Mê hoặc
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
"Chuyện này chúng cháu còn đang thảo luận, không phiền đến ông." Tiêu Mục Thần nheo lại hai tròng mắt, dùng ánh mắt ý cảnh cáo.
Ngay tức khắc, hai ông cháu liền lẳng lặng đối diện với nhau, khí thế trong không trung tại thời khắc này dường như đọng lại, mắt sáng đan chéo lẫn nhau ở trên không trung, va chạm, dường như va chạm ra từng tia tóe lửa vô hình.
Ông nội Tiêu cuối cùng bại bởi Tiêu Mục Thần, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đều vô dụng với tên nhóc này, ông chỉ có thể nhẫn nại thỏa hiệp: "Chuyện người trẻ tuổi các cháu ta không can thiệp nữa." Rồi sau đó chậm rãi nói với Mạc Nghiên: "Nghiên Nghiên, ta có thể kêu cháu như vậy chứ?! Tính tình của tên nhóc thúi này tương đối cứng, nếu nó khi dễ cháu thì hãy nói với ông nội, ta sẽ giúp cháu báo thù."
"Cảm ơn ông nội!" Mạc Nghiên nở nụ cười, dưới đáy lòng lại là thập phần khó chịu, xem ra là ông nội Tiêu thật sự rất muốn ôm được chắt trai, cô cứ cảm thấy mình đang khi dễ và lừa ông ấy vậy, môi đỏ hé mở đang muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết nên nói ra như thế nào.
Dường như cảm giác được gì đó, mắt đen nhanh chóng liếc qua khuôn mặt của bé con rồi bất chợt nói với ông nội Tiêu: "Thai phụ thực dễ dàng mệt mỏi, cháu mang Nghiên Nhi đi nghỉ ngơi trước một chút."
"Được! Được! Mau đi đi." Ông nội Tiêu vừa lòng gật đầu, nhìn tên nhóc nhà mình cư nhiên có một mặt ôn nhu như vậy thì nhịn không được mà lắc đầu.
Mới vừa khép cửa phòng lại thì một đôi bàn tay mềm yếu không có xương cố hết sức vòng lấy kiện eo của anh, giữa hai người bị ngăn cách bởi một cái bụng, Tiêu Mục Thần xoay người lại ôm lấy cô, môi mỏng mềm nhẹ hôn lên má bé con: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ đi! Anh bồi em."
"Ân...."
Mà xa ở một chỗ khác, Vương Vũ Viện ngồi ở trước kính trang điểm, mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm cặp đen xong chợt nhanh chóng mở ra, mới vừa nhìn một chút tư liệu thì trên khuôn mặt trát đầy son phấn lại thẹn quá thành giận mà vặn vẹo.
"Đây... Đây rõ ràng là hồ ly tinh! Cư nhiên ở tại biệt thự của 5 ông hoàng Đế Đô, quyến rũ một người thì thôi đi, vậy mà đồng thời còn dám dây dưa mờ ám với bốn người khác. Mục Thần chắc sẽ không... Sao có thể... Nhất định là anh ấy bị mê hoặc."
Bỗng nhiên, một tấm ảnh chụp chậm rãi rơi xuống, Vương Vũ Viện khiếp sợ mà nhìn ảnh chụp, Tiêu Mục Thần nắm tay Mạc Nghiên, cô gái mỉm tươi cười nhu hòa, rũ mắt vuốt ve bụng nhô lên. "Đứa nhỏ này... Chẳng lẽ là của Mục Thần?" Tiện nhân này lại dám mang thai, không thể, tuyệt đối không thể, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể được sinh ra, mình với Mục Thần mới là một đôi, nên làm như thế nào đây... Ông nội Tiêu... Có phải ông nội Tiêu đã tra ra tin tức này, thế cho nên mới bảo cô rời đi trước, nếu như... Không có đứa nhỏ này, vậy thì mình liền có cơ hội ở bên nhau với Mục Thần."
Hai tròng mắt giống như rắn độc, oán hận mà nhìn chằm chằm cô gái trong tấm ảnh chụp, bất chợt, môi đỏ nhếch tươi cười ác độc, nếu... Người ái mộ 4 ông hoàng còn lại biết đến sự tồn tại của ả tiện nhân này, vậy thì cô ta còn có mạng để sinh ra nghiệt chủng sao?
"Uy! Là tôi, khoan cúp điện thoại đã, không phải tôi muốn tra thêm về Mạc Nghiên, anh có thể tra giúp tôi xem bên 4 ông hoàng còn lại có vị hôn thê, tiểu thanh mai hoặc là người ái mộ gì hay không? Tra được bất kỳ tin tức nào thì ngay lập tức báo cho tôi biết!"
"Vương tiểu thư, chuyện này!"
"Tiền không là vấn đề, anh muốn nhiều hay ít mới tiếp nhận vụ này, tra ra người ái mộ 4 ông hoàng, cũng không phải liên lụy tới người quan trọng bên phía bọn họ mà..."
"Tôi...."
"100 vạn."
"... Được rồi, nếu bọn họ ngược lại tra ra tôi thì...."
"Anh chỉ cần phát hiện ra một tia không thích hợp thì liền đình chỉ điều tra, tiền vẫn là của anh, tôi rất tin tưởng vào năng lực làm việc chuyên nghiệp của anh nên mới tìm đến anh, anh đừng làm cho tôi thất vọng nha!"
