Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 27
2024-11-18 23:35:52
Nhạc Quy lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố gắng gượng: “Đương nhiên là thật, tấm lòng của đệ tử với tôn thượng, trời đất chứng giám!”
【Biểu cảm đủ chân thành, lời thoại đủ tha thiết, lần này hắn chắc tin rồi chứ?】
Đế Giang: “Ta không tin.”
Nhạc Quy: “…”
“Nhưng ngươi có thể chứng minh bản thân.” Đế Giang mỉm cười.
Nhạc Quy thận trọng: “Chứng minh thế nào?”
【Ở đây không có camera giám sát, ta chứng minh kiểu gì… Ồ, dùng thuật đọc tâm thì có thể.】
“Thuật đọc tâm.” Đôi mắt đẹp của Đế Giang như rắn độc lóe lên những tia sáng nhỏ.
Nhạc Quy không ngờ hắn lại thực sự đề cập đến điều đó, lập tức run rẩy: “Đệ tử không ngại tôn thượng dùng thuật đọc tâm lên đệ tử, nhưng sau khi dùng xong, đệ tử làm sao còn có thể hầu hạ tôn thượng?”
Lòng người phức tạp, sâu không lường được, quy tắc này cũng áp dụng trong thế giới tiểu thuyết.
Cho dù là người có tu vi cao cường đến đâu cũng không thể nhìn thấu tâm tư của kẻ khác, trừ phi dùng thuật đọc tâm cưỡng ép xâm nhập, mới có thể hiểu được phần nào.
Mà thuật đọc tâm là một loại pháp thuật vô cùng bá đạo, người bị thi thuật nếu không chết cũng sẽ bị biến thành kẻ ngốc nghếch, hầu như không có ngoại lệ.
“Lâu ngày mới thấy lòng người, về sau đệ tử sẽ ở lại Đê Vân phong hầu hạ. Dù không dùng thuật đọc tâm, tin rằng trong thời gian dài, tôn thượng cũng sẽ nhìn thấu tấm lòng trung thành của ta với tôn thượng!” Vì mạng sống, lời của Nhạc Quy càng thêm tha thiết.
【Nhanh tỏ vẻ đồng ý đi, ta không muốn trở thành đồ dùng một lần đâu!】
Đế Giang chăm chú nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Nhạc Quy hồi lâu rồi cũng gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Nhạc Quy: “…” Hả? Dễ nói chuyện vậy sao?
Trong đại điện đột nhiên nổi gió, nàng lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu, động tác thành thục, gió tản đi mới nhận ra có điều không ổn, vội vàng đứng dậy từ dưới đất, phát hiện ra trong đại điện rộng lớn của Cữu Trung cung giờ chỉ còn lại một mình nàng.
“Tôn thượng?” Nàng nhỏ giọng dò hỏi.
Không ai trả lời.
“Tôn thượng.” Nàng nâng giọng một chút.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
【Không phải chứ… Để ta ở đây một mình sao? Bây giờ ta phải làm gì, tìm chỗ ở hay xác định công việc trước? Tôn thượng cứ thế mà đi có phải quá vô trách nhiệm rồi không!】
Tuy thoát chết là điều đáng mừng, nhưng việc không xác định được vị trí trong công việc vẫn khiến Nhạc Quy khó chịu.
Nàng nhìn quanh bốn phía, cố gắng tìm ra người liên lạc trong đại điện đầy những vật dụng linh tinh. Có lẽ sự mơ hồ trong ánh mắt nàng quá rõ ràng nên chiếc gương đồng vẫn lơ lửng giữa không trung liền lóe lên một tia sáng u ám.
“Cô nương.”
Nhạc Quy giật mình: “Ai đó?”
“Cô nương, là ta, ngẩng đầu lên nhìn đi.” Giọng nói khàn đặc, trầm thấp, nhưng lại cố gắng tỏ ra hòa nhã, dễ chịu.
Nhạc Quy xoay một vòng tại chỗ, tầm nhìn cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc gương đồng lơ lửng giữa không trung.
【Biểu cảm đủ chân thành, lời thoại đủ tha thiết, lần này hắn chắc tin rồi chứ?】
Đế Giang: “Ta không tin.”
Nhạc Quy: “…”
“Nhưng ngươi có thể chứng minh bản thân.” Đế Giang mỉm cười.
Nhạc Quy thận trọng: “Chứng minh thế nào?”
【Ở đây không có camera giám sát, ta chứng minh kiểu gì… Ồ, dùng thuật đọc tâm thì có thể.】
“Thuật đọc tâm.” Đôi mắt đẹp của Đế Giang như rắn độc lóe lên những tia sáng nhỏ.
Nhạc Quy không ngờ hắn lại thực sự đề cập đến điều đó, lập tức run rẩy: “Đệ tử không ngại tôn thượng dùng thuật đọc tâm lên đệ tử, nhưng sau khi dùng xong, đệ tử làm sao còn có thể hầu hạ tôn thượng?”
Lòng người phức tạp, sâu không lường được, quy tắc này cũng áp dụng trong thế giới tiểu thuyết.
Cho dù là người có tu vi cao cường đến đâu cũng không thể nhìn thấu tâm tư của kẻ khác, trừ phi dùng thuật đọc tâm cưỡng ép xâm nhập, mới có thể hiểu được phần nào.
Mà thuật đọc tâm là một loại pháp thuật vô cùng bá đạo, người bị thi thuật nếu không chết cũng sẽ bị biến thành kẻ ngốc nghếch, hầu như không có ngoại lệ.
“Lâu ngày mới thấy lòng người, về sau đệ tử sẽ ở lại Đê Vân phong hầu hạ. Dù không dùng thuật đọc tâm, tin rằng trong thời gian dài, tôn thượng cũng sẽ nhìn thấu tấm lòng trung thành của ta với tôn thượng!” Vì mạng sống, lời của Nhạc Quy càng thêm tha thiết.
【Nhanh tỏ vẻ đồng ý đi, ta không muốn trở thành đồ dùng một lần đâu!】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đế Giang chăm chú nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Nhạc Quy hồi lâu rồi cũng gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Nhạc Quy: “…” Hả? Dễ nói chuyện vậy sao?
Trong đại điện đột nhiên nổi gió, nàng lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu, động tác thành thục, gió tản đi mới nhận ra có điều không ổn, vội vàng đứng dậy từ dưới đất, phát hiện ra trong đại điện rộng lớn của Cữu Trung cung giờ chỉ còn lại một mình nàng.
“Tôn thượng?” Nàng nhỏ giọng dò hỏi.
Không ai trả lời.
“Tôn thượng.” Nàng nâng giọng một chút.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
【Không phải chứ… Để ta ở đây một mình sao? Bây giờ ta phải làm gì, tìm chỗ ở hay xác định công việc trước? Tôn thượng cứ thế mà đi có phải quá vô trách nhiệm rồi không!】
Tuy thoát chết là điều đáng mừng, nhưng việc không xác định được vị trí trong công việc vẫn khiến Nhạc Quy khó chịu.
Nàng nhìn quanh bốn phía, cố gắng tìm ra người liên lạc trong đại điện đầy những vật dụng linh tinh. Có lẽ sự mơ hồ trong ánh mắt nàng quá rõ ràng nên chiếc gương đồng vẫn lơ lửng giữa không trung liền lóe lên một tia sáng u ám.
“Cô nương.”
Nhạc Quy giật mình: “Ai đó?”
“Cô nương, là ta, ngẩng đầu lên nhìn đi.” Giọng nói khàn đặc, trầm thấp, nhưng lại cố gắng tỏ ra hòa nhã, dễ chịu.
Nhạc Quy xoay một vòng tại chỗ, tầm nhìn cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc gương đồng lơ lửng giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro