Mạc Nghiên Xuyên Sách

Song bào thai

Chỉ Thị Y Duy

2024-07-21 15:29:54

Edit & Beta: Su Bà Bà

"Thấy hình ảnh trên đó không?" Quý Toàn Lâm chỉ vào màn hình và nói. "Đây là con của mấy người, chúc mừng, là một đôi song bào thai."

"Để tôi xem!" Diệp Hàn Ngự cùng Cung Kỳ Diệp một ngụm đồng thanh nói, hai người không ai nhường ai, trông mòn con mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của hai bào thai ở trên màn hình, trên mặt là niềm vui sướng cùng yêu thích không dấu được.

"Nghe thấy được sao, là tiếng tim đập của bảo bảo!" Tư Đồ Dịch nhẹ vuốt ve gương mặt của bé con, hồi lâu không thấy Mạc Nghiên có ý tứ phản ứng, trái tim anh càng thêm hoảng loạn, trên khuôn mặt lạnh lùng như đao khắc hiện lên một tia vô thố.

Não bộ đột nhiên hơi hơi lên men, Mạc Nghiên mê muội nhìn chằm chằm bóng dáng của hai bào thai ở trên màn hình, một cổ ướt át tích tụ nơi đáy mắt, môi đỏ gợi lên độ cung say lòng người, đuôi lông mày nhiễm vui sướng. "Hai đứa bé khỏe mạnh sao?"

"Thực khỏe mạnh, xin yên tâm!"

"Vậy... Là bé trai hay là bé gái?" Mạc Vũ Hạo thật cẩn thận mà dò hỏi, tuy rằng là nam hay nữ cũng không quan trọng, nhưng với bối cảnh và gia thế của 5 người đàn ông này, có đứa con trai vẫn là tương đối tốt.

"Trai hay gái cũng đều được!" Mộc Trạch Uyên đạm cười nói, tốt nhất là cả hai bào thai này đều là trai, con gái vẫn nên để lại cho anh cùng Nghiên Nhi sinh.

(Su: Anh nào cũng đòi sinh gái là sao:3)

"Cả hai đều là bé trai!" Quý Toàn Lâm nheo lại đôi mắt hẹp dài cười nói.

Con trai a! Chờ hai anh em sinh ra, nhất định phải huấn luyện chúng nó thật tốt, Cung Kỳ Diệp nghĩ thầm.

Chờ hai đứa nó sinh ra, nên cho chúng nó làm chính trị hay là tự do thả bay a? Diệp Hàn Ngự rũ mắt tự hỏi.

(Su: 2 anh nghĩ quá xa rồi:3)

Ngày mai cho người tới bố trí phòng trẻ con, còn thêm phòng chơi trò chơi, à, cần phải mua sữa bột, tã lót, quần áo và vài món đồ chơi nữa - blah blah -

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạnh Hinh nhìn mấy người đàn ông trầm tư trong đó, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đoàn người mới vừa ra khỏi bệnh viện thì Diệp Hàn Ngự liền đề nghị hỏi: "Bác trai, bác gái, đêm nay, nếu được thì chúng ta cùng ăn bữa tối chúc mừng đi."

Mạc Vũ Hạo chuyển tầm mắt qua trên người Mạnh Hinh, vẻ mặt viết tùy em quyết định, Mạnh Hinh vô ngữ gật đầu, nên làm thế nào đây, ông xã của bà quá ngoan ngoãn, bảo ông ấy đi hướng đông thì ông ấy liền không dám hướng tây. "Được thôi, Nghiên Nghiên an vị trên xe của các cậu đi."

Ai nha, mẹ vợ đại nhân đối với chúng con thật tốt. Mộc Trạch Uyên sung sướng nheo lại mắt xanh, móc chìa khóa trong túi quần ra rồi giành trước một bước ném cho Tư Đồ Dịch xong bất chợt ôm eo thon của bé con, còn về phần mấy tên bạn tốt khác có phẫn hận hay không thì đều không nằm trong phạm vi suy xét của anh.

"Buổi tối muốn ăn món gì? Bọn anh sẽ bảo chị Trần chuẩn bị trước." Mộc Trạch Uyên tham lam ngửi hương thơm ở trong lòng ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ mềm mại của cô.

"Muốn ăn đồ mặn... Còn muốn ăn đồ lạnh..." Cái miệng nhỏ chép chép vài cái.

"Không được, trong lúc mang thai nếu ăn đồ lạnh thì sẽ ảnh hưởng đến thân thể của em và bảo bảo." Tư Đồ Dịch lắc đầu, nhìn đáy mắt Mạc Nghiên lướt qua một tia mất mát, anh còn nói thêm: "Anh sẽ bảo chị Trần làm chén chè đậu đỏ bỏ tủ lạnh là liền có thể uống, cũng không được tham ăn nhiều đâu."

"À đúng rồi, Nghiên Nhi, đêm nay ở nhà mình qua đêm được không, đã lâu không được ôm em ngủ, mấy ngày nay khó có thể đi vào giấc ngủ." Diệp Hàn Ngự đột nhiên nói, thấy cô có chút do dự lại tiếp tục khuyên bảo. "Phòng ở nhà mình rất nhiều, bác trai và bác gái có thể qua đêm ở nhà của chúng ta, em sờ sờ xem, gương mặt anh đã có chút hóp lại, toàn là bởi vì mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên."

Mạc Nghiên tức giận trợn trắng mắt: "Quá phóng đại rồi... Đồ của em vẫn còn ở đó chứ?"

Nghe thế, đáy mắt của 5 người đàn ông hiện lên một tia kinh hỉ: "Đương nhiên, mỗi ngày đều có người quét tước, hơn nữa, ngày mai bọn anh định bố trí một vài phòng thành phòng cho trẻ con cùng phòng chơi trò chơi, dù sao thì hiện tại cũng đã có hai đứa nhỏ, tương lai còn có thêm nhiều bảo bảo nữa."

Trên mặt Mạc Nghiên nổi lên một khối rặng mây đỏ, không khỏi giận tái đi dỗi nói: "Không được phép nói nữa."

"Đều theo ý em!" Nghiên Nhi da mặt mỏng, không thể tiếp tục đùa, đến lúc đó nếu bị bọn anh chọc giận thì phỏng chừng ngay cả tay nhỏ của cô cũng đều không được chạm vào dù chỉ một chút.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả > Cute >

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Nghiên Xuyên Sách

Số ký tự: 0