"Đã biết, nếu có tin tức gì thì tôi liền lập tức thông báo cho Vương tiểu thư cô."
Ngay tức khắc, hai ông cháu liền lẳng lặng đối diện với nhau, khí thế trong không trung tại thời khắc này dường như đọng lại, mắt sáng đan chéo lẫn nhau ở trên không trung, va chạm, dường như va chạm ra từng tia tóe lửa vô hình.
Ông nội Tiêu cuối cùng bại bởi Tiêu Mục Thần, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đều vô dụng với tên nhóc này, ông chỉ có thể nhẫn nại thỏa hiệp: "Chuyện người trẻ tuổi các cháu ta không can thiệp nữa." Rồi sau đó chậm rãi nói với Mạc Nghiên: "Nghiên Nghiên, ta có thể kêu cháu như vậy chứ?! Tính tình của tên nhóc thúi này tương đối cứng, nếu nó khi dễ cháu thì hãy nói với ông nội, ta sẽ giúp cháu báo thù."
"Cảm ơn ông nội!" Mạc Nghiên nở nụ cười, dưới đáy lòng lại là thập phần khó chịu, xem ra là ông nội Tiêu thật sự rất muốn ôm được chắt trai, cô cứ cảm thấy mình đang khi dễ và lừa ông ấy vậy, môi đỏ hé mở đang muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết nên nói ra như thế nào.
Dường như cảm giác được gì đó, mắt đen nhanh chóng liếc qua khuôn mặt của bé con rồi bất chợt nói với ông nội Tiêu: "Thai phụ thực dễ dàng mệt mỏi, cháu mang Nghiên Nhi đi nghỉ ngơi trước một chút."
"Được! Được! Mau đi đi." Ông nội Tiêu vừa lòng gật đầu, nhìn tên nhóc nhà mình cư nhiên có một mặt ôn nhu như vậy thì nhịn không được mà lắc đầu.
Mới vừa khép cửa phòng lại thì một đôi bàn tay mềm yếu không có xương cố hết sức vòng lấy kiện eo của anh, giữa hai người bị ngăn cách bởi một cái bụng, Tiêu Mục Thần xoay người lại ôm lấy cô, môi mỏng mềm nhẹ hôn lên má bé con: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ đi! Anh bồi em."
"Ân...."
Mà xa ở một chỗ khác, Vương Vũ Viện ngồi ở trước kính trang điểm, mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm cặp đen xong chợt nhanh chóng mở ra, mới vừa nhìn một chút tư liệu thì trên khuôn mặt trát đầy son phấn lại thẹn quá thành giận mà vặn vẹo.
"Đây... Đây rõ ràng là hồ ly tinh! Cư nhiên ở tại biệt thự của 5 ông hoàng Đế Đô, quyến rũ một người thì thôi đi, vậy mà đồng thời còn dám dây dưa mờ ám với bốn người khác. Mục Thần chắc sẽ không... Sao có thể... Nhất định là anh ấy bị mê hoặc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên, một tấm ảnh chụp chậm rãi rơi xuống, Vương Vũ Viện khiếp sợ mà nhìn ảnh chụp, Tiêu Mục Thần nắm tay Mạc Nghiên, cô gái mỉm tươi cười nhu hòa, rũ mắt vuốt ve bụng nhô lên. "Đứa nhỏ này... Chẳng lẽ là của Mục Thần?" Tiện nhân này lại dám mang thai, không thể, tuyệt đối không thể, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể được sinh ra, mình với Mục Thần mới là một đôi, nên làm như thế nào đây... Ông nội Tiêu... Có phải ông nội Tiêu đã tra ra tin tức này, thế cho nên mới bảo cô rời đi trước, nếu như... Không có đứa nhỏ này, vậy thì mình liền có cơ hội ở bên nhau với Mục Thần."
Hai tròng mắt giống như rắn độc, oán hận mà nhìn chằm chằm cô gái trong tấm ảnh chụp, bất chợt, môi đỏ nhếch tươi cười ác độc, nếu... Người ái mộ 4 ông hoàng còn lại biết đến sự tồn tại của ả tiện nhân này, vậy thì cô ta còn có mạng để sinh ra nghiệt chủng sao?
"Uy! Là tôi, khoan cúp điện thoại đã, không phải tôi muốn tra thêm về Mạc Nghiên, anh có thể tra giúp tôi xem bên 4 ông hoàng còn lại có vị hôn thê, tiểu thanh mai hoặc là người ái mộ gì hay không? Tra được bất kỳ tin tức nào thì ngay lập tức báo cho tôi biết!"
"Vương tiểu thư, chuyện này!"
"Tiền không là vấn đề, anh muốn nhiều hay ít mới tiếp nhận vụ này, tra ra người ái mộ 4 ông hoàng, cũng không phải liên lụy tới người quan trọng bên phía bọn họ mà..."
"Tôi...."
"100 vạn."
"... Được rồi, nếu bọn họ ngược lại tra ra tôi thì...."
"Anh chỉ cần phát hiện ra một tia không thích hợp thì liền đình chỉ điều tra, tiền vẫn là của anh, tôi rất tin tưởng vào năng lực làm việc chuyên nghiệp của anh nên mới tìm đến anh, anh đừng làm cho tôi thất vọng nha!"
"Đã biết, nếu có tin tức gì thì tôi liền lập tức thông báo cho Vương tiểu thư cô."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro