn chưa từng nghe qua. Đế Giang vẫn dựa vào vương tọa huyền thiết, chiếc áo bào tím ngoài đỏ trong mềm mại quấn vào nhau, ngón tay thon dài đặt trên chất liệu có độ bão hòa cao càng làm nổi bật làn da trắng nhợt: “Còn sai ở đâu nữa?”
【Đây là muốn tính nợ cũ với ta đây mà!】
“Sai… sai…” Nhạc Quy lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cắn răng, “Sai ở chỗ đêm đó không nên tự ý ra ngoài, quấy rầy tôn thượng thanh tu!”
Đế Giang khẽ nhướng mày: “Ồ?”
“Nhưng đệ tử có nỗi khổ tâm.” Nhạc Quy lấy hết can đảm đối diện với hắn, trên gương mặt đầy chân thành.
Đế Giang: “Khổ tâm gì?”
Nhạc Quy khẽ ho một tiếng: “Hôm đó, ta vốn đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng rồi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, xuống giường nhìn thì thấy đại sư tỷ đang đi ra ngoài, ta sợ tỷ ấy làm điều gì sai trái nên mới vội vàng đi theo, kết quả là không biết từ khi nào đã theo đến Tệ Ngạn đài.”
【Xin lỗi đại sư tỷ, vì mạng sống của mình, ta đành phải đổ nước bẩn lên người tỷ trước.】
Khóe môi Đế Giang càng nhếch sâu: “Nói thế nghĩa là ngươi vô tình xâm nhập vào chứ không hề có ý đồ bất chính?”
“Bất chính? Bất chính gì chứ?” Nhạc Quy giả ngốc, “Tấm lòng tôn kính của đệ tử đối với tôn thượng như núi cao biển rộng, núi có đổi sông có dời thì tấm lòng đệ tử cũng không thay, làm sao có thể mưu đồ bất chính với tôn thượng? Hôm đó đệ tử chỉ muốn ngăn cản đại sư tỷ, hoàn toàn không có ý bất kính với tôn thượng.”
Đế Giang: “Thật sao?”
【Đương nhiên là giả rồi, ta bị bệnh à, nửa đêm không ngủ đi đuổi theo người ta qua nửa ngọn núi, chạy đến Tệ Ngạn đài đương nhiên là để dụ dỗ ngươi, quyến rũ ngươi, rồi ngủ với ngươi chứ còn gì!】
Đế Giang bỗng bật cười thích thú.
Một lần nữa tới dưới vương tọa, Nhạc Quy đã toát mồ hôi đầy người, trong lòng không khỏi cảm thấy hận…
【Người ta có thể bị giết chứ không thể chịu nhục, nếu lại bắt ta đi một lần nữa, ta sẽ cho ngươi thấy sắc mặt thật của ta!】
Đế Giang vốn đã định dừng lại nhưng nghe vậy lại nhướng mày: “Đi một lần nữa.”
Nhạc Quy quỳ xuống, mềm mại nói: “Tôn Thượng, đệ tử sai rồi, cầu xin Tôn Thượng tha cho đệ tử!”
【Thế nào, dáng vẻ quỳ xuống của ta có phải rất đẹp không?】
Đế Giang: “...”
Đế Giang hiển nhiên cũng không ngờ nàng có thể vừa tức giận trong lòng, vừa quỳ gối một cách mượt mà như lụa thế.
Gương mặt vốn không có biểu cảm của hắn hiếm khi hiện lên một chút hoang mang bối rối, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Sai ở đâu?”
Nhạc Quy bị hỏi đến ngẩn người, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Sai ở chỗ lên núi quá chậm, khiến tôn thượng phải đợi lâu.”
【Sai ở chỗ lúc xuyên không không mang theo mấy món vũ khí nóng để giết chết lão vương bát đản này.】
Xuyên không, vũ khí nóng, đây đều là những từ mới mà hắn chưa từng nghe qua. Đế Giang vẫn dựa vào vương tọa huyền thiết, chiếc áo bào tím ngoài đỏ trong mềm mại quấn vào nhau, ngón tay thon dài đặt trên chất liệu có độ bão hòa cao càng làm nổi bật làn da trắng nhợt: “Còn sai ở đâu nữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Đây là muốn tính nợ cũ với ta đây mà!】
“Sai… sai…” Nhạc Quy lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cắn răng, “Sai ở chỗ đêm đó không nên tự ý ra ngoài, quấy rầy tôn thượng thanh tu!”
Đế Giang khẽ nhướng mày: “Ồ?”
“Nhưng đệ tử có nỗi khổ tâm.” Nhạc Quy lấy hết can đảm đối diện với hắn, trên gương mặt đầy chân thành.
Đế Giang: “Khổ tâm gì?”
Nhạc Quy khẽ ho một tiếng: “Hôm đó, ta vốn đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng rồi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, xuống giường nhìn thì thấy đại sư tỷ đang đi ra ngoài, ta sợ tỷ ấy làm điều gì sai trái nên mới vội vàng đi theo, kết quả là không biết từ khi nào đã theo đến Tệ Ngạn đài.”
【Xin lỗi đại sư tỷ, vì mạng sống của mình, ta đành phải đổ nước bẩn lên người tỷ trước.】
Khóe môi Đế Giang càng nhếch sâu: “Nói thế nghĩa là ngươi vô tình xâm nhập vào chứ không hề có ý đồ bất chính?”
“Bất chính? Bất chính gì chứ?” Nhạc Quy giả ngốc, “Tấm lòng tôn kính của đệ tử đối với tôn thượng như núi cao biển rộng, núi có đổi sông có dời thì tấm lòng đệ tử cũng không thay, làm sao có thể mưu đồ bất chính với tôn thượng? Hôm đó đệ tử chỉ muốn ngăn cản đại sư tỷ, hoàn toàn không có ý bất kính với tôn thượng.”
Đế Giang: “Thật sao?”
【Đương nhiên là giả rồi, ta bị bệnh à, nửa đêm không ngủ đi đuổi theo người ta qua nửa ngọn núi, chạy đến Tệ Ngạn đài đương nhiên là để dụ dỗ ngươi, quyến rũ ngươi, rồi ngủ với ngươi chứ còn gì!】
Đế Giang bỗng bật cười thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